Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 60

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang cố gắng lấy lại vẻ mặt bình thường nhất của mình . Những dòng nước mắt khi nãy đã được chiếc khăn mùi xoa của anh lau sạch , nhưng hương nước hoa thoang thoảng nơi cánh mũi không thể khiến lòng anh dễ chịu hơn …
Không được ! Không thể để người con gái hiện giờ anh khó đối diện nhất thấy vẻ mặt đầy tâm trạng này được .
Một hơi thở hắt ra khiến mái tóc dài qua mắt của Vỹ Khang khẽ bay nhẹ lên . Nắm cửa nhẹ nhàng xoay chuyển một vòng …
Cánh cửa nhỏ màu trắng bật mở…
Mũi giày vừa mới chạm nhẹ vào nền sàn đá hoa cương bên trong nhà , mặt Vỹ Khang bỗng trắng bệch ra , đôi mi mắt căng nhướng lên hốt hoảng đến tột độ. Trái tim trong ***g *** anh như bị lỗi một nhịp rồi đột ngột đập mạnh dần , cứ như một đứa trẻ muốn thoát ra khỏi bụng mẹ khi tới kì sanh . Bàn tay Vỹ Khang vô thức nắm chặt như muốn siết lấy cánh cửa trắng…
“ Này !!! Cô đang làm cái gì vậy hả ????” Vỹ Khang hét lên , âm thanh vang vọng khắp ngôi biệt thự màu trắng vốn đang rất yên tĩnh nãy giờ.
“ Á !!!!!!!!!!’’ Đồng thời , giọng la thất thanh của một người con gái vang lên đầy hoảng loạn , sợ hãi…
” Cẩn thận… !!!! “
Tiểu Lan đang đứng chân trên chân dưới khập khiễng trên các nấc của chiếc thang hai chân hình chữ A . Một tay cô run run , cố gắng cầm thật chắc cây lau nhà có thể kéo dài kích thước , nhăn mặt nhướn người lên quờ quạng tạo thành các vệt nước lớn xiên vẹo chất chồng lên nhau trên trần tường cao chót vót . Mồ hôi lúc này đã thấm ướt lưng áo thun mỏng màu vàng nhạt của cô như vừa mới tắm ra , những sợi tóc mềm mại bện lấy nhau bó sát khuôn mặt .
Vừa nghe thấy tiếng Vỹ Khang hét toáng lên từ phía dưới , hệt như một chiếc Pu'a lớn thẳng tay nện vào mặt kính không gian yên tĩnh nãy giờ khiến cho Tiểu Lan giật bắn mình , một tay cố vịnh vào thành chiếc thang , tay còn lại vẫn dùng hết sức cầm thật chắc thân cây lau nhà dài đang buông thõng xuống đất . Miệng cô vừa la toáng lên vì hoảng sợ , chiếc thang đã đung đưa , rung chuyển và sắp ngã …
” Á !!! Vỹ Khang !!!!! Cứu em với !!!!! “
Xoảng … xoảng !
Cây lau nhà tuột khỏi tay Tiểu Lan rơi từ trên cao xuống ngay giữa mặt bàn kính nhỏ bên dưới khiến bộ tách trà bằng sứ vỡ tan tành , từng mảnh vụn văng tung toé xuống mặt sàn . Nơi khóe mắt của Tiểu Lan đã ngân ngấn những giọt nước long lanh , cả khuôn mặt vô cùng hoảng loạn khi chiếc thang cao chót vót đang chuẩn bị ngã xuống …
” Này !!!! Bám cho thật chắc vào !!!!!!!!! A !!! “
Vỹ Khang hất mạnh chiếc áo khoác bên ngoài trên cách tay mình xuống đất , lao thật nhanh đến chỗ Tiểu Lan . Chiếc thang lúc này do Tiểu Lan quá sợ hãi mà ngã xuống , cô giật mình buông tay khỏi chiếc thang … Nhưng Vỹ Khang đã đến kịp , dang rộng vòng tay ôm lấy cả thân người cô . Vì ngã từ trên cao nên lực rất mạnh khiến cho hai cánh tay anh vừa chạm vào tấm thân nhỏ bé của cô thì cả hai đã bật nhào ra sau .
Đầu Vỹ Khang đập mạnh xuống sàn nhà , đôi mắt anh theo phản xạ nhắm nghiền lại và mím chặt môi vì đau . Dù là trong lúc mọi chuyện đầy hỗn loạn này , nhưng lòng Tiểu Lan bỗng dậy lên một cảm giác đau xót khi nhìn thấy anh như vậy . Nước mắt cô vô thức tuôn ra càng lúc càng nhiều hơn , mới khoảnh khắc thôi mà đã ướt đẫm lớp áo sơ mi của Vỹ Khang.
” Á !!!! Vỹ Khang !!!! Cẩn thận !!!!!!”
Từ trên cao , một bóng đen rộng lớn đang dần ập xuống tạo thành một vệt bóng đen dài hằn lên khuôn mặt và tấm lưng áo của Tiểu Lan . Cô quay phắt lên nhìn chiếc thang đang ngã xuống người mình rồi sợ hãi nhắm nghiền mặt lại , quay qua vùi mặt sát vào ***g *** của Vỹ Khang . Cả hai cánh tay siết mạnh người anh lại …
Là cô muốn bảo vệ anh …
Là cô nguyện lấy tấm thân nhỏ bé , yếu ớt này của mình ôm trọn lấy người anh …
Không muốn anh chịu dù là bất cứ nỗi đau nào trên đời …
Rầm !!!!!!
Vỹ Khang vừa nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô vang vọng khắp nhà liền mở mắt ra , lật người Tiểu Lan lại . Cả tấm thân nặng trịch , vững chãi của anh sấp mạnh lên người cô . Từng mảnh vụn tách sứ bên dưới lưng Tiểu Lan xuyên qua lớp áo khiến một dòng máu đỏ tươi bật ra , lấm chấm một màu nổi bật trên lớp áo vàng…
Chiếc thang to lớn trên cao lạnh lùng ập xuống đầu Vỹ Khang khiến anh chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống mái tóc mềm mượt của Tiểu Lan . Và vòng tay anh … vừa nhẹ nhàng , vừa gồng lại ôm siết lấy Tiểu Lan như thể sợ cô biến mất , hòa vào dòng nước như số phận nàng tiên cá phải trở thành bọt biển vậy …
” Huhu … Huhu !!! Vỹ Khang !!! Vỹ Khang !!! Anh có sao không vậy ??? Anh đừng làm em sợ mà !!! Vỹ Khang !!!!
Khuôn mặt cô áp sát vào bộ *** săn chắc của anh . Đến cả từng nhịp tim đang thổn thức đập rất nhanh và cả hơi thở gấp hổn hển … Tiểu Lan đều cảm nhận rất rõ . Vòng tay ấm áp của một chàng trai lần đầu tiên ôm chặt lấy cô , có lẽ suốt cuộc đời này Tiểu Lan sẽ không bao giờ quên những hương vị tình yêu ngày hôm nay…
Và cũng có lẽ … dù mai sau này , bất kể con thuyền của cô có gặp mọi cơn giông ba bão tố nào đi nữa , chỉ cần có bến đỗ bình yên này của anh … Cô mãi mãi không sợ …
Chỉ cần có anh bên cạnh …
oOo
Không khí bỗng chìm trong yên lặng đến đáng sợ . Cả người Vỹ Khang không cử động gì nữa , hai cánh tay vẫn ôm chặt lấy người Tiểu Lan khiến cô từ từ cảm thấy khó thở. Mùi mồ hôi nhễ nhại của cả hai hoà quyện vào với nhau tạo nên một sức nóng lan toả khắp không gian ngôi nhà…
” Vỹ Khang !!! Anh sao rồi ! Vỹ Khang !!!! “
Ư ư … Rầm !!!
Tiểu Lan dùng hết sức còn lại của mình hất mạnh chiếc thang qua một bên rồi lật người Vỹ Khang qua . Tim cô thắt lại khi đôi mắt anh vẫn đang nhắm nghiền , bàn tay buông thõng ngã dài xuống mặt sàn . Mái tóc anh khẽ khàng bị quạt trần thổi bay lên phấp phới rồi sà xuống vầng trán cao và trắng trẻo .
” Vỹ Khang ! Anh có sao không vậy ? Đừng làm em sợ mà ! Vỹ Khang !”
Nước mắt Tiểu Lan lại trào ra . Nếu như anh vì cô mà xảy ra chuyện thì cô sống có nghĩa gị trên đời nãy nữa . Tiểu Lan cứ lay mạnh bờ vai Vỹ Khang một cách máy móc trong vô thức. Cô như người rơi xuống vực thẳm , cố gắng níu lấy một mỏm đá nhỏ bé nào đó , hi vọng mong manh sẽ được thoát ૮ɦếƭ…
” Vỹ Khang !!! Vỹ Khang !!!” Từng tiếng gọi vang lên là từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống áo anh thành những chấm tròn to nhỏ khác nhau . Bờ môi đỏ mồng của cô giờ đã chan chứa những hương vị mặn chát…
” Ui da …! Này … cô làm … cái quái gì vậy hả ? ” Vỹ Khang trong cơn đau nhói ở đỉnh đầu , vùng ra khỏi hai bàn tay đang lay anh rồi ngồi dậy . Anh vừa xoa xoa trán mình rồi nói ” Tôi đã ૮ɦếƭ đâu , làm gì mà khóc như đưa đám thế ! Đúng là gặp đủ chuyện xui xẻo mà “
Vỹ Khang với khuôn mặt nhăn nhó tức giận , đứng lên tiến lại chiếc ghế sofa màu đỏ rực rồi nặng nhọc ngồi xuống. Tiểu Lan lại như người trôi dạt giữa dòng biển lớn gặp được miếng ván nhỏ , vừa thấy Vỹ Khang tỉnh lại , nước mắt cô một lần nữa trào ra trong hạnh phúc . Giây phút anh nhắm nghiền đôi mắt và bất động , Tiểu Lan mới giật mình nhận ra rằng , anh đã là người quan trọng nhất cuộc đời cô rồi…
” Hức … ! Vỹ Khang anh đau lắm hả ?”
Khuôn mặt ngây thơ và thánh thiện của Tiểu Lan vẫn chưa vơi bớt phần lo lắng . Cô run run chống đỡ một tay xuống mặt sàn rồi yếu ớt đứng dậy tiến về phía Vỹ Khang . Lòng bàn chân trắng ngần có đôi chút chai sạm nơi gót lặng lẽ đạp lên những mảnh sứ vụn nát trên sàn , khiến nó đỏ hồng lên những chấm li ti như vết kim đâm. Đến giọng nói vẫn còn nghẹn ngào trong nước mắt và tiếng nấc.
” Rốt cuộc có sẽ gây ra bao nhiêu chuyện trong cái nhà này nữa hả ? Cô … cô lúc nào cũng … !” Vỹ Khang tức giận đến nỗi day mạnh tay chiếc cà vạt trên cổ , in hằn những vệt hằn đỏ . “Tôi thật sự không còn biết nói gì với cô nữa! Không lẽ cứ phải lặp đi lặp lại một cái điệp khúc là cô hậu đậu , vụng về , ***ng vào cái gì cũng vỡ bể … này nọ sao . Cô nghe cũng không cảm thấy chán à? Nhưng tôi chán lắm rồi đó!”
” Hức … ! Vỹ Khang à ! … Em … em .” Tiểu Lan nắm chặt hai bàn tay mình lại đứng trước mặt Vỹ Khang như 1 cô bé đang chịu phạt.
” Cô nói đi! Cô leo tuốt lên đó làm gì? Hả?” Vỹ Khang vứt mạnh chiếc cà vạt qua bên chiếc ghế sofa tròn gần đó rồi hét lên .
” Em … em muốn quét dọn trên trần nhà …”
” Ai mượn cô? Cố cứ lo cho tốt những công việc đơn giản trong nhà là được rồi . Những việc nặng nhọc quá sức cô tôi không dám nhờ cô ***ng vào …”
Vỹ Khang gằn mạnh hai chữ đơn giản đầy vẻ khinh miệt một người con gái mỏng manh như nhành cỏ khô đang đứng trước mặt mình . Tiểu Lan chỉ biết cúi gằm mặt mình xuống , không dám nhìn vào đôi mắt của anh , sợ tia mắt đó sẽ khiến cô đau lòng … Nhưng rõ ràng anh rất quá đáng , thật sự rất quá đáng ! Tất cả việc cô làm đều là vì anh cơ mà ? Tiểu Lan tức giận ngẩng thẳng người lên nhìn anh , trái tim đang dần vụn vỡ thành trăm mảnh những những mảnh sứ vụn bám chặt dưới lòng bàn chân mình.
” Nhưng trần nhà anh đóng những lớp mạng nhện dày đặc rồi . Tuy là ở trong những góc khuất , nhưng lỡ nếu mai cánh phóng viên gì đó đến đây sẽ thấy nhà ca sĩ nổi tiếng như anh đóng đầy mạng nhện thì sao hả? Bộ anh tưởng em muốn leo lên cao lắm à? Bộ anh nghĩ em không sợ độ cao sao…?”
Phải rồi …
Ngôi nhà này , nếu nhìn kĩ sẽ tìm ra được vô số nơi góc khuất dường như bị trôi vào quên lãng khi chàng ca sĩ trẻ này luôn luôn bị cuốn vào lịch diễn dày đặc …
Đâu còn ai … ngày ngày lau dọn , chăm sóc cái nơi đã từng là tổ ấm của một đôi uyên ương nữa …
Một nơi mang đầy hơi xuân ấm áp mặc dù trong thời tiết mùa đông lạnh giá ùa về …
Nhưng chỉ là … đã từng thôi …
Vỹ Khang quay mặt qua nơi khác . Cố dằn nén lại sự đau rát của chiếc dằm đêm ngày hiện hữu trong tim anh , chỉ cần chạm nhẹ vào , nỗi đau tê tái như rạch từng nhát dao trên con tim anh lại dậy lên , dâng trào …
Tiểu Lan thì chẳng biết được điều đó . Cô hoàn toàn choáng ngợp trên những lời nói vô tình của Vỹ Khang , nghẹn ngào quay lưng bước nhanh đi , nước mắt hôm nay sao không thể ngừng rơi được . Mới tối qua cô gần như thức cả đêm vùi đầu vào gối mà khóc khi thấy thái độ lạnh lùng của Vỹ Khang , đôi mắt giờ vẫn còn thâm quầng như con gấu trúc. Rồi hôm nay cũng vậy , anh luôn không nghĩ đến cảm nhận của cô , anh không hề nghĩ đến những gì trước giờ mà cô luôn cố gắng tập làm vì anh . Có lẽ , anh đâu biết rằng , khi còn ở nhà mình , đến cây chổi quét nhà cả năm còn chưa biết cô ***ng đến mấy lần . Mọi việc cứ dồn hết lên người mẹ tuổi đã gần xế chiều luôn vất vả suốt ngày của mình …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay