Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 85

Tác giả: Pmb

Bỗng nhiên Vỹ Khang thấy cơn lạnh ùa lên khắp trong cơ thể, nhưng mặt anh lại nóng ran rồi bất ngờ hắt hơi lớn. Cái hắt hơi làm Tiểu Lan giật mình, theo phản xạ quay về hướng nơi phát ra âm thanh ấy.
Nhưng bất ngờ, Tiểu Lan chỉ nhìn thoáng qua gương mặt anh rồi quay lại, vội vã lau đi những giọt nước mắt của mình và tiếp tục ăn cơm, như không hề có chuyện gì trước đó.
Vỹ Khang cảm thấy có chút ái ngại trước thái độ kì lạ của Tiểu Lan. Anh miễn cưỡng bước xuống nhà, hơi lạnh của không gian bếp xộc vào khiến Vỹ Khang hơi run run.
Đột nhiên, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tiểu Lan khiến cô kinh ngạc. Vội vàng quay qua hướng khác, Tiểu Lan cố lau đi những giọt nước còn sót trên mi mắt mình, nhưng vẫn không tài nào che giấu được tròng mắt đỏ hoe kia.
“ Tôi… xin lỗi…!”
Tiểu Lan một lần nữa giật mình, không dám tin vào tai mình vừa nghe thấy ba từ mà Vỹ Khang vừa thốt ra nữa.
Cô quay qua ngẩng đầu lên nhìn Vỹ Khang, trong đôi mắt trong veo của cô là hình ảnh một người con trai với gương mắt xanh xao, hốc hác và đầy mệt mỏi đang nhìn bang quơ ra ngoài khung cửa sổ khép hờ, từng hạt mưa bay đầy trời..
“ Anh tin là em không làm đúng không? … Anh tin em không co lấy nó?” Tiểu Lan vồn vã hỏi, một chút hi vọng lóe sáng trong đầu cô.
“…” Vỹ Khang không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu.
Thật ra là từ khi Tiểu Lan kể hết mọi chuyện, anh đã phần nào tin những lời cô nói. Cho là anh nhẹ dạ dễ tin một diễn xuất hoàn hảo cũng được. Nhưng đôi mắt ấy khiến anh không tin không được.
“ Vậy tại sao khi nãy, anh còn nói những lời đó chứ?” Tiểu Lan lại hỏi tiếp. Dường như lúc này, Vỹ Khang hoàn toàn rơi vào thế bị động.
“ Là vì… tôi không dám tin.” Vỹ Khang quay lại nhìn Tiểu Lan, đôi mắt màu đen láy của anh sâu thăm thẳm những nỗi niềm. “ Minh Vương đã vì tôi làm rất nhiều chuyện. Những lúc tôi gặp chuyện buồn, đáng ra sẽ phải chịu cảnh cô độc một mình bên cốc R*ợ*u, vậy mà bên cạnh tôi lại có anh ấy. Cả những lúc thành công, anh ấy cũng là người chúc mừng tôi đầu tiên… Và hơn hết, những thành công đều do những bài hát mà Minh Vương đà dành hết mọi tâm huyết vào để dành độc quyền riêng cho tôi…”
Vỹ Khang ngưng một chút rồi quay qua nhìn Tiểu Lan ,nói tiếp: “Thử hỏi, tôi lấy gì để tin đây?”
Tiểu Lan nghe Vỹ Khang chỉ vì không muốn tin do Minh Vương làm, mà lại nỡ nặng lời với mình như vậy thì thật không vui trong lòng. Nhưng cô lại hiểu những lời anh vừa nói, hiểu vì sao anh như vậy… Vì do thật lòng… Anh không dám tin người bạn mình đã phản bội sau lưng như vậy.
“ Thật ra, đó là một bài hát do tôi sáng tác, sắp tới sẽ ra mắt với mọi người…” Thì ra là một bài hát do anh sáng tác, thảo nào anh tức giận như vậy. Tiểu Lan trong lòng thông cảm cho anh, im lặng nghe tiếp.
“ Nhưng tôi sẽ không muốn nói đến chuyện này nữa. Tôi sẽ sáng tác lại bài khác!”
Trước giờ Vỹ Khang toàn được công ty nâng đỡ, lo chu toàn mọi việc. Vậy nên bây giờ vừa ***ng chút khó khăn mà anh đã mệt mỏi… Vỹ Khang thật không muốn mình vô dụng như vậy. Và trước mắt anh, từng đợt bão lớn đang càng tiến gần hơn, gần hơn nữa… Chẳng biết mình có thể gánh nổi không? Nhưng lại nhất định không đứng nhìn cơn bão ấy cuốn trôi hết tất cả những gì anh cố gắng.
“ Thôi! Đừng nghĩ đến công việc nữa. Chắc anh vẫn chưa ăn gì đúng không?” Không hiểu sao Tiểu Lan lại tự đoán rằng, đồ ăn ở nhà nếu còn nguyên thì chắc chắn anh cũng giống như cô, từ sáng giờ không cho chút gì vào bụng.
Rồi không đợi anh gật đầu, Tiểu Lan đã tự đứng lên, thấy thêm bát đũa cho Vỹ Khang. Nhìn anh lùa cơm và thức ăn vào miệng một cách ngon lành, cô tin chắc mình đã đoán đúng.
“ Em… nấu đã đỡ hơn rồi đúng không?” Vì còn cảm giác giận những lời anh nói, nên Tiểu Lan xưng hô có chút gượng gạo.
“ Ừm! Hơi mặn và dai một chút! Nhưng nếu là do cô làm thì vậy là tốt rồi!”
Vừa ăn miếng thịt gà chiên, Vỹ Khang vừa nở một nụ cười châm chọc. Nhưng anh đâu biết, nụ cười ấy làm Tiểu Lan xao xuyến lòng, mọi buồn giận quên đi hết. Dường như, đây là nụ cười ấm áp nhất mà trong đời cô có được.
“ Vỹ Khang… Thật ra lúc nãy đúng là em sai… khi để Lập Hưng đưa về nhà… vì mưa lớn quá…”
“ Ắt xì…!!!”
Đang nghe Tiểu Lan nói, Vỹ Khang bỗng cảm thấy sống mũi khó chịu, vội vàng quay qua hắt hơi lần nữa, cảm thấy đầu óc nhức nhối.
“ Anh bị cảm sao?” Tiểu Lan sốt sắng hỏi.
Vỹ Khang quay qua gật đầu nhẹ một cái: “ Ừm…! Lúc nãy tôi phải dầm mưa để quay clip.”
Tiểu Lan thấy gương mặt Vỹ Khang càng xanh xao, mệt mỏi thì cảm thấy thật xót xa, lại chẳng thể giúp gì trong công việc vất vả ấy của anh.
“ Để em tìm chút gì đó pha cho anh uống…!” Nói rồi cô vội vàng đứng dậy, lục tìm dưới tủ bếp. “ À! Có mấy trái cam em mua lúc sáng, để em pha nóng nhé!”
Nói rồi Tiểu Lan tất tả lôi hết mấy trái cam ra và cái ca để vắt nước. Miệng luyên thuyên nói: “ Mẹ em có từng bảo, nếu làm việc nhiều ở ngoài, nên cần ăn nhiều hoa quả, mới có sức khỏe tốt để làm tốt được.”
Vỹ Khang nghe cô nói, chợt nhớ ngày xưa… mẹ anh cũng đã từng nói những lời ấy, khi xót xa nhìn anh phải chạy show diễn liên tục…
“ Lần sau… cô nhất định không được để tên đó đưa về đây nữa… nếu không đừng trách tôi…”
“ Em biết rồi mà… lúc nãy cũng phải dừng một quãng xa mà!” Tiểu Lan cặm cụi xoay nửa trái cam lên đầu cái ca hình mũi khoan ấy, bên dưới là những lỗ nhỏ cho nước cam chạy xuống.
“ Với lại, em với anh ta cũng đâu có phải là đi với nhau hoài” Cô ngây thơ nói tiếp.
Lúc này mới nhận ra, thái độ gì đó hơi quá của mình về việc này… Rõ ràng là cô ấy dừng rất xa mà, còn đợi xe đi khuất mới quay đầu lại…
Vậy… anh tức vì cái gì chứ…?
“ Chẳng lẽ… mình đang ghen sao?”
Thứ cảm giác này, đã 4 năm rồi anh không có được. Ngày ấy, đi cùng Mỹ Giang mua sắm ở nơi đông người, những chàng trai đều đổ ánh mắt về cô bé xinh đẹp với làn da trắng hồng, mái tóc đen mượt của anh. Lúc ấy, sự ích kỷ của một con người bỗng bùng phát dữ dội. Không muốn bất cứ ai để ý tên người mà mình yêu thương cả!
Còn cô… chẳng lẽ…
Không thể! Thật sự không thể! Nếu cô thì là do cô ấy…
Lòng Vỹ Khang cảm thấy day dứt khi nghĩ đến cảm giác này là do anh thích cô mà có. Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì quá bất công cho Tiểu Lan, vì anh biết, thứ tình cảm trỗi dậy này… là do…
“ Là do cô ấy quá giống… quá giống em.. Mỹ Giang ơi! Anh sợ rằng rồi… cô ấy sẽ bị tổn thương khi biết được điều này mất!”
“ Khoan đã! Anh… thật sự không cần ăn sáng sao? Không ăn sáng mà làm việc nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó!”
Vỹ Khang khởi động máy rồi định nhấn ga chạy đi, nghe Tiểu Lan vội vã nói với theo, anh mới biết vì sao từ nãy giờ vẻ mặt cô chùn xuống.
“ Ừm! Hôm nay tôi bận lắm! Có thể đến tối tôi mới về được!”
Tiểu Lan nghe nói đến cả ngày nay anh sẽ không về thì lòng càng cảm thấy buốn chán hơn. Cô cúi đầu xuống, lời muốn nói rất nhiều, nhưng lại không thể biến phải nói từ đâu.
Vỹ Khang bỗng im lặng, trầm ngâm điều gì đó. Anh quay qua nhìn Tiểu Lan, ánh mắt chất chứa sự khó xử. “ Còn nữa, từ nay… mỗi sáng không cần phải đưa tiễn như vậy đâu! Chỉ… mất thời gian thôi!”
“ Mất thời gian gì chứ? Em thích vậy mà!” Tiểu Lan không nhận ra ánh mắt đó của anh, mỉm cười thật tươi đáp lại.
“ … Vậy tùy cô thôi!”
Brừm!!!
Kính xe từ từ khép lại, Vỹ Khang nhấn mạnh ga cho xe phóng đi trong ánh nắng ban mai rực rỡ, không kịp để Tiểu Lan đáp lại lời nào nữa.
Tiểu Lan đâu biết rằng, anh sợ hình ảnh đưa tiễn này, sợ sẽ phải nhớ về những tháng ngày đó, sợ sẽ…
Nhưng không lẽ, anh lại nói những lý do này cho Tiểu Lan biết? Ngoài nó ra, đâu còn lý do nào khác nữa…
–oOo–
Vừa bước vào phòng họp, cái không khí căng thẳng và ngột ngạt như một cánh cửa thứ hai để vào phòng vậy.
Hôm nay có cả Minh Vương đến nữa. Nhìn thấy anh, Vỹ Khang cảm giác như có một lớp rào cản ngăn cách giữa hai người. Cái tình bạn thân ngày xưa đã không còn nữa. Đối diện nhau mà như thể hai người chỉ quen biết thoáng qua.
Vỹ Khang chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình. Nét mặt điềm tĩnh của anh khi nhận được tin nhắn họp của lúc sáng Đại Cường vẫn vẹn nguyên trên khuôn mặt.
“ Làm việc với nhau đã lâu, có lẽ cậu cũng biết tôi sắp nói gì rồi? Thái độ hôm qua của cậu rốt cuộc là thế nào?” Đại Cường cố gắng chế ngự cảm xúc mình lại đúng với tư cách một người quản lý.
“ Em xin lỗi! Hôm qua em có chút việc riêng chưa giải quyết, nên…”
“ Cậu dẹp những chuyện riêng của cậu qua một bên đi!” Đại Cường tức giận ngắt lời. “ Đừng lúc nào cũng mang nó ra mà xin lỗi. Cậu nên nhớ, sản phẩm ấy không phải chỉ có mình cậu là làm được tất cả. Còn những công sức, sự cố gắng của mọi người nữa. Sản phẩm âm nhạc của cậu là một phần bộ mặt của cả công ty! Lúc nào cũng chỉ vì cậu mà mọi người phải mệt mỏi, cậu không thấy xấu hổ sao?” Đại Cường tức giận khi phải nghe đi nghe lại những lý do cá nhân của Vỹ Khang.
“ Bình tĩnh đi anh! Vỹ Khang cũng không muốn như vậy đâu!”
Minh Vương bất ngờ lên tiếng khi cảm xúc của Đại Cường càng lúc càng không kềm chế được. Mọi người trong phòng thì lại im lặng, không biết nói gì. Nhưng thật sự, những gì Đại Cường nói, không phải là không đúng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc