Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 65

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang đâu hề biết, cả buổi sáng ngồi trên giường trong phòng mình, đến xương cổ cũng mỏi nhừ ra nhưng cô vẫn không thể nào tự thoa thuốc cho mình được. Càng cố nhoài người ra sau, sự đau mỏi lại khiến Tiểu Lan nhăn mặt lại vì tê nhức. Rồi mỗi khi chấm được thuốc vào vết thương rồi, sự rát buốt của chất bạc hà mang lại khiến cả người Tiểu Lan run lên bần bật. Cuối cùng đành vứt tất cả mọi thứ vào giỏ lại rồi đắm mình vào dòng nước, ít ra cái rát khi dòng nước mát mẻ chảy xuống vẫn dễ chịu hơn là rát lạnh của sáp bạc hà mang lại.
” Ý cô là… cô muốn tôi thoa cho cô sao?”
” Em… em không có ý đó.”
Thật sự cô không hề nghĩ như vậy, thế mà khi Vỹ Khan hỏi thẳng ra, đôi gò má đã đỏ ửng lên như quả cả chua chín, sự bối rối lại khiến cô muốn vùng chạy lên phòng… Thật sự không muốn Vỹ Khang nhìn thấy mình bây giờ…
” Đem thuốc xuống đây!”
” Vỹ Khang…. không được…”
” Tôi nói cô mang thuốc xuống đây nhanh lên!!! Hay là để tôi tự lên lấy?”
Không đợi Tiểu Lan trả lời, Vỹ Khang vội vàng dợm người bước lên bậc thang đầu tiên , nhưng đã bị Tiểu Lan cản lại. Thật lòng mà nói, nếu mà không thoa thuốc, có lẽ tối nay Tiểu Lan chỉ có thể nằm nghiêng thôi mất.
” Thôi… để em lên lấy được rồi…!”
Vỹ Khang bước ra ngoài ghế sofa ngồi chờ đợi, càng chờ, càng không thấy Tiểu Lan trở xuống. Bất giác anh nhận ra, tại sao khi thấy mình lại lo lắng cho cô như vậy? Tại sao hôm nay cả hai lần… cả hai lần nhìn thấy tấm lưng lấm tấm màu máu đó, lòng anh lại xót xa như vậy…
Chính anh cũng không thể hiểu mình nữa…
Nhưng chắc chắn , chắc chắn là không thể vì anh đã bắt đầu có tình cảm với cô rồi chứ…?
Không thể … không thể như vậy! Anh không thể đã yêu cô được…
” Vỹ Khang…!”
Giọng nói e dè vang lên rất nhỏ từ sau lưng khiến Vỹ Khang giật bắn mình. Quay qua thì thấy Tiểu Lan không biết đã trở xuống từ lúc nào rồi.
” Cô qua bên đó ngồi đi!”
Vỹ Khang dịu dàng nói và chỉ tay về phiá chiếc ghế sofa dài . Tiểu Lan cũng im lặng ngồi xuống và rồi Vỹ Khang cũng bước qua. Chiếc quạt trần trên cao vẫn quay đều đều từng vòng theo chu kì của nó. Vậy mà sao không khí gian nhà bỗng trở nên nóng nực và ngột ngạt hơn bao giờ hết.
” Cô có cần tôi cởi ra giúp luôn không?”
Vỹ Khang hỏi giọng có chút bực mình khi Tiểu Lan vẫn ngồi đơ ra, không hề có vẻ muốn cởi bỏ áo mình. Cô ái ngại bắt đầu chậm rãi kéo dần dần chiếc áo mình lên . Vỹ Khang không biết rằng , đôi mắt cô bây giờ đang nhắm chặt lại, trái tim đập rộn ràng như một đứa trẻ dùng dùi trống đánh lên.
” Làm ơn đi! Hiện giờ kiểu áo lưng trần rất nhiều đó, cô lạc hậu vừa thôi. Cứ như vậy chừng nào mới xong đây? Tưởng còn sớm lắm à?”
Tiểu Lan liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ, đã hơn 9 giờ rồi.
Cõ lẽ Vỹ Khang cũng đã mệt mỏi lắm. Hôm nay anh vừa trải qua cuộc họp báo gì đó mà, rất cần phải nghỉ ngơi. Không hiểu là do câu nói khiêu khích, châm chọc của Vỹ Khang hay là vì lòng cô bỗng dậy lên nỗi áy náy khi lại khiến anh phiền toái vì mình nên Tiểu Lan đã có thể cởi nhanh lớp áo mình ra rồi vội vàng áp chặt trước ***.
Vỹ Khang bất ngờ chính tay nhẹ nhàng đặt suối tóc mềm mượt của Tiểu Lan ra trước khiến đôi má cô đỏ lên thêm. Cả hai đều im lặng như muốn lắng nghe từng hơi thở và cả nhịp tim đang từng giây thổn thức của nhau…
Trước mặt Vỹ Khang là những lớp mài đỏ lên được bao bọc bằng chất máu đã khô cứng theo thời gian. Vài giọt mồ hôi từ gáy tóc Tiểu Lan trượt dài xuống khiến Tiểu Lan cắn chặt môi lại vì rát. Lúc này cô mới thật sự cảm nhận được nỗi đau của thể xác đang tràn ngập như sóng tràn vào bờ khiến Tiểu Lan thấy mình thật yếu ớt, chỉ cần một lần nữa xô nhẹ cô thôi, cô cũng có thể ngã nhào ra sau.
” Rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì bên ngoài vậy? Nếu là vấp ngã thì không thể bị thương ở lưng như vậy.”
Vỹ Khang nhẹ nhàng chấm mốt ít sáp lên rồi thoa đều. Từng lớp máu khô mỏng mảnh rơi xuống, để lộ thớ thịt đỏ hồng ra ngoài. Sự mát lạnh của hơi bạc hà mang lại lúc này bỗng trở nên khác xa khi cô tự thoa một mình. Cái cảm giác thật dễ chịu, sự tê rát cũng không còn nữa.
” Không có chuyện gì đâu…! Vỹ Khang … anh đừng lo lắng quá.” Tiểu Lan nhỏ nhẹ trả lời
Lo lắng?
Chính Tiểu Lan ngốc nghếch này cũng thấy được rằng anh đang lo lắng sao?
Tại sao lại anh lại như vậy?
Lòng Vỹ Khang cảm thấy rối bời giữa những dòng nghĩ suy hỗn loạn. Anh vẫn chậm rãi thoa đều lên những vết thương. Sự va chạm của tấm lưng trần mang lại khiến Vỹ Khang chốc lại ngập ngừng, người càng trở nên nóng ran nhưng rồi lại cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Không thể để Tiểu Lan biết anh đang bối rối vì cô được.
” Vỹ Khang… tại sao cửa bên ngoài lại…”
Cả hai giật mình ngước lên khi một giọng nói quen thuộc phát ra từ ngoài cửa trắng phá tan bầu không khí đang hết sức yên tĩnh. Tiểu Lan vô thức đứng phắt dậy chạy ra sau giấu mình dưới tấm lưng thẳng tắp của Vỹ Khang, chiếc áo thun càng áp sát chặt trước ***. Cảm giác sự che chở của anh lúc này hệt như một cây đại thụ bảo vệ cô khỏi mọi cơn giông tố bên ngoài.
Khuôn mặt Vỹ Khang dần trở nên trắng bệch, miệng mấp máy tính nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt ra thành lời. Cổ họng như bị nghẹn lại trước sự xuất hiện của người thứ 3 kia…
Ánh đèn xe hơi lao vun vút trong màn đêm hệt như đôi mắt tinh ranh của chú mèo hoang, sáng rực rỡ đến lóa mắt hòa cùng thứ ánh sáng le lói của đèn đường trên cao.Cả hai cùng quyện vào nhau làm một, nếu nhìn từ trên cao, cả chân cầu trở nên nhộn nhịp như một buổi dạ tiêc lung linh hàng ngàn ngọn nến.
Tiểu Lan không biết là mình đã bước qua bao nhiêu nẻo đường dài rồi. Từng chiếc xe vụt qua mang theo làn gió làm tóc Tiểu Lan tung bay rồi lại rơi xuống. Thế nhưng đôi chân lại không hề mỏi, và càng không hề muốn dừng lại…
Cô cứ bước đi, mặc kệ cái se lạnh của gió đêm thổi vào người như muốn xé toạc chiếc áo thun màu hồng phấn mỏng của mình. Chốc chốc, Tiểu Lan lại khẽ run người rồi tự vòng tay ôm lấy tấm thân nhỏ bé của cô.
Đi mãi cho đến khi giật mình nhận ra, chẳng biết mình đã bước lên chiếc cầu dài này từ lúc nào. Quay lưng ngoảnh lại thì không còn nhìn thấy chân cầu nữa.
Có lẽ… cô đã đi quá xa rồi, chỉ có thể bước tiếp mà thôi…
Tiểu Lan chậm rãi tiến đến lan can cầu nhìn xuống. Khác hẳn với trên cầu, bên dưới chỉ là một dòng sông đen ngòm bị bao phủ bởi nền trời tối om, không nhìn rõ thứ gì cả.
Vậy mà Tiểu Lan vẫn cứ đứng dựa vào thành lan can mà nhìn xa xăm vô định hướng. Ngọn gió vi vu thổi qua những tán lá hai bên bờ sông tạo ra những tiếng xào xạc như một bản tình ca buồn…
“ Cô đang tìm thứ gì ở dưới à?”
Chất giọng trầm ấm của một người con trai vang lên dịu dàng bị tiếng xe xung quanh át đi hẳn. Thế nhưng, từng câu từng chữ Tiểu Lan lại nghe rất rõ ràng bên tai, một giọng nói mà giờ đây đối với cô đã trở nên quen thuộc.
Tiểu Lan thoáng giật mình quay qua nhìn anh.
“ Vỹ Khang… sao anh lại ở đây?”
Vỹ Khang khẽ nhếch môi cười rồi cũng đứng dựa vào thành lan can nhìn xuống. Ngọn gió vô hình làm vạt áo sơ mi trắng của anh bi phấp phới.
“ Đi cũng biết đường về rồi sao? Tôi tưởng là tối nay cô sẽ ngủ ở ngoài luôn chứ?”
Tiểu Lan chau mày lại. Vẫn còn chưa kịp hỏi vì sao anh biết cô ở đây mà đến, giờ lại thêm câu nói khó hiểu này…
“ Vỹ Khang? Ý anh là sao?”
“ Đây là đường về nhà tôi mà. Nếu đi qua hết cây cầu này sẽ nhìn thấy đường về. Đừng nói là… cô vẫn chưa có ý định về đấy?” Vỹ Khang với đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô.
“ Em…”
Thì ra là vậy…
Lòng Tiểu Lan bỗng cảm thấy thật nực cười cho bản thân mình. Đi lang thang khắp nơi, rốt cuộc đôi chân dù là đi trong vô định hướng, vậy mà vẫn lạc vào con đường về ngôi nhà ấy…
“ Vỹ Khang… Em… muốn đi bộ về để hóng mát. Anh cứ về trước đi…”
Nói rồi không đợi Vỹ Khang kịp trả lời. Tiểu Lan vội vã bước xuống lòng đường, dự định sẽ qua phía bên kia. Từ đâu, tiếng kèn xe vang lên bên tai Tiểu Lan. Vừa quay lại nhìn thì ánh đèn xe đã rọi sáng đến chóa lòa cả đôi mắt vô hồn kia…
Tin….Tin…!!!!!!!!
“ Cẩn thận…..!!!!!!!!!!!”
Rõ ràng là mối nguy hiển đến mình đang dần dần lao đến, vậy mà thứ gọi là phản xạ tự nhiên của con người bỗng tan biến nơi đâu khiến Tiểu Lan chỉ biết đứng sững người mặc cho chiếc xe như một con quái vật sắt muốn lao đến nuốt chửng lấy mọi thứ…
Bỗng…
Tiểu Lan cảm thấy khuôn mặt đang được che chở bởi một bờ *** ấm áp…
Tiếng nhịp tim của ai đó đang đập rất nhanh…
Cả vòng tay này nữa, vòng tay mà cô đã từng nghĩ, từng mong ước sẽ bảo vệ cô suốt đời, và giờ đây nó thu chặt cả người cô…
Không quá siết chặt…, cũng không phải buông lơi…
Liệu mai này sẽ còn được cảm giác này nữa không…?
“ Qua đường kiểu gì vậy hả???”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc