Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 63

Tác giả: Pmb

Tiểu Lan nhẹ nhàng phủi bay những hạt bụi li ti bám vào tấm thẻ của người bạn sẽ ngồi cùng bàn với mình. Cô còn nhớ như in bữa đó , giáo viên Trương Quế Chi đã nói :

“ Kim Ỷ Lan! Em giữ hộ tấm thẻ học viên này cho bạn ngồi cạnh em nhé.”
Giọng nói dịu dàng phát ra từ trên bục giảng khiến Tiểu Lan giật mình ngước lên. Cô ra khỏi chỗ ngồi đến nhận lấy tấm thẻ . Bỗng cô Quế Chi nở một nụ cười bí ẩn nhìn Tiểu Lan:
“ Ỷ Lan! Người ngồi cùng bàn với em là một tên rất cứng đầu và ương ngạnh đó. Cố gắng cùng nhau học tập cho tốt!”
“ Thưa cô…”
“ Em về chỗ được rồi!”
Tiểu Lan vừa tính hỏi thêm những vướng mắc trong đầu mình thì đã phải vâng lời bước xuống…

Nhìn tấm thẻ chi chít chữ , không một hình ảnh nào khiến những điều khó hiểu cứ vây lấy Tiểu Lan .
“ Tống Lập Hưng … Không biết là người thế nào nhỉ? Sao hôm đó cậu ta không đi học? Có dễ gần không ta? Hi vọng sẽ là một người bạn tốt! Hjc , ít ra mình cũng phải có một người bạn cùng học chứ. Nhưng tại sao lại là nam mà không là nữ…?”
Càng suy nghĩ càng cảm thấy khó chịu , Tiểu Lan lặng lẽ cất lại vào bên trong túi xách chờ đến giờ vào lớp. Những người bên ngoài vào ngồi càng lúc một đông , tiếng ồn ào cũng dần dần yên lặng bớt….
Reng …!!!!
Cô Quế Chi bước vào lớp bắt đầu giảng bài học đầu tiên theo những trình tự giáo án mà cô đã soạn sẵn . Những công thức , những điều cần biết cơ bản được cô tổng hợp lại những ý chính và chi tiết nhất , khiến những ai dù không thích thú lắm nhưng rồi lại buộc phải tập trung ngồi nghe và ghi chép . Tất cả đều là những bước đi đầu tiên để có cơ hội vào những quán ăn , nhà hàng sang trọng…
Tiểu Lan cũng đành phải ngồi tập trung chép bài . Người bạn học duy nhất mà cô đã từng giao tiếp hôm nay cũng không đến lớp. Ngồi học trong một lớp thế này mà sao chẳng khác đang phải ngồi trong tù giam một mình…
Thời gian cứ nhẹ nhàng xuôi chảy như dòng nước không ngừng nghỉ …
Tiết học đã dần hết , sự nôn nao như những ngày còn ngồi trong ghế nhà trường lại dâng lên trong lòng những học viên. Chốc chốc , mọi người lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay hoặc điện thoại của mình. Không khí bắt đầu xôn xao chen lẫn với lời giảng của cô Quế Chi , không còn im phăng phắc như đầu giờ nữa…
“ Các bạn trật tự !!! Nếu học lớp tôi mà trông ngóng ra về như vậy thì gần cuối giờ bước ra về đi , có ngồi thêm cũng không nghe được gì cả đâu!!!”
Cô Quế Chi bỗng gõ mạnh thước xuống bàn làm cả lớp giật mình , ai nấy đều nhìn nhau vì từ lúc vào lớp đến giờ , đây là lần lầu cô Quế Chi lớn tiếng và tỏ ra khó tính như những lời đồn mà họ từng nghe . Cảm giác cứ tưởng như đang trở về thời học sinh ngày xưa vậy.
“ Chào cô ! Cô cho em vào lớp…!”
Ồ …!
Cả lớp lại nhao nhao đổ dồn tất cả ánh mắt vào chàng trai mặc chiếc áo sơ mi màu bạc, quần jean đơn giản và đôi giày thể thao đen. Mọi thứ tạo nên phong cách một chàng trai chững chạc, đầy trẻ trung và cả sự mạnh mẽ.
Nhưng rồi mọi người lại ngạc nhiên khi thấy giảng viên khó nhất ở đây mà anh ta chỉ chào nhẹ một câu và quay lưng nhìn xuống dưới . Mọi chỗ ngồi đều kín hết cả , chỉ duy nhất còn trống một chỗ ngay bên cạnh cô gái đang nhìn chằm chằm vào anh cố gắng hồi tưởng thật rõ kí ức của đêm mưa hôm ấy. Dòng kí ức chỉ mới đây thôi , vậy mà sao cảm giác quá nhạt nhòa, khiến Tiểu Lan không dám chắc anh chàng điển trai ở trên chính là người đã từng cứu mình.
“ Cuối cùng em cũng đồng ý đến lớp. Vậy mà tôi cứ nghĩ…”
Cô Quế Chi định nói gì đó nhưng rồi lại mỉm cười nhìn Lập Hưng. Câu nói của cô như một mệnh lệnh khiến anh quay phắt lại chau mày nhìn một người mà mình cứ nghĩ đây là lần gặp đầu tiên.
“ Em không nhận ra tôi sao? Tống Lập Hưng , con trai của Tống Lập Quốc , cựu đầu bếp lừng danh và là chủ tịch hội đồng quản trị khách sạn Diamond .”
“ Cô … cô là … Chính cô là người đã nói cho cha tôi biết hôm đó tôi không đến lớp sao?”
“ Đúng vậy!” Cô Quế Chi thản nhiên đáp lại.
Lập Hưng tức giận nhưng không làm được gì. Không ngờ mình lại vào ngay lớp học của cô ta , người bạn thân nhất từ thời còn đi học với ba mình. Nếu như vậy, nhất cử nhất động của anh khi bước vào trường này , ông Tống đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Anh quay lưng bỏ xuống chỗ bàn trống , không muốn nói thêm điều gì nữa. Suốt buổi học cũng không nhìn qua Tiểu Lan , tưởng chừng như dãy bàn này chỉ có mỗi một người là mình. Và cô bạn học bên cạnh vốn dĩ chỉ là một người vô hình.
Tiểu Lan chốc chốc lại len lén quay qua nhìn người bạn ngồi cùng bàn với mình. Mỗi khi tính mở lời nói gì đó nhưng chỉ nhận được sự lạnh lùng, dửng dưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ của anh.
Reng…!!!!
Tiếng chuông vang lên khiến đám học viên như những người vừa chiến thắng tronng một trận đấu trở về . Ai nấy đều hối hả dọn dẹp sách vở , đồng loạt đứng lên chào cô Quế Chi rồi ùa ra ngoài.
Mới đó đã không còn thấy bóng dáng của người bạn cùng bàn mình đâu , Tiểu Lan hấp tấp chạy nhanh xuống cầu thang , cuối cùng cũng thấy được dáng người cao ráo , khỏe khoắn của chàng trai tuổi mới lớn.
“ Lập … Lập Hưng ….!”
Lập Hưng vẫn sải bước thật đều như không phải gọi trúng tên mình . Giọng nói này không phải là anh đã quên, nhưng thật sự lúc này anh không muốn đối diện với cô gái ngốc nghếch đó
“ Lập Hưng…! Không nghe tôi gọi à?”
Tiểu Lan giọng nói còn xen hơi thở gấp gáp cố gắng với tay xuống kéo tay áo sơ mi anh lại . Đến khi anh quay qua khó chịu nhìn cô , cô mới dám chống hai tay xuống đầu gối , gập lưng xuống ngước lên nhìn anh, thở hổn hển.
“ Sao anh đi nhanh vậy? Làm tôi đuổi theo mệt muốn đứt hơi…”
“…”
Lập Hưng ngạc nhiên đến nỗi cứ trơ ra nhìn cô gái mình đã từng xem là ngốc nghếch đang đúng trước mặt mình. Những lời chào hỏi khiến người khác cứ tưởng như đây là một đôi bạn thân với nhau vậy.
“ Đây ! Đây là thẻ học viên của anh. Lần trước cô Quế Chi dặn tôi giữ giúp anh đó.”
“Chỉ vậy thôi sao? Cảm ơn!”
Tiểu Lan nở một nụ cười thật tươi như đóa hoa mùa xuân đến thời nở rộ , chìa tấm thẻ ép keo phẳng phiu ra đưa Lập Hưng. Nhưng đáp lại chỉ là hai câu nói hời hợt , có lệ và thẳng tay giựt lấy tấm thẻ rồi quay lưng bước xuống tiếp của anh.
“ Này!!!! Khoan đã!!!”
Tiểu Lan gọi với lại và cố bước sát Lập Hưng hơn khiến những người xung quanh đều quay qua nhìn cô rồi lại ngước lên nhìn chàng trai mà cô đang đuổi theo. Lòng không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ vẻ đẹp đầy nam tính của anh.
“Cô muốn gì nữa đây?” Lập Hưng buộc phải dừng lại khi ai nấy đều nhìn mình khiến anh ngượng ngùng không biết phải thế nào.
“ Anh sao vậy? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà… Tối hôm đó…”
“ Tôi nhớ rồi! Nhưng bây giờ tôi đang bận lắm. Gặp lại sau!”
Anh chen ngang lời Tiểu Lan khiến cô cảm thấy lòng hụt hẫng , khoảng cách giữa anh và cô hôm nay thật khác với buổi tối hôm.
Xa vời vợi …
Anh không còn là chàng trai tốt bụng mà tối đó cô vẫn còn chưa kịp nói lời cảm ơn . Thay vào đó là sự lạnh lùng, kiêu ngạo đến đáng ghét.
“ Này! Tôi chỉ là muốn cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Tình và cho tôi ở nhờ thôi mà. Làm gì mà khó khăn vậy , đến một câu trọn vẹn cũng không nghe tôi nói hết.”
Tiểu Lan lần này không đuổi theo nữa, đứng thẳng người trên bậc cầu thang nhìn xuống.
“ Cảm ơn anh! Xem như tôi nợ anh. Nếu có lúc anh cần giúp đỡ thì hãy nói với tôi. Nhưng chỉ một lần thôi đó nhé! Còn hôm nay, xin lỗi nếu đã làm phiền.”
Cô sửa lại quần áo xốc xếch vì đuổi theo anh nãy giờ, kéo cao túi xách hình dâu tây lên rồi bước nhanh qua anh . Từng bước đi đầy tự tin , thật khác xa với những lúc cô bước trước đám người giàu có như anh mà cô gặp trên dãy hành lang. Chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy…
Có lẽ vì … trong kí ức cô , anh từng là người mà cô cảm thấy đó là một chàng trai hiền lành và tốt bụng , không như bây giờ…

“Trời ơi ! Cô có yên lặng chút được không ? Ai làm gì cô hả ???”

“ Tôi là ai cô không cần biết . Cô chỉ cần biết là xém chút nữa tôi bị cô hại ૮ɦếƭ rồi”

” Dì ở lại đây chăm sóc cô gái ngốc này nhé!”
..
“ Tùy cô thôi . Dù gì tôi cũng làm tròn trách nhiệm giữa con người với con người rồi . Khỏe rồi thì về đi!”
..
“ Á…”
“ Cẩn thận…!”
Vừa bước ra khỏi cửa , dòng suy nghĩ miên man choáng ngập tâm trí khiến Tiểu Lan bước trật chân dưới bậc tam cấp. Đôi chân xiên vẹo , bắt chéo nhau , loạng choạng sắp ngã . Trong khoảnh khắc ấy , một cánh tay cứng cáp , hơi chút khô ráp đỡ lấy tấm lưng đang dần ngã xuống của Tiểu Lan , rồi lại bật người cô lên ôm vào lòng.
Mọi người xung quanh lại đổ dồn ánh mắt vào cặp đôi kì lạ nhất từ nãy đến giờ. Mới lúc nãy còn lớn tiếng với nhau , giờ ánh mắt của chàng trai kia đã thay đổi hoàn toàn…
Tiểu Lan ngượng ngùng vùng ra khỏi vòng tay Lập Hưng , vịnh tay vào cánh cửa kính trong suốt để đứng thật vững , đôi chân vẫn còn run run và đau nhói.
Cả hai đều nhất thời không biết phải nói gì …
“ Cô đi đứng kiểu gì vậy? Lớn rồi còn vấp ngã như một đứa trẻ.”
Lập Hưng cũng cảm thấy nếu im lặng thế này cũng không ổn. Thế nhưng cũng không hiểu sao mình lại thốt ra một câu không giống với những lời mình nói thường ngày như vậy. Quả nhiên, Tiểu Lan giận đến tím mặt , ngước lên nhìn thẳng vào anh.
“ Liên quan gì đến anh chứ? Ai cần anh đỡ tôi? Là do mình nhiều chuyện thì đừng nói người khác. Thật đúng là… chỉ cần giúp được ai cái gì là liền lên mặt. Con người anh là như vậy sao?”
“ Cô … cô…”
Tiểu Lan mặc kệ sự bối rối của anh với những người xung quanh mình , cố gắng kìm lại cái đau ở chân, khập khiễng bước lên trước phía trước. Anh ta có quyền gì mà nói cô như vậy? Cô có hậu đậu , vụng về đến cỡ nào cũng không đến phiên người như anh ta lên tiếng…
Hậu đậu , vụng về …
Những lời nói đó khiến cô chợt nhớ đến Vỹ Khang… Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Phải về thật nhanh thôi , anh ấy đang ở nhà một mình mà …
Lập Hưng lòng cảm thấy day dứt , thật sự không phải như những gì Tiểu Lan đang nghĩ…
Chỉ là … chỉ là anh …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc