Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 61

Tác giả: Pmb

Vậy mà bây giờ …
Càng nghĩ , nước mắt cô lại trào ra nhiều hơn . Từng giọt nước long lanh đọng lại trên hàng lông mi cong ✓út của Tiểu Lan . Lòng bàn tay cô ấn chặt vào môi mình cố ngăn không cho tiếng nấc thành lời… Đôi chân hấp tấp lao nhanh lên từng bậc thang …
Nhưng không … , thực chất lòng cô lại không hề muốn như vậy . Xin anh hãy gọi cô lại đi ! Xin anh đó ! Đừng im lặng để mặc cô khóc bỏ đi như vậy …
Vỹ Khang …. !
” Đợi đã ! Tiểu Lan … Ây da …!”
Bước chân Tiểu Lan đột ngột khựng lại , đôi tay đang lướt nhanh lên thành cầu thang cũng vì đó mà ma sát mạnh tạo nên một cảm giác nóng rát nơi lòng bàn tay .
Tiểu Lan quay qua thì thấy Vỹ Khang đau đớn ngồi xụp xuống ghế sofa , cánh tay đưa ra sau , nhăn nhó đỡ lấy lưng của mình. Bao nhiêu nỗi uất ức , hờn giận trước đó chỉ vì một *** đau của Vỹ Khang mà Tiểu Lan đã quên đi tất cả . Cô lại lao nhanh xuống chỗ anh , hốt hoảng hỏi:
” Vỹ Khang ! Vỹ Khang ! Anh sao vậy ? Lưng đau lắm à? Chờ em , em đi lấy gì đó thoa cho anh nhé !”
Cô gấp gáp thôi thật nhanh đến Vỹ Khang cũng không trả lời kịp rồi hối hả phóng lên phòng mình . Hình như mẹ cô có đem cho cô một lọ thuốc làm giảm đau nhức và vết bầm nào đó thì phải .
Hi vọng là có … hi vọng là có nha mẹ …!
Đôi tay run run P0'p chặt nắm xoay cửa , cánh của mở toang . Từng tia nắng ấm áp nương theo nàng gió lùa qua cánh cửa sổ nhỏ *** mái tóc đang rối bù và gương mặt đọng lại những vệt mồ hôi đang lấm tấm trên gò má của Tiểu Lan .
Cô vội vàng lôi chiếc túi đựng quần áo của mình ra , lục lọi mọi ngõ ngách trong đó . Cuối cùng cũng tìm ra được rồi! Một lọ kem thoa vết bầm với chiếc vỏ bao màu xanh lá mạ mà mẹ cô đã được một người hàng xóm thương tình biếu cho khi bà bị bệnh nặng. Thoáng chốc cô đã đứng sau lưng Vỹ Khang , đến cửa trên phòng cũng quên không đóng lại.
Nhưng … có chút rắc rối rồi …
Tiểu Lan giật mình dừng bước trước tấm lưng hơi gập xuống vì đau của Vỹ Khang . Đôi bàn tay cô nhẹ nhàng xoay tròn lo thuốc trong vô thức , cứ lặng người nhìn anh như vậy.
“ Phải … phải làm sao đây? Muốn thoa thuốc này thì Vỹ Khang phải … *** ra mình mới thoa giúp được chứ! Làm sao đây …”
“ Tiểu Lan …! A”
Vỹ Khang đột ngột quay qua , nhìn thấy Tiểu Lan anh bỗng giật bắn mình , đôi tay lại đưa ra sau đỡ lấy tấm lưng dài thẳng tắp , vẻ mặt nhăn nhó vì đau của anh khiến Tiểu Lan xót xa.
Hình như … hôm nay anh đã 2 lần gọi cô là Tiểu Lan thay vì cứ gọi trống không như mọi bữa nhỉ? Cái tiếng gọi rất thân thuộc khi người thân , bạn bè xung quanh cô cất lên sao lại khác hoàn toàn tiếng gọi của anh vậy ? Nó … ấm áp làm lòng Tiểu Lan xao xuyến lạ.
“ Cô muốn hại ૮ɦếƭ tôi sao? Cứ tưởng ngủ quên trên đó luôn rồi. Làm gì mà đứng thừ người ra đó vậy?”
“ Em … em …” Đôi má trắng ngần của Tiểu Lan thẹn thùng đỏ ửng lên thay lời nói rằng chủ nhân của nó đang vô cùng bối rối trước anh.
“ Thuốc cô nói đấy hả?” Vỹ Khang khẽ chau mày lại cúi thấp xuống nhìn bàn tay cô đang xoay tròn lọ thuốc. “ Đưa đây!”
“ Đưa … đưa anh sao?” Tiểu Lan hỏi lại.
“ Chứ đưa ai hả? Sao cô nói là đem cho tôi.”
“ Không phải! Ý em là … anh tự mình thoa sao? Anh … *** mình ra đi , em thoa cho anh!”
“ Gì hả?”
Đến lượt ánh mắt Vỹ Khang bối rối vội nhìn qua chỗ khác. Rõ ràng trước giờ anh đến phòng tập thể hình và khu bơi lội , những lần ở trần khoe thân hình cân đối , săn chắc của mình để những cô gái khác nhìn thấy không phải là ít. Sao lần này … anh lại thấy khó xử như vậy?
“ Thôi khỏi đi! Đưa đây! Tôi tự thoa được rồi . Tôi có bị liệt người đâu. A…!”
Vỹ Khang vừa định giằng lấy lọ thuốc trên tay Tiểu Lan thì cơ thể lại đau nhức , không thể cử động mạnh được . Vội vàng rụt tay lại để đỡ lấy tấm lưng của mình , anh biết không thể không nhờ cô gái ngốc nghếch này được rồi.
“ Thấy chưa? Anh rất đau mà , sao có thể tự mình thoa thuốc sau lưng được chứ? *** ra đi! Có gì đâu mà chứ!”
Tiểu Lan dường như quên đi hết tất cả ngại ngùng trước đó của mình. Trong tâm trí cô lúc này chỉ biết đến sự đau đớn , ê ẩm khắp người mà Vỹ Khang đang một mình chịu đựng. Nếu không phải là do cô thì anh đâu xảy ra chuyện gì! Cô đúng là người luôn gây ra mọi rắc rối , phiền toái cho anh . Càng nghĩ , Tiểu Lan càng day dứt lòng.
“ Biết rồi!”
Vỹ Khang nhăn nhó đáp lại và chậm rãi dang tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi của mình ra . Làn da mịn màng , hồng hồng như con gái dần dần lộ ra trước mắt Tiểu Lan khiến đôi má Tiểu Lan càng đỏ lên như quả cà chua chín khi đây là lần đầu tiên cô đứng khoảng cách gần như vậy với một người con trai ở trần.
Huống hồ gì … đó lại là Vỹ Khang , người mà cô thầm thương trộm nhớ từ rất lâu…
Nhưng rồi , mặt Tiểu Lan bỗng biến sắc , đôi tay run run siết thật mạnh lọ thuốc trên tay mình như sợ nó sẽ rơi xuống và vỡ tan tành ra từng mảnh . Như chính cõi lòng cô bây giờ đang đau nhói khi nhìn thấy một một vệt tím bầm hằn sâu chạy dọc sống lưng Vỹ Khang , cả hai bên cánh tay nữa…
“ Vỹ Khang …”
“ Gì?”
“ Không … không có gì cả?”
Cô khẽ bật lên thành tiếng mà gọi thầm tên anh , chính đôi môi cô cũng không biết tại sao mình lại gọi anh . Chỉ biết rằng , thật sự lúc này cô muốn lao đến mà ôm lấy thân thể cô đã yêu thương nhất , quan trọng nhất , vì cô mà trở thành như vậy.
Tiểu Lan mở nắp lọ ra , chấm một ít chất sáp vào đầu ngón tay mình rồi trải mỏng khắp lòng bàn tay. Vừa mới chạm nhẹ vào tấm lưng trần kia , Tiểu Lan cảm thấy có cái gì đó đang dậy sóng tuôn trào trong lòng mình . Những ngón tay cô run run lướt đều qua những đường vết thương , hệt như một đứa trẻ đang tô cho màu bức tranh, cứ tô đều theo đường vẽ, không sai lệch một chút nào ra ngoài.
Khóe mặt Tiểu Lan lại bắt đầu cay cay , sống mũi như nghẹn lại làm hơi thở trở nên gấp gáp . Không biết là do mùi bạc hà mát lạnh đang thoang thoảng lan tỏa khắp gian nhà hay là do chính cô lại không cầm nổi nước mắt của mình rồi …
“ Vỹ Khang! Anh đừng bao giờ như vậy nữa được không? Đừng bao giờ như ngày hôm nay nữa! Tại sao anh lại đỡ cho em chứ? Anh có biết rằng , nhìn thấy những vết hằn này , những cái nhăn nhó vì đau của anh , em còn đau hơn gấp trăm ngàn lần là tự mình chịu lấy cái thang đó không? Huhu…huhu… Anh có biết không vậy? Thà cứ để em đỡ lấy đi … Huhu… Vỹ Khang à…!”
Tiếng khóc nức nở hòa trộn với tiếng nấc nghẹn lời vang lên khắp gian nhà . Cả sự run rẫy của bờ vai cô cũng lan truyền qua tấm lưng Vỹ Khang . Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống mặt sàn , tim Tiểu Lan đau như ngàn mảnh phân chia , giằng xé…
Cô cứ quỳ xụp xuống khóc , đâu biết rằng Vỹ Khang đang co chặt nắm tay mình lại , cơ thể gồng cứng hòa vào sự run rẫy từ đôi vai gầy của cô . Trước mặt anh chỉ là màu xám xịt , đen tối không có chút tia sáng nào . Mọi thứ đều trở nên trống rỗng … Cơn lốc xoáy quá khứ ấy lại một lần nữa lạnh lùng cuốn phăng linh hồn anh …
Anh muốn quay lại dỗ dành cô , lau khô những giọt nước trong suốt đang chảy dài trên bờ má kia …
Nhưng không thể …!
Xin cô đừng khóc nữa …
Đừng khóc vì anh nữa được không …?

Cô gái có mái tóc dài chấm lưng đang cúi người xuống nhẹ nhàng quấn một lớp khăn khăn mỏng chườm viên đá lạnh vào cổ chân chàng trai có vẻ đẹp hoàn mỹ ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ rực. Đôi lông mày anh chau lại , nhăn nhó khi cô gái vô tình làm một động tác mạnh nào đó . Nhưng mỗi lần cô lỡ tay và ngước lên nhìn , anh liền cố gượng cười thật tươi như để nói cho cô biết rằng : Anh không đau đâu! Không đau chút nào cả…!
“ Hức …! Vỹ Khang , anh còn đau lắm hả…?” Giọng cô lạc hẳn đi , đến nói cũng không rõ lời.
“ Không có … anh …”
“ Huhu ! Anh đừng nói nữa! Anh sẽ nói anh không đau , không sao chứ gì? Nếu thật sự không có chuyện gì thì tại sao khi nãy Đại Cường gọi điện cho em chỉ kịp nói vài câu thông báo là cúp máy ngay . Bên đầu dây thì nhốn nhào , náo loạn và đưa anh vào bệnh viên như vậy chứ …?”
Cô gái bỗng chốc tuôn trào hết những gì uất ức trong lòng . Rõ ràng là từ nhỏ anh chưa từng học vũ đạo , cơ thể không dẻo dai , tại sao lại đồng ý thực hiện những bài vũ đạo khó như vậy chứ ?
Tại sao … ?
“ Mỹ Giang! Em đừng khóc nữa , đừng khóc nữa mà…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc