Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 55

Tác giả: Pmb

Xem mãi cũng hết tin và các chương trình , bà Tống chậm rãi quay qua nhìn chồng mình , đôi chân dài bắt chéo qua phải , lưới lớp tà áo đầm sườn sám ôm sát người , *** bà lờ mờ ẩn hiện một nền trắng nõn.
“ Lão gia … ! Tôi muốn nói chuyện một chút .” Vẫn là những lời nói khách sáo , cử chỉ nhu mì , yểu điệu , tất cả tạo nên một khoảng cách vô hình nào đó giữa hai vợ chồng.
Ông Tống từ tốn quay qua nhìn vợ mình , đôi lông mày chau lại , nhưng ngay sau đó đã nhoài người đến chiếc điều khiển từ xa và màn hình tivi lập tức tối sầm lại.
“ Có chuyện gì ?” Một giọng nói đầy nghiêm nghị vang lên , đồng thời ánh mắt ông tỏ vẻ chờ đợi.
“ Thì vẫn là … chuyện của Lập Hưng nhà mình … ngày mai lại đến ngày học , ông thật sự để nó tự quyết định sao ?”
Bà Tống vừa dứt lời , ông Tống đã tiếp tục rít một hơi thuốc dài , từng đợt khói lại bay lên …
“ Tôi cũng không biết phải thế nào …”
Bà Tống khẽ sững người nhìn chồng mình . Rất hiếm khi thấy được thần thái của ông lúc này , ánh mắt lại nhìn xa xăm ra ngoài cửa , nơi có nền trời đen hun hút không nhìn rõ gì cả , ánh mắt toát lên vẻ … đầy bất lực.
“ Nhưng quả thật tôi không can tâm …” Ông chậm rãi nói tiếp . “ Rõ ràng ngày xưa , nó rất thích học tập việc bếp , còn cả ước mơ muốn làm đầu bếp giống ba nó nữa . Tại sao bây giờ lại như vậy ? Sở thích , ước mơ của một con người dễ dàng thay đổi vậy sao ?” Quay qua nhìn vợ mình , lời vừa thốt ra cứ như muốn hỏi chính bà . “ Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với nó !” Ông quả quyết.
“ Nhưng rốt cuộc chuyện gì là chuyện gì chứ ? Đã bao nhiêu năm nay , nhất định nó không chịu hé ra nửa lời … Thật sự đã có chuyện gì xảy ra cho con mình chứ ???”
Giọng nói càng lúc càng lớn , bao nhiêu nỗi uất ức , kìm nén của một người mẹ được dịp tuôn trào như thác nước . Có lẽ sẽ không bao giờ bà Tống quên được những giọt nước mắt thơ ngây nhưng lại chan chứa đầy nỗi niềm của một đứa trẻ vừa mới chập chững hòa nhập với trường lớp . Cùng từ đó , Lập Hưng không còn có mặt trong những trò chơi của tụi trẻ trong khu phố nữa …
Ông Tống im lặng không trả lời , vì chính câu hỏi đó cũng như là một chiếc dằm trong lòng ông bao nhiêu năm nay không thể lấy ra . Bà Tống buồn bã bỏ lên phòng . Tiếng đôi guốc cao gót của bà từ từ không còn nghe thấy nữa . Thay vào đó là tiếng quạt trần trên cao vi vu xé gió …
Lại là một bầu không khí tẻ nhạt …
Một bầu không khí thường trực ở các gia đình giàu có và truyền thống …
oOo
Cốc cốc cốc !!! …Từng gõ cửa từ tốn , chậm rãi , khẽ vang lên khắp dãy hành lang .
“ Ai vậy ?” Một giọng nói trong trẻo , nhẹ nhàng như một bản nhạc vang lên.
“ Là ba đây , Lập Hưng … ba muốn nói chuyện với con một chút . Con đã ngủ chưa vậy ?”
Không gian bỗng đột ngột im lặng , không có tiếng trả lời đáp lại nữa . Có lẽ , chính Lập Hưng cũng không nhớ nổi , đã bao lâu mới có thể nghe lại giọng nói dịu dàng , mang đậm hương vị của tình cha con này .
Cánh của nhẹ nhàng bật mở . Lập Hưng bây giờ đang đứng đối diện ông Tống . Đến lúc này ông mới giật mình nhận ra , Lập Hưng giờ đây đã là một chàng thanh niên thật sự rồi . Ông có kiễng chân lên cũng chưa chắc cao bằng người anh , đến cả giọng nói cũng thay đổi nhiều hơn ngày trước.
“ Ba … vào đi …”
Lập Hưng quay lưng bước vào trước . Cả hai người chậm rãi bước vào phía sâu bên trong phòng , nơi có một chiếc bàn tròn và một ghế salong sang trọng . Từng bước chân bên dưới đều được lướt nhẹ lên tấm thảm lông mềm đỏ rực.
Ông Tống ngồi xuống một chiếc ghế , Lập Hưng cũng ngồi xuống đối diện ông . Anh khẽ khàng rót một tách trà nóng mà người giúp việc ngày nào cũng vào thay cho anh , mặc dù anh rất ít uống trà. Từng dòng nước nóng nghi ngút khói chảy xuống lòng tách mang theo hương thơm thoang thoảng làm lòng người nhẹ nhõm .
Nhìn cảnh bây giờ thật chẳng khác một người khách tới nhà người quen mình chơi …
Một người khách … !
Lập Hưng rót xong tách trà nhất thời cũng không biết phải nói gì . Từ hôm qua đến giờ , ngoài những câu nói chào hỏi thông thường trong nhà , anh và ông Tống vẫn chưa nói chuyện lại với nhau.
” Chúng ta uống R*ợ*u đi ! Cũng đã lâu rồi cha con mình chưa ngồi cùng nhau thế này nhỉ ? “
“… Phải nói là … đã lâu rồi ba còn chưa bước vào phòng này nữa …”
Lập Hưng nói rồi quay lưng bước đến tủ R*ợ*u với đầy đủ các loại R*ợ*u đắt đỏ . Thật chất , anh vừa cố tình né trách ánh mắt của ông Tống … một ánh mắt đầy vẻ áy náy pha lẫn sự day dứt của một người làm cha làm mẹ khi bị người ngoài chỉ mặt mà nói thẳng thừng : “ Ông bà không biết quan tâm gì đến con cái mình cả !!!!”
Lòng ông Tống bỗng dậy lên một cảm giác gì đó chua xót.
“ Là vì … việc ở nhà hàng … dạo này bận rộn quá … ”
Ông lên tiếng trước phá tan sự im lặng đang như một cơn sóng nhẹ định trào vào căn phòng này . Lập Hưng tay cầm một chai R*ợ*u thủy tinh hình giọt nước ngồi xuống. Dòng nước trong suốt sóng sánh sắc vàng đậm va đập lên thành chai.
“ Thì con nào dám trách ba … Bởi vì , cũng đã quen rồi mà !” Vừa nói Lập Hưng vừa nhếch môi cười … nụ cười chua chát …
Từ “ quen “ thốt ra cũng đầy chua chát . Thực tế , từ trước giờ , có bao giờ cha con anh nói chuyện với nhau được quá nửa câu đâu . Hễ câu trước câu sau là lại sinh chuyện , không ai nhường nhịn ai , cũng .. không ai chịu lắng nghe tiếng lòng của ai .
“ Thôi , có chuyện gì thì ba nói luôn đi ! Chắc là có việc gì quan trọng lắm à ? Nếu không ba đã không đích thân vào đến tận đây ! “
” Lập Hưng !!! Con thôi cái giọng đó đi !!!”
Ông đón lấy cốc R*ợ*u từ tay Lập Hưng rồi dằn mạnh xuống bàn . Chẳng lẽ , việc cha mẹ vào phòng con cái để nói chuyện mà phải dùng đến từ “ đích thân “ sao ?
Lòng ông Tống lại dấy lên một cảm giác chua xót … Ông cố dằn cơn giận xuống , không thể để mọi chuyện lại đi vào khuôn đúc như mọi lần nữa .
“ Thật ra … trước giờ … không phải là ba không quan tâm con , nhưng con thấy đó , rõ ràng tính tình cha con ta không hợp , chưa bao giờ ngồi nói chuyện với nhau được . Cứ cho là con vừa tuổi mới lớn , nhưng bây giờ con đã qua cái thời học sinh rồi , một lần nói chuyện như hai người đàn ông đi !”
” Được , vậy ba có gì thì nói đi ! Nói là chuyện học hành nấu nướng đó thì con …” Lập Hưng điềm tĩnh dựa vào thành ghế , nhưng chưa kịp nói dứt câu đã bị ông Tống ςướק lời .
“ Con thật sự chắc rằng mình không hề muốn làm đầu bếp không ? Vậy con muốn làm gì , cũng phải lo đến tương lai mình chứ ! Không thể cứ rong chơi rầy đây mai đó hoài được.”
Giọng nói ông mang vẻ quyết đoán như một lời răn dạy , nhưng lại khiến cho người nghe cảm giác thật ấm áp , hết như được đắp một tấm chăn mềm trong cái thời tiết lạnh giá của mùa đông .
Lập Hưng chỉ im lặng nhìn ông ngửa cổ nốc cốc R*ợ*u cay , bàn tay mập mạp khẽ run rẫy khi càng lúc cốc R*ợ*u càng cạn dần. Anh nhanh chóng cũng tự rót cho mình … và cũng uống cạn.
“ Ba đã nuôi con từ tấm bé , ngày xưa … thời gian con ở bên ba còn nhiều hơn cả mẹ mình , ba không thể không biết lòng con muốn gì , chỉ là con không dám đối diện với chính mình .” Giọng ông bây giờ đã khàn hẳn khi đã qua cái thời trai trẻ mà phải uống cạn một hơi cốc R*ợ*u mạnh. Ông nói tiếp …
“Lập Hưng ! Ngày mai , nếu con lại không đi đến lớp nữa , thì chính là con đường mà con đã chọn , từ đó trở đi ba sẽ không quan tâm đến những quyết định ảnh hưởng đến tương lai của con sau này nữa “
Ông từ tốn đứng dậy sau khi uống tiếp một cốc R*ợ*u thứ hai . Bỗng nhiên ông vô thức xoa lấy mái tóc hơi chút khô cứng của Lập Hưng , một động tác thân quen mà ngay xưa ông rất hay làm với đứa con trai duy nhất của mình…
“Con hiểu ba muốn nói gì , và tất nhiên cũng hiểu con thật sự muốn gì mà , phải không ?”
Nói rồi ông mới bước đi ra ngoài , bỏ lại mình Lập Hưng thừ người ngồi trước bàn R*ợ*u . Khi ông đi rồi anh vẫn không nhìn ra lấy một lần . Tâm trí chằng chịt giữa trùng trùng dòng nghĩ suy …
Thời gian cũng từ từ trôi theo nhịp thở con người …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc