Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 80

Tác giả: Pmb

Lạc lối là một bản tình ca buồn anh lấy ý tưởng từ ngày đầu đọc kịch bản Chúng ta thuộc về nhau. Câu chuyện về một anh chàng mãi say đắm vào con đường danh lợi mà tự thân mình rẽ vào một lối đi khác mà không hề hay biết…
Để rồi đánh mất tất cả…
Tim Vỹ Khang chợt nhói thắt lên với từng dòng chữ và nốt nhạc anh viết ra hằng đêm ấy. Khi hình ảnh một cô gái xinh đẹp nhưng xấu số lại ùa về khắp nơi.
Không, là do anh, là do chính anh đã mang đến cho cô ấy, là do chính anh đã ςướק đi tất cả của cô ấy…
Và cả sinh mạng bé nhỏ kia nữa…
Dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt Vỹ Khang trở nên u uất đến nao lòng người chạm phải tia nhìn đó. Lạnh lẽo và thấm đẫm nỗi xót thương, hối hận…
✓út…!!!
Kìm nén lại cảm xúc đang trào dâng, Vỹ Khang lại tự xoáy mình vào cái thú vui tốc độ diên cuồng này khi bàn chân anh đạp mạnh cần nhấn ga. Hình ảnh hai bên đường vụt nhanh qua, không thể bắt kịp lại được thứ gì cả…
Cũng giống như trong cuộc sống, nếu không biết trân trọng mà nắm giữ lấy hạnh phúc, nó cũng sẽ bay ✓út đi theo dòng xoáy vô tình của nhịp thở thời gian… Và đánh mất đi nó.
—oOo—
Vừa bước vào bên trong ngôi nhà, xộc cánh mũi Vỹ Khang là mùi thơm phức của hương nấm phi tỏi. Âm thanh “xèo xèo” vang lên nho nhỏ trong nhà bếp hòa cùng tiếng nói thì thầm vừa đủ nghe của 1 cô gái.
“ … Cho thêm gia vị… tiêu… xào cho nấm chín sẽ trút vào nồi canh…”
“ Này! Cô vặn nhỏ lửa bên nồi canh kia lại kìa! Nước sôi sắp tràn ra rồi.”
Lại một lần nữa tiếng nói từ đằng sau của Vỹ Khang khiến Tiểu Lan giật bắn mình. Như dường như đã dần… “thích nghi”… nên lần này cô không đánh rơi đồ nữa.
“ Ấy ૮ɦếƭ… em quên mất…”
Tiểu Lan vội vàng quay qua văn nhanh lửa xuống mức vừa phải. Không chừng nếu Vỹ Khang không về kịp chắc công sức của cô cho nồi canh Bí đỏ nấu nấm rơm và đậu này tiêu luôn rồi.
“ Hjc! Cô đã dặn mức lửa khi nấu ăn là điều cơ bản nhất mà em cứ quên hoài.” Tiểu Lan vừa tiếp tục xào sơ số nắm rồi tắt bếp vừa tự than trách mình.
“ Phần cánh gà này do cô chiên đấy à?” Vỹ Khang vắt chiếc áo khoác lên thành ghế rồi tiến tới chỗ Tiểu Lan.
“ Em tự làm đấy. Anh xem chiên vậy đã được chưa?” Tiểu Lan tắt bếp rồi quay qua trút số nấm xuống nồi canh bí đỏ, tự hào khoe thành quả những giọt mồ hôi vất vả của mình.
“ Ừm…Tạm được thôi! Cô học theo trong sách cũng nhanh đấy!”
Vỹ Khang vừa nói vừa nhìn qua chỗ quyển sách dạy nấu ăn nhỏ trên thành bếp. Bỗng khuôn mặt anh tái đi và không dám tin nổi vào mắt mình nữa.
Nhưng Tiểu Lan lại lo chăm chút cho nồi canh của mình mà không để ý tới sắc mặt Vỹ Khang. Vẫn luyên thuyên tự hạo…
“ Hj! Nếu chỉ dùng một bếp thì em dễ để ý lửa hơn. Sẽ không bị…”
“ Tập hồ sơ… màu vàng… ở đây đâu…?” Giọng Vỹ Khang run lên theo từng nhịp thở đang đứt quãng của mình cắt ngang lời Tiểu Lan.
“ Dạ…Anh… anh hỏi gì cơ? Tập hồ sơ nào?”
“ Cô để tập hồ sơ màu vàng…. của tôi để đây lúc sáng đâu mất rồi???”
Một âm thanh giận dữ hét vang lên xé tan đi niềm vui trong lòng Tiểu Lan đang dần nhen nhúm. Thay vào đó là khuôn mặt ngây ngô xen lẫn sự sợ hãi đến sững người của cô… Khi thật lòng cô không biết Vỹ Khang đang muốn nói đến tập hồ sơ nào…
Những áng mây trắng to lớn bỗng lạnh lùng trôi đến ôm gọn lấy cả vầng thái dương trên cao như muốn ích kỷ chiếm hữu cho riêng mình. Mặc kệ vạn vật bên dưới cũng cần được tắm mình trong những tia nắng vàng rực ấm áp ấy.
Ánh nắng nhẹ buông dần, hắt một luồng sáng yêu ớt vào khung cửa sổ rồi chảy tràn trên thành bếp. Chiếc bóng đen của một cánh tay dài in hằn lên vùng sáng ấy tựa hồ đang run nhẹ lên vì cơn tức giận của chủ nhân nó sắp dâng trào.
“ Cô trả lời đi!! Tập bìa giấy màu vàng lúc sáng tôi để ở đây đâu rồi??” Vỹ Khang dường như đang cố gằn xuống trong từng lời mình nói. Vậy mà giọng nói anh vẫn càng lúc lớn dần trong sự run sợ và hoang mang của Tiểu Lan.
“ Anh… anh nói rõ đi! Tập bìa…màu vàng nói chứ??? Sáng giờ em không hề thấy tập bìa nào ở đây cả!”
Sau khi đã cố hết sức lục lọi mọi ngõ ngách trong trí nhớ của mình, vầng trán của Tiểu Lan đỏ dừ lên vì phải vất vả trong cái nắng gió từ nãy giờ, những giọt mồ hôi mằn mặn cũng lăn dài xuống lõm cổ.
Nhưng dù cố đến mấy thì Tiểu Lan cũng không thể tìm thấy được chút mảnh nhỏ vụn vặt nào của tập bìa mà Vỹ Khang nói. Chỉ đành đứng trơ người, bấm chặt đầu ngón tay xuống da thịt để kìm nén nỗi hoang mang xuống.
“ Hừ! Sự nghiệp bao năm công sức của tôi đã xây dựng lên, nếu chỉ vì cô mà sụp đổ thì cô đừng trách tôi vô tình!!!”
Vỹ Khang thở mạnh nhìn vào đáy mắt Tiểu Lan mà nói. Hệt như anh đang phải đối diện với một kẻ thù trước mặt mình. Hạ cánh tay đang chỉ lên thành bếp xuống rồi anh quay lưng chạy như bay lên lầu trước sự ngỡ ngàng của Tiểu Lan.
Anh lao đến bàn làm việc riêng của mình, lấy từng quyển tập, quyển sách nhỏ lên, cẩn thận lật từng trang giấy rồi lại chìm trong sự hụt hẫng.
Quay nhanh qua khung kệ gỗ đóng trên tường, đem tất cả mọi thứ xuống bàn rồi lại vồ vã lật tung mọi thứ mà tìm kiếm như một người máy vô hồn.
Nhưng đáp lại tất cả nỗ lực kia chỉ là nỗi thất vọng khi mọi thứ đều trống rỗng như trêu ngươi trước mắt Vỹ Khang.
“ ૮ɦếƭ tiệt!!!”
Rầm!!!! Choang!!!
Mọi thứ trên bàn đều bị Vỹ Khang vung tay hất đổ xuống tất cả. Những quyển tập sách rơi xuống úp mặt dưới sàn nhà. Lọ thủy tinh trong suốt chứa một chất lỏng màu xanh ngọc bích dùng để cắm 乃út viết được chế tác tinh xảo cũng rơi xuống vỡ tan tành thành tửng mảnh.
Cảnh vật hỗn độn vô cùng rơi thõm nơi khoảng không vô định trong đôi mắt đen láy của Tiểu Lan. Bàn tay của cô run run nắm chặt lấy cảnh cửa. Đôi mắt đỏ hoe của cô như trực trào ra những dòng lệ thay cho lời uất ức trong lòng.
“ Vỹ Khang…! Anh bình tĩnh lại được không? Đã có chuyện gì xảy ra chứ?”
Cố gắng lắm Tiểu Lan mới dám cất lên những câu hỏi ấy. Đáp trả lại cho cô ngay lập tức là tia nhìn sắc nhọn của Vỹ Khang quay phắt về phía mình.
“ Cô còn dám hỏi nữa sao? Tập bìa của tôi lúc sáng rõ ràng là để trên thành bếp, hơn nữa là vì cô mà tôi đã vội vàng đặt trên đó. Vậy mà bây giờ nó không cách mà bay, bốc hơi biến mất trong khi ngôi nhà này sáng giờ chỉ có mình cô ở…”
Đúng vậy! Chắc chắn là lúc sáng Vỹ Khang đã để ở đó. Anh không thể nào nhớ nhầm được, anh không thể đãng trí đến như vậy…
“ Nhưng… nhưng em thật sự không biết tập hồ sơ ấy mà…”
“ Cô đi ra khỏi đây ngay!!! Đi cho khuất mắt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! Ba tháng sẽ qua nhanh thôi, tôi sai lầm khi tin vào điều đó!!! Đi đi!!!”
“ Vỹ Khang….!!!”
Càng nghĩ đến đâu dòng máu nóng của sự phẫn nộ càng cuộn trào khắp cơ thể Vỹ Khang. Hình ảnh những giọt nước mắt không thể kìm nén được nữa tràn ra khỏi khóe mi Tiểu Lan rồi quay lưng chạy nhanh xuống lầu hoàn toàn trở nên vô nghĩa đối với anh.
Buông thõng người lên chiếc ghế xoay tròn, đầu óc Vỹ Khang quay cuồng trong mệt mỏi. Bao nhiêu câu hỏi va đập lẫn nhau khiến Vỹ Khang như muốn phát điên.
Đó là công sức của anh đã bỏ ra…
Chứa đựng bao nhiêu dòng cảm xúc của anh trong đó….
Vậy mà bây giờ cơ hội được hát vang những lời hối lỗi ấy, những lời thật lòng ấy gửi đến người con gái kia đã không còn nữa rồi.
“ Là… là do cô ta làm sao?”
Vỹ Khang lẩm bẩm một mình tự hỏi anh. Rõ ràng anh đã để nó ở nơi đó, sáng giờ chỉ mình Tiểu Lan ở nhà, giờ nó biến mất như vậy hỏi làm sao anh tránh được sự nghi ngờ.
Nhưng những biểu hiện của cô trước giờ thì cô không thể nào làm như vậy được. Một cô gái như vậy thì không thể là một kẻ lừa gạt, xảo quyệt được…

_ Nhưng thật sự em đến đây không phải vì tiền hay của cải gì hết .
“ Trần Vỹ Khang ! Em cũng nói rõ cho anh biết , em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu . Em sẽ đợi anh về mỗi đêm khuya , sẽ nấu cơm chờ anh cùng ăn , sẽ lo lắng nếu như khi thấy sắc mặt anh khi trở về không được vui…Sẽ làm tất cả, vì…Em yêu anh!”
“ Vì em hi vọng, sẽ có lúc anh sẽ nói ra những tâm sự của mình với em, sẽ có lúc anh cần em chia sẻ…”

Hai luồng suy nghĩ hệt như hai thỏi nam châm cùng chiều. Càng lúc càng đẩy xa nhau ra, đối chọi với nhau và mãi không bao giờ tìm được điểm thống nhất.
Vỹ Khang mệt mỏi ngã đầu xuống mặt bàn. Đôi hàng mi nhẹ nhàng khép khẽ lại, dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Bỏ mặc lại biết bao nhiêu những con sóng giận dữ đang rượt đuổi theo anh từ xa, khi Lạc Lối là một lời hứa cũng như một món quà của Hoàng Long với người hâm mộ và còn là ca khúc chủ chốt của chuyến lưu diễn Châu Á sắp tới…
—oOo—
Cánh cổng lớn đóng lại đằng sau chiếc Ferrari đang chạy vào trong sân vườn. Ánh nắng mặt trời hắt xuống cặp mắt kính bản rộng của người con trai lịch lãm đang bước ra khỏi xe phản chiếu lại một vẻ u uất và cô độc với bao nhiêu nút thắt trong lòng anh biết bao giờ mới được tháo gỡ.
Minh Vương nhanh chóng bước vào, mặt sàn hoa cương sáng bóng loáng đỡ lấy từng dấu chân vội vã của anh.
“ Minh Vương!!!”
Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên níu giữ lấy bước chân Minh Vương khiến anh đành khựng lại.
“ Mẹ? Có chuyện gì sao?”
Minh Vương khó chịu quay lại cất tiếng hỏi. Trước mắt anh là một người phụ nữ với làn da tô đậm phấn son, đeo nhiều đồ trang sức nhưng lại khoác lên mình 1 bộ đồ giản dị.
“ Xem còn kìa! Làm gì mà vội vàng quá vậy? Đi nhanh đến đánh rơi cả đồ trên người cũng không hay biết!” Lời nói ôn hòa và nhẹ nhàng từ tốn như chính cử chỉ của người phụ nữ này.
Bà đưa cho người giúp việc bình nước tưới cây rồi bước từ cửa đi vào cúi xuống nhặt một tờ giấy. Ánh nắng chiếu ngược từ ngoài cửa vào như tôn lên nét quý phái của bà.
Minh Vương giật mình nhìn lại, tập bìa trong áo mình đã bị trỏng ngược xuống từ lúc nào. Rất may là nó đã rơi ở nhà, nếu không thì…
Khẽ đưa mắt nhìn xuống, trên mặt giấy là các nốt nhạc viết tay dường như đang nhảy nhót trên những dòng kẻ đậm, bà Hoàng nhanh chóng hiểu ra tay mình đang cầm gì.
“ Đưa cho con!” Minh Vương bước nhanh lên giành lấy từ tay bà Hoàng.
“ Là một ca khúc mới của con nữa sao?”
“…”
Minh Vương bỗng im lặng. Nhưng mẹ anh không còn lạ gì thái độ này nữa. Luôn lầm lì ít nói, từ hồi còn đi học đã tự nhốt mình trong phòng với những lời bài hát vu vơ tự viết ra…
“ Mẹ nghe nói, công ty Hoàng Long sắp triển khai chuyến lưu diễn Châu Á của Vỹ Khang. Chắc con cũng phải bận rộn lắm.”
“ Con không sao. Mọi chuyện đều ổn… Con lên phòng đây!” Minh Vương nói rồi định quay lưng bước đi ngay.
“ Khoan đã!….” Bà Hoàng lại cất giọng như một sợi dây kéo ngược Minh Vương lại. “ Mẹ muốn nói chuyện với con một chút!”
Bà nhẹ nhàng bước đến chiếc ghế salong dài sang trọng giữa nhà. Minh Vương tuy khó chịu những cũng miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nhớ lại, dường như anh chưa bao giờ cãi ý bố mẹ điều gì.
Chỉ trừ hai việc….
“ Có hai việc mẹ muốn nói với con.”
Bà Hoàng nhẹ nhàng rót mình tách trà nóng rồi từ tốn nhấp môi một ngụm nhỏ.
“ Như con đã biết, ba con bây giờ cũng không còn khỏe và đủ sức tiếp quản công ty như trước nữa. Đã đến lúc con phải lấy vai đỡ lấy một bên cho mình. Với tuổi trẻ và niềm đam mê sáng tác của con, ba con đều đã cảm thông tất cả và cho con được thỏa lòng trên con đường mình yêu thích. Bây giờ con vui chơi cũng đủ rồi. Có thể, con dự định mình sẽ mãi sống bằng những nốt nhạc theo cảm hứng ấy. Nhưng bố con thì đâu thể cứ một thân một mình đi đi về về các chuyến công tác xa trong và ngoài nước mãi như vậy?”
Bà Hoàng nói trong nỗi xót xa khi nhìn người chồng mình luôn tất bật với những việc công ty khi tuổi già gần kề. Bao nhiêu công sức ông bỏ ra suốt cuộc đời, theo bà như vậy là quá đủ rồi… Ông ấy cần được nghỉ ngơi với thành quả mà mình đã vất vả tạo ra.
“ Con hiểu rồi! Con sẽ suy nghĩ lại. Còn việc thứ hai?” Minh Vương mặt không chút cảm xúc. Như thể nghe một việc chẳng hề liên quan gì đến mình. Nhưng bà Hoàng vẫn nhẹ nhàng nói tiếp.
“ Việc thứ hai, đây là cuộc sống riêng của con, có thể là lần cuối mẹ nói về điều này…” Bà khẽ thở dài rồi nói tiếp. “ Con đã trưởng thành rồi, điều này chính con phải biết, đã đến lúc còn cần có một gia đình nhỏ vững chắc để luôn hỗ trợ sau lưng con trong cuộc sống. Và nhất là… ba mẹ cũng cần có một đứa cháu để ẵm bồng. Đâu ai biết sẽ sống nay ૮ɦếƭ mai như thế nào…?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc