Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 53

Tác giả: Pmb

Đã biết là đau như vậy , nhưng đôi mắt đã nhòa đi của Tiểu Lan vẫn nhất định không rời mắt khỏi hai người bên dưới . Lâu lâu mới dám chớp mắt một cái , cơ hồ như khoảnh khắc cô nháy mắt , sẽ bỏ sót một hành động nào đó bên dưới vậy …
Nhưng cô lại không thể nghe thấy được gì hết , giọng nói bên dưới quá nhỏ .
“ Vỹ Khang hình như em có nghe mùi thức ăn thơm lắm ! Hôm nay anh lại nấu ăn ở nhà à ?”
Vỹ Khang giật mình nhớ ra điều gì đó , lòng như cơn địa chấn rung động , vô thức ngước nhìn lên vách tường trên cầu thang . Một chiếc bóng nhỏ bé đang ngã dài trên sàn đá hoa cương lập tức vụt mất.
“ Vỹ Khang ! Vỹ Khang !!! Anh sao vậy ?”
Mỹ Liên cũng khó hiểu ngước mắt nhìn lên cầu thang theo Vỹ Khang , những chỉ thấy bức tường màu trắng sừng sững , xen lẫn chút gì đó sự cô quạnh thường có trong ngôi nhà này. Tuyệt nhiên không thấy gì khác thường cả !
“ Anh … anh … không sao ? Em hỏi gì nhỉ …?”
“ Anh sao vậy ? Em hỏi là hôm nay anh lại nấu ăn ở nhà à ?” Mỹ Liên quay qua nhin Vỹ Khang , đôi lông mày tiếp tục chau lại . Hôm nay … Vỹ Khang cứ khó hiểu như muốn giấu giếm điều gì đó vậy .
Hay là … anh đang lo lắng chuyện đó …
Vỹ Khang …!
“ À … anh … có chiên chút cơm ăn ấy mà ? Em … đã ăn gì chưa ?”
“ Hi ! Em chưa ăn . Dự định qua đây cũng đi ăn với anh mà .”
“ Vậy à ?” Nét bối rối hiện rõ trên mặt Vỹ Khang . Anh lại cười xòa , đầy gượng gạo. “ Vậy mình xuống ăn đi ! Anh cũng vừa làm xong.”
“ Hihi ! Sao dạo này em qua là toàn ăn chực nhà anh không nhỉ ?”
“ Có gì đâu chứ !”
Tiểu Lan lặng lẽ khẽ nhoài người đến ngước nhìn hai người bên dưới nhà lần lượt đứng lên rồi nhanh chóng bước xuống bếp , khuất hẳn tầm nhìn của cô . Đôi bờ mi khép chặt lại cho dòng nước đang đọng lại trong khóe mắt tiếp tục lăn dài xuống , cô bước tiếp lên lầu . Bỗng dừng chân lại bước ô cửa sổ nhỏ trên vách tường , một làn gió nóng bên ngoài nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc mềm của Tiểu Lan khiến lòng cô tê tái.
Nhìn ra bên ngoài là khung cảnh đằng sau ngôi biệt thự màu trắng . Một cánh đồng cỏ xanh mượt thênh thang trải dài dưới sắc nắng rực rỡ của buổi trưa hè hiện ra trước mắt Tiểu Lan . Gió khẽ lung lây làm đung đưa đám cỏ lau cao ✓út bên dưới .
Tiểu Lan cứ đứng đó , lặng nhìn khung cửa sổ …
Lòng tràn ngập những suy nghĩ miên man , hỗn loạn về mọi thứ …
Lâu lâu lại bất giác rùng mình như đám cỏ lau nghiêng theo chiều gió bên ngoài kia …
Tiểu Lan cứ đứng đó … mặc cho thời gian trôi …
Bên dưới nhà , Vỹ Khang nhẹ nhàng mang chiếc đĩa lớn đầy ắp những hạt cơm vàng rộm lên bàn . Anh chậm rãi kéo ghế ngồi xuống đối diện Mỹ Liên .
“ Vỹ Khang à … ! Thật ra … em đến đây … cũng vì việc đó …”
Vỹ Khang giật mình ngước lên nhìn Mỹ Liên .
Chuyện đó ?
Chắc là những vụ scandal đó rồi , bây giờ cả làng giải trí Trung Quốc ai mà không biết chứ . Anh chỉ khẽ cười rồi xớt một ít cơm vào chén , đặt xuống trước mặt Mỹ Liên.
“ Những bức ảnh đó … rốt cuộc là sao vậy ?”
CÓ LẼ..EM SẼ PHẢI TỪ BỎ THÔI
Mỹ Liên im lặng nghe hết câu chuyện đêm qua của Vỹ Khang từ lúc anh đến quán bar Phi Nhiễu và uống rượu cho say khướt mong quên đi mọi thứ , và tất nhiên quên cả mặt cô gái đêm qua là ai .
“ Sao anh bất cẩn vậy ? Nhưng … hôm qua anh có chuyện gì buồn lắm sao ?” Mỹ Liên bất ngờ hỏi.
“…”
Vỹ Khang bỗng giật mình , chiếc xẻng đang xới đều cơm lên cũng đột ngột dừng lại . Phải rồi , nếu anh kể ra là do anh uống rượu say đến như vậy thì chắc chắn phải có chuyện buồn gì rồi . Nhưng … chuyện đó thì làm sao nói Mỹ Liên nghe đây?
“ Vỹ Khang …?”
Mỹ Liên ngước lên nhìn anh , đôi lông mày khẽ chau lại khi thấy anh bỗng nhiên thừ người ra . Vỹ Khang cố lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh , tiếp túc xới cơm rồi xớt vào bát mình , anh quay qua nhìn Mỹ Liên cười xòa.
“ Không có gì đâu …! Em biết mà , đàn ông lâu lâu cũng phải uống chút rượu chứ . Xui rủi làm sao hôm qua nhà anh lại đúng lúc hết rượu.”
“…”
Mỹ Liên nghe xong cũng không biết nói gì nữa . Rõ ràng là trong ánh mắt đó của Vỹ Khang thì chắc chắn nguyên nhân không chỉ có vậy . Những ngày nay anh sao ấy nhỉ ? Nhưng anh ấy đã không muốn nói thì cố ép làm gì .
Vỹ Khang thấy Mỹ Liên im lặng cũng không nói gì , chậm rãi cúi xuống bát mình ăn cơm.
“ Vậy công ty sẽ giải quyết ra sao ? Anh sẽ phải đền bù hợp đồng rồi ?”
Những điều lệ trong hợp đồng của các ca sĩ thì đều có những quy định thống nhất , điều khoản cấm ượu rượu ảnh hưởng đến công việc thì Mỹ Liên không thể không biết .
“ Ngày mai anh sẽ mở cuộc họp báo và ngày mốt sẽ có báo Quang Vũ đến phỏng vấn nhà này … À , em đã nói chuyện với Minh Vương chưa ? Anh ấy đã về nước mấy ngày rồi mà sao không nghe thấy em nhắc gì cả ? Vẫn còn giận à ?”
“…”
Mỹ Liên thấy anh không muốn nói đến vụ scandal nữa nên cũng hỏi tiếp , nhưng tại sao anh lại nhắc đến chuyện Minh Vương … Trái tim cô bỗng nhói đau . Quả thật , cô đang rất nhớ Minh Vương ! Đã hơn một tháng nay không gặp nhau rồi , kể từ cái buổi tối ở sân bay đó …”

“ Minh Vương … Minh Vương …!!!!”
Đằng xa phía bên ngoài sân bay có một cô gái đang hối hả chạy về phía cửa soát vé . Cô có mái
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc