Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 83

Tác giả: Pmb

Có vẻ như, những đám mây trên trời cao từ chiều giờ đã phải ôm vác từng giọt nước nặng hạt trôi đi khắp nơi, đến nỗi cánh tay đã mỏi nhừ,cuối cùng đành buông xuôi tất cả, trút như thác đổ xuống thế gian.
Vỹ Khang giật mình nhìn ra ngoài cơn mưa lớn như một tầm rèm thủy tinh trong suốt, lòng xôn xao khó tả.
“ Mưa lớn như vậy… Không biết cô ta đã về nhà chưa?”
—oOo—
Ào… ào…!!!!
Từng cơn gió lớn thổi qua những tán lá cây làm từng giọt nước mưa bay tán loạn khắp nơi trong không trung.
Chiếc xe hơi màu đen hiện đại đang lao vù vù tốc độ bỗng từ từ chậm lại dần.
“ Á…. Sao mưa bất ngờ vậy??? Trời ơi!!!! Ướt hết mọi thứ rồi!!!”
Tiếng Tiểu Lan vang lên bối rối đến hoảng với tình huống mới gặp lần đầu này. Cô vội vàng lấy tay che lên mái tóc mình và ôm chặt chiếc túi xách.
“ Bình tĩnh!!! Đừng sợ!!!”
Đến phiên tiếng Lập Hưng vội vã vang lên trấn an Tiểu Lan. Anh quay qua bấm liên tục chiếc nút nhỏ trên bàn điều khiển.
Bíp….Bíp…Bíp…!!!
Sau một hồi tiếng kêu của thiết bị điều khiển bị tiếng mưa át đi, chiếc mui từ đằng sau từ từ vươn cao lên, che chắn lại mọi thứ.
“ Cô làm gì dữ vậy? Khiến tôi rối cả lên!” Lập Hưng vừa lái xe, vừa quay qua gắt gỏng.
“ Ướt hết như vậy… có xe có bị làm sao không?”
“ Không sao cả! Trường hợp này gặp hoài mà. Một lát sẽ được hong khô thôi…. Tới nơi rồi!!!’’
Tiểu Lan ngẩng đầu lên nhìn ra phía trước xe. Vùng sáng vàng chói lọi từ đèn xe xuyên qua màn mưa, chiếu xuống bãi cỏ vốn rất xanh tươi nhưng dù đang bị bóng tối cố gắng ôm chặt lấy từng nhánh.
“ Anh đưa tôi đến đây làm gì?” Tiểu Lan ngây ngô quay qua hỏi.
“ Cô không thấy gì hết sao?” Lập Hưng trả lời không nhìn cô, đôi mắt như cố xé toác màn mưa nhìn về phía trước.
Tiểu Lan lại cố gắng nhìn theo hướng anh. Xa tít đằng kia là những ánh đèn sáng lấp lánh, phồn hoa, hiện đại, với những tòa nhà cao sáng rực như một ngọn đuốc không tắt trong đêm mưa.
“ Hình như đằng xa là khu thành phố. Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“ À, chắc tối quá cô không thấy được gì!”
Lập Hưng lại bấm một nút nhỏ trên bảng điều khiển. Ánh đèn pha lập tức sáng mạnh hơn, rồi bỗng nhiên đưa lên đưa xuống, qua trái qua phải như một người cầm chiếc đèn pin soi khắp nơi.
Ánh sáng xuyên màn mưa một cách mạnh mẽ, mọi cảnh vật dần hiện rõ hơn…
“ Là một con sông lớn à?” Tiểu Lan ngạc nhiên cố nhoài người đến trước nhìn kỹ hơn.
“ Đúng vậy!”
Dòng sông đen ngòm bị từng hạt mưa đâm xuống thành những lỗ nước nhỏ như một bề mặt tổ ong khổng lồ.
Thì ra, con sông này là một dãy ngăn cách giữa thành phố đông đúc, phức tạp và vùng ngoại thành xa xôi, hẻo lánh và ít người.
Nó giống như cuộc đời con người vậy, có lúc cần hòa mình vào sự nhộn nhịp, đông đúc và sôi động… Cũng có lúc, cần ngã lòng vào sự yên ắng, tĩnh lặng để nhìn lại mọi thứ… Và cuộc đời luôn như vậy, trôi mãi không ngừng nghỉ.
“ Tôi định cho cô đến đây ngồi để tâm trạng dễ chịu hơn. Sẽ có những làn hoa lục bình trôi dạt bồng bềnh trên nước, những con thuyền nhỏ đánh bắt cá đêm… Nhưng là ngồi dưới cỏ, sẽ thoái mái hơn, nhưng mưa rồi. Trời chiều giờ đen vậy mà không để ý.”
Tiểu Lan ngẩn người quay qua nhìn Lập Hưng. Anh như một con người hoàn toàn khác vậy sự kiêu ngạo, lạnh lùng hôm gặp ở trường. Dường như, đây mới chính là con người thật của anh… Biết quan tâm người khác.
“ Tại sao anh biết nơi này?”
“ Vì nhà cũ của tôi ngày trước ở đây!’’
Ở đây? Xung quanh đây này làm gì có ngôi nhà nào chứ?
“ Đã bị đập và di cư lên thành phố hết rồi…”
“ Vậy à?”
“ Ừm! Lúc nhỏ, tôi rất thích ở đây những lúc có chuyện không vui. Sẽ quên rất nhanh khi ngồi một mình.”
Lời nói Lập Hưng rất nhẹ nhàng, như đang chính nói với mình, như đang tự đưa mình về thời gian êm đẹp ấy…
“ Thôi đi về! Mưa lớn quá! Về tối nguy hiểm!”
“ Ừm…” Tiểu Lan đáp lại rồi ngước nhìn con sông lần nữa.
Lập Hưng khởi động máy, quay vô-lăng đổi đầu xe rồi phóng thẳng. Hai thanh dài lau kiếng liên tục chuyển động trước mắt Tiểu Lan.
Cảm thấy hơi khó chịu, cô quay qua bên ngoài cửa sổ.
“ Haizzz!! Định đưa cô đến cho tâm trạng tốt hơn. Không ngờ lại phí thời gian vô ích, còn mắc mưa nữa. Thật xin lỗi!” Lập Hưng vừa nói vừa tập trung lái xe.
“ Sao anh lại nói vậy? Tôi phải cảm ơn anh mới đúng! Nếu có thể… tôi muốn được đến đây lần nữa…. Cảm ơn!”
Khóe miệng Lập Hưng khẽ nhếch lên. Tiểu Lan ngại ngùng và có chút khó hiểu với người ngồi bên cạnh mình. Thay đổi đến không ngờ!
Cô lại quay qua nhìn tấm rèm trong suốt vẫn không hề mỏng đi chút nào. Lòng cô bỗng cảm thấy chơi vơi, lạc lõng… Suy nghĩ lại tất cả…
“ Cô… thật sự yêu Vỹ Khang đến thế sao? Chấp nhận đến làm người giúp việc, sống xa nhà…?”
Cô đã chấp nhận tất cả, chịu đựng mọi thứ, ngay cả rời xa ngôi nhà của mình, xa mẹ mình…
Còn anh? Chỉ luôn ngờ vực, không tin tưởng cô.
“Cô có vẻ rất hiểu Vỹ Khang? Cô đã quen cậu ta bao lâu rồi chứ?”
Phải…!!!
Có lẽ, những gì cô hiểu về anh vẫn còn quá ít. Thật sự quá ít để có thể giành chiến thắng trong ván cờ này.
Những lời Minh Vương nói ra lúc sáng khiến Tiểu Lan không khỏi suy ngẫm. Cô chỉ mới ở gần Vỹ Khang một thời gian quá ngắn, làm sao có thể chắc chắn mọi thứ? Làm sao có thể bắt anh hoàn toàn tin tưởng ở cô…?
Tiểu Lan mệt mỏi, ngã đầu lên cánh tay mình. Cố gắng nương nhờ vào từng đợt rung nhẹ của xe lên người sẽ làm cô tỉnh táo hơn.
“ Minh Vương? Khoan đã!… Lúc sáng… anh ấy…”
Ào… ào…!!!
Cơn mưa đêm bất chợt càng lúc càng lớn dần đến không ai ngờ. Dưới lòng đường, những quả bong bóng nước nhỏ cứ liên tục nổi lên rồi lại bị nước mưa làm tan biến, trôi nổi lềnh bềnh…
Nó thật mỏng manh và dễ tan vỡ…
Nay thật sự đã không còn gì nữa
Thì thôi xin trả em về lại với gió,
Với sóng biển hay mây trời bao la
Để mọi thứ dần chìm vào quên lãng…
“ Cắt!!!!! Cắt!!!! Lại sai nhịp nhạc nữa!”
Tiếng quát lớn cố gắng lách qua từng kẽ nhỏ của tiếng mưa được phát ra dưới cây dù lớn màu đỏ đậm nổi bật trong màn đêm đầy mưa. Sau tiếng quát ấy, Hoài Luân tức giận quăng quyển kịch bản xuống chiếc bàn tròn với đầy dụng cụ quay clip và chiếc tivi nhỏ ghi hình. Ông lê đôi chân hơi mập của mình lội bì mõm dưới dòng nước lạnh ngắt, người mặc áo mưa kín đầu, đến bên cạnh Vỹ Khang.
“ Tại sao vậy? Quay Music Video mà cứ sai nhịp lời bài hát thì người xem sẽ cảm giác khó chịu vì không khớp. Đâu phải cậu không biết điều này!”
“ Em xin lỗi!” Vỹ Khang nhìn ra hướng khác, nhẹ nhàng đáp lại.
Những người hỗ trợ buổi quay đứng đó đều có chút nể sợ sự nghiêm túc trong công việc, nếu không muốn nói là khó tính của Hoài Luân. Ông lúc này thật sự rất khác với một người anh cả hiền lành trong công ty, gần gũi mọi người.
“ Thôi! Có lẽ, hôm nay Vỹ Khang không khỏe rồi!”
Đại Cường vội vã chạy đến chỗ hai người. Mỗi bước chân của ông làm nước bắn cao cùng tiếng lõm bõm vang lên liên tục.
“Mưa cũng càng lớn dần, nếu Vỹ Khang ngã bệnh trong thời gian này sẽ không tốt đâu!” Đại Cường nhỏ nhẹ nói tiếp.
A Thắng từ xa nói vọng đến, hi vọng sẽ giảm bớt được sự căng thẳng này.
“ Đúng rồi đó anh! Mưa lớn quá nên hình ảnh cũng không đẹp lắm. Không thấy rõ được diễn viên!”
Hoài Luân quay lưng bỏ đi vào trong túp lều, không nói tiếng nào đáp lại. Đợi Hoài Luân đi mất, Đại Cường quay qua nhìn Vỹ Khang, đôi lông mày ông chau lại, Ng'n t đưa lên xoa xoa thái dương mình.
“ Hôm nay cậu về nghỉ đi! Tôi không muốn nói gì nhiều! Ngày mai gặp lại!”
Rồi ông cũng quay lưng bước đi. Vỹ Khang đứng lặng nhìn dãy đèn đường ngã một màu vàng dưới mặt nước như một tấm lụa mỏng manh lay động k ngừng…
— oOo —
Từng giọt mưa năng trĩu từ trên cao tít vời vợi rơi xuống, đập mạnh vào trần xe của Vỹ Khang như muốn đâm xuyên thủng tất cả. Hai bên xe, dòng nước bắn lên tuy không cao lắm, do mặt đường cao, nhưng lại vẫn hệt như dàn vòi phun nước liên tục với tốc độ của xe bây giờ.
Cuối cùng, ngôi biệt thự màu trắng cũng dần hiện ra trong bức màn mưa mờ ảo. Đến khi xe dừng hẳn, Vỹ Khang lại một lần nữa sững người nhìn chiếc vòng khóa bằng đồng mình treo lúc chiều. Vẫn như vậy, không hề có vẻ “cô ấy” đã về.
“ Mưa như vậy… mà cô ta vẫn chưa về… Rốt cuộc là đi đâu? Có chuyện gì xảy ra không chứ?”
Càng nghĩ Vỹ Khang càng lo lắng. Chính anh cũng không hiểu nổi, sao suốt buổi quay MV, tâm trí anh không thể tập trung nổi, khi mưa càng lúc thì càng lớn dần, mà khi chiều thì Tiểu Lan không có ở nhà.Lòng anh luôn cảm thấy nôn nao, bất an không yên.
Là do cô là một người con gái có lúc cần được quan tâm, sẻ chia… mỏng manh như cánh hoa hồng…
Lại có lúc mạnh mẽ, bật dậy như một chiếc lò xo khi đã đạt đến ngưỡng giới hạn…
Tính cách phức tạp như vậy, thật nhiều lúc anh không thể biết cô đang nghĩ gì, dự định làm gì.
“ Hừm…!”
Vỹ Khang thở mạnh một tiếng rồi bật lại chìa khóa, khởi động xe. Chợt, anh giật mình nhìn về phía trước. Nắm tay vẫn yên vị trên chiếc chìa khóa một cách vô hồn, sự rung chuyển dần của chiếc xe dường như Vỹ Khang đều không cảm nhận được. Đôi mắt anh chỉ chăm chăm nhìn về phía đằng xa kia, trong màn mưa…
Tiểu Lan bước xuống từ một chiếc xe màu đen hiện đại hòa vào bóng tối. Một người nào đó trong xe đưa chiếc dù nhỏ cho cô. Tiểu Lan mỉm cười đón lấy rồi vội vã bung dù lên.
Rào…Rào…!!!! Ầm ầm…!!!
“ Nhà cô còn xa không vậy? Mưa đang lớn lắm đó, về được không???” Lập Hưng nhoài người ra gần cửa xe nói lớn để át tiếng mưa và sấm chớp trên cao.
“ Không sao đâu! Tôi về được mà! Cũng không còn xa lắm!!! Cảm ơn anh!!!” Tiểu Lan cúi sát xuống xe đáp lại.
“ Sao mẹ cô khó quá vậy! Mưa lớn thế này…”
“ Đã nói không sao mà! Anh cứ về đi! Cảm ơn vì ngày hôm nay” Tiểu Lan ngắt lời rồi lùi về sau, đóng sập cửa xe lại, không muốn để Lập Hưng nói thêm.
Sầm!!!
Lập Hưng hơi do dự khi trời đang mưa lớn như vậy mà để một cô gái đi về một mình. Mà anh lại không biết nhà Tiểu Lan còn bao xa. Nhưng nghe Tiểu Lan nói, mẹ cô rất khó, nên thôi đành chịu.
Anh gài là dây an toàn rồi khởi động xe, nhẹ vẫy tay chào rồi phóng đi. Nhìn vào chiếc kính chiếu hậu xe, Tiểu Lan vẫn đứng nhìn anh, nên anh càng tăng tốc chạy nhanh hơn để cô về.
Chờ Lập Hưng đi khuất, Tiểu Lan mới yên tâm quay bước…
“Không thể…Không thể trùng hợp như vậy được!”
Điều cô lo sợ nhất từ nãy giờ, không ngờ lại thành hiện thực rồi…
Chiếc Mercedes lạnh lùng đậu trước ngôi biệt thự màu trắng. Hiên ngang và kiêu ngạo như chính chủ nhân của nó vậy! Toát lên một vẻ bất cần..!!
Đôi bàn tay Tiểu Lan co chặt lại, giữ lấy cây dù và chiếc túi xách, như thể sợ mọi thứ sẽ rơi vuột mất.
Nhưng rồi cô cũng phải bước đi bước đầu tiên. Cũng không thể mãi đứng như thế này hoài được. Từng bước đi trở nên nặng trĩu, trống *** đánh liên hồi. Mưa xung quanh tạt vào khiến áo cô lấm chấm những giọt nước in hằn. Gió thổi đến làm suối tóc cô bay bay, lạnh đến run rẫy cả người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc