Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 59

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang bỗng lấy lại vẻ điềm tĩnh , lạnh lùng thường ngày của mình . Anh cảm giác , bên dưới , có một đôi mắt đang thu hết tầm nhìn về anh , và cả đôi tai đang cố gắng giành lấy từng lời anh nói trong những âm thanh tạp lẫn xung quanh …
Hai cánh tay đang khoanh trước ngục của Minh Vương bỗng gồng cứng lại … thế nhưng , cái cảm giác nhức nhối vốn có đang âm ĩ trước *** anh thì anh lại hoàn toàn không cảm nhận được gì.
Vỹ Khang nở một nụ cười sáng rực rỡ như tia nắng sắc vàng trải dài lên các bậc thềm ngoài đại sảnh . Anh nói tiếp :
“Tôi không dám nhận mình là người hoàn mỹ . Nhưng tôi nghĩ , người hoàn mỹ thì không nhất thiết là chắc chắn phải có bạn gái . Hiện giờ tôi không có bạn gái , chứ không phải chưa từng có . Mong anh hiểu điều đó.”
Từng nét chữ thon gọn của Quý Lân vội vã , hấp tấp hiện lên trang giấy trắng nhỏ , hệt như chính tính cách của hắn. Quý Lân ngước lên nhìn Vỹ Khang bằng cái nhìn đầy tự tin vốn có của mình , hắn lại hỏi tiếp.
“ Nói như vậy là đã chia tay rồi sao ?”
“ Có thể hiểu thế !” Vỹ Khang đáp.
Lòng anh lại dội lên như một dòng thác mạnh đập vào những hòn đá mỏng manh ở ven bờ sông , khiến những hòn đá vỡ tan tành … và trong tim anh cũng đang dần vụn vỡ…
“ Vậy là do anh chia tay trước rồi ! Nếu không sẽ không có cô gái nào dại dột để vụt mất một người đàn ông như anh nhỉ ?”
Vỹ Khang chia tay ?
Sai lầm ! Rất tiếc , hoàn toàn là một điều sai lầm !
Có lẽ , sẽ không ai có thể tin được , tiểu thiên vương Trần Vỹ Khang của showbiz Hoa Ngữ 4 năm trước đã từng bị một người con gái không có gì đặc biệt thẳng thắn buông lời chia tay trước .
Nhớ lại buổi tối đầy mưa giăng kín mặt đường hôm đó , anh đã không hề rơi một giọt nước mắt mặc dù trong lòng đau như ngàn mũi kim nhọn đâm vào , cũng không hề muốn níu lấy cánh tay mỏng manh kia ở lại … Mọi thứ xung quanh như tan vào không gian , chỉ còn lại hình ảnh một cô gái với mái tóc dài chấm lưng xô nhẹ chiếc ghế ngồi rồi vụt chạy , lao mình vào bức màn mưa đen tối .
Anh thật sự không níu kéo tình yêu này sao ?
Anh cũng không hề tiếc nuối cái gọi là tình yêu bao năm của 2 chúng ta ?
Vậy tôi đành phải chúc anh sẽ thành công như ý muốn trên con đường anh đã chọn mà thôi …
Vỹ Khang cứ thẫn thờ ngồi bên chiếc bàn ăn trong một nhà hàng sang trọng . Cô đâu hề biết , mọi thứ như tan vỡ , anh mơ hồ tưởng như là giấc mơ , tất cả âm thanh bàn tán về chàng trai hoàn mỹ như bức tượng điêu khắc vừa bị bạn gái chia tay nơi góc cửa kính nhà hàng ù ù ✓út qua tai anh … không thể nghe thấy gì …
Những câu nói đó của cô , có lẽ suốt cuộc đời này anh cũng không thể quên được…
Nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cô .
Từ nay , cô sẽ không phải một mình chờ đợi anh về rồi ngủ quên …
Mỗi bát cơm cũng không phải thấm đượm hương vị mặn chát của nước mắt …
Và cũng sẽ không phải ngủ quên ở ghế sofa để cái lạnh lùng , buốt giá của đông về được dịp *** khắp thân người nhỏ bé kia được …
Sẽ tốt hơn cho cô …
Nhưng Vỹ Khang thật sự không ngờ , người con gái ấy một giây cũng không kịp hưởng thụ những cái gọi là tốt hơn mà anh nghĩ …
Và đó là … cuộc nói chuyện cuối cùng đôi tình nhân ấy…
“ Vỹ Khang … cậu lại sao vậy hả ?” Đại Cường tức giận giật giật vạt áo anh bên dưới tấm khăn trải bàn khiến Vỹ Khang giật mình quay qua nhìn ông bằng khuôn mặt ngơ ngác.
“ Vỹ Khang ! Anh vẫn chưa trả lời hết câu hỏi của tôi .” Quý Lân chau mày lại nhìn Vỹ Khang.
“ Ai chia tay đều không quan trọng ! Chỉ biết rằng , đều không ai muốn . Đành phải trách tình sâu nhưng duyên phận mỏng…
Xin lỗi , mọi câu trả lời về những tin đồn xung quanh các bức ảnh đó tôi đều đã trả lời . Chắc mọi người đã không còn thắc mắc gì nữa . Tôi xin phép …”
Vỹ Khang đẩy ghế ra rồi bước thẳng vào phía trong , để mặc đám nhà báo khuôn mặt đầy hụt hẫng khi vẫn chưa đến lượt mình đặt câu hỏi.
Quý Lân ngây người nhìn Vỹ Khang đang cố bước từng bước thật nhanh . Rõ ràng … rõ ràng là anh đã thấy … khóe mắt kia đang rưng rưng hàng lệ …
” Vỹ Khang ! Chắc chắn có ngày tôi sẽ chứng minh được anh thật chất là một tên đồng tính . Hãy chờ đó !”
Từng dòng suy nghĩ đầy thách thức vang lên trong tâm trí Quý Lân . Hắn đá mạnh ghế của mình rồi bước thẳng ra ngoài cửa .
Đại Cường khẽ cười thầm , trịnh trọng đứng lên …
“ Như Vỹ Khang đã nói rõ , những bức ảnh đó thực chất không phải như mọi người nghĩ . Công ty Hoàng Long cũng không dám trách mọi người , chỉ là những người trong cuộc mới biết rõ thôi . Rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến dự cuộc họp báo này . Chúng tôi xin kết thúc buổi họp báo tại đây ! Mời tất cả mọi người đến phòng khách , sẽ có người đón tiếp .”
Đại Cường ra hiệu cho đám nhân viên phục vụ hướng dẫn cánh nhà báo vào khu vực phòng Vip bên tay phải đại sảnh . Dần dần , người tản đi hết , ông mới yên tâm bước vào bên trong , lên phòng họp .
Trước mặt ông là tấm lưng thẳng tắp , đầy vẻ cô độc của một chàng trai đang được trước lan can , tay chống vào thành dựa . Làn gió đầu thu mang chút hơi nóng nhè nhẹ thổi tóc anh bay bay để lộ một đôi mắt đỏ hoe , chan chứa hàng trăm ngàn cảm giác lẫn lộn .
“ Vỹ Khang … buổi họp báo … cậu làm tốt lắm !”
Vỹ Khang vẫn không quay lại trả lời ông , chỉ khẽ mỉm cười . Lòng anh bỗng mệt mỏi trong bức màn nhung màu đỏ của sự dư luận và thị phi luôn cuốn lấy mình .
Giá như ngày trước …
“ Vỹ Khang … , chuyện buồn mà cậu nói … lại là Mỹ Giang sao ?”
Vẫn im lặng .
Đại Cường chậm rãi sải bước ra ngoài ban công , dùng ngón giữa khẽ nâng gọng mắt kính mình lên , ông nói tiếp.
“ Tại sao cậu phải luôn bắt mình nhớ về cái màu sắc quá khứ u tối đó . Rõ ràng là cậu có thể thoát ra mà . Chỉ là do cậu cố tình tự ép mình vào cái ૮ɦếƭ đó … . Bốn năm trước , cậu hoàn toàn không có lỗi gì cả . Đúng như lời cậu nói , chỉ có thể dám trách tình sâu duyên phận mỏng mà thôi …”
“ Haha ! Đại Cường , anh nói gì vậy ? Cái chuyện buồn mà em nói khi nãy , thực ra … thực ra …”
Vỹ Khang cố gắng ngân dài giọng nói mình ra , sống mũi lại cay cay , một cảm giác vướng víu khi thứ chất lỏng trong suốt đã rưng rưng nơi khóe mắt chật hẹp của anh.
“ … Thực ra chỉ là một kịch bản mà em đã soạn sẵn ở nhà thôi. Anh không biết sao ? Haha , là do em diễn xuất đạt quá mà ! Em là một diễn viên rất có triển vọng đúng không ? Chắc em sẽ chuyển qua làm diễn viên luôn nhỉ ? Haha … haha !”
Vỹ Khang vừa cười vừa chỉ tay vào khuôn mặt đầy nỗi xót xa của Đại Cường đang nhìn mình . Nhưng anh lại vờ như không thấy , cứ cười nói rồi bước đi . Khi khoảng cách của anh và Đại Cường càng xa dần thì cái âm thanh tưởng chừng chỉ khi con người đầy niềm vui vẻ mới có đã trở nên vô cùng chua chát , nghẹn ngào không nghe rõ.
“ Em về đây ! Ngày mai sẽ rất bận rộn nhỉ ? Tạm biệt…!”
Anh cứ bước đi thẳng ra cửa , không quay đầu lại , cố gắng diễn thật tốt vai diễn này của mình . Có lẽ , nếu được , anh thà cứ diễn như vậy suốt cuộc đời này , để mọi người mãi mãi không nhìn được những giọt nước mắt này của anh , cho đến khi … anh được trở về với cát bụi … về với cô ấy …
“ Vỹ Khang … rốt cuộc rồi ai mới có thể làm cậu quên được người con gái đó? Ai mới có thể làm cậu thay đổi đây ?”
Đại Cường khẽ thở dài , quay người nhìn ra ngoài không gian mênh ௱ôЛƓ , xa xăm ngút ngàn của bầu trời …
Lòng nặng trĩu …
oOo
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc