Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 52

Tác giả: Pmb

Thôi , Tiểu Lan không muốn suy nghĩ nữa , hôm đó cô đi đâu không quan trọng , Vỹ Khang còn đang phải một mình giải quyết những tin tức scandal đó mà cô còn lo mấy chuyện nhỏ này .
Tiểu Lan khẽ kéo ghế đứng dậy , nơi đầu ngón tay cô cũng đã thôi nhức nhối và cảm giác ran rát cũng dịu dần . Cô bước đến gần Vỹ Khang , đôi lông mày anh khẽ chau lại , liên tục dùng tay thoăn thoắt đảo chảo cơm chiên .
“ Vỹ Khang …! Anh cho em phụ anh làm với nha …!”
“ Khỏi cần ! Cô ngồi yên đó là được rồi . Mỗi lần cô làm việc gì là đều xảy ra chuyện hết .”
Vỹ Khang không quay qua nhìn Tiểu Lan nhưng vẫn trả lời lại , giọng nói còn đầy vẻ khó chịu . Nhưng thật ra , anh chỉ là lo cho cô thôi …
“…”
Tiểu Lan thì không hiểu như vậy . Đôi lông mi cô khẽ khàng rung rung . Cô ngước lên nhìn Vỹ Khang , định nói gì đó nhưng lại thôi . Hai bàn tay nhỏ xíu trắng ngần nắm chắt lấy nhau trước người , Tiểu Lan định quay lưng bước đi.
“ Này ! Không phải tôi có ý gì đâu . Tốt nhất là chờ đến khi cô học được vài bài ở trường rồi bắt đầu tập nấu ăn cũng không muộn . Dù gì tôi cũng sắp xong rồi , còn phụ với giúp gì nữa chứ ?”
Vỹ Khang quay qua nhìn Tiểu Lan nói , bàn tay cũng thôi đảo đều cơm nữa . Người gì đâu không biết ? Chỉ mới nói vài câu thôi là mắt lại chùn xuống như ai bắt nạt vậy . Nhưng … những lúc đó nhìn cô thật dịu dàng và hiền lành , mỏng manh đến độ như loài hoa trinh nữ yếu ớt lung lay trước gió lớn vậy . Lúc nào cũng chỉ biết im lặng thôi sao ?
“ Dạ ! Nếu vậy thì em sẽ cố học thật tốt . Anh phải chờ em đó !”
Không hiểu sao , dù tâm trạng buồn đến cỡ nào , chỉ cần nghe những lời nói ấm áp đó của anh , lòng cô như được cơn gió mùa xuân thổi về , xua tan đi bức màn mùa đông lạnh giá . Tiểu Lan quay nhanh lại chỗ Vỹ Khang , chăm chú nhìn anh làm tiếp.
“ Này ! Nếm thử xem cơm đã được chưa vậy ?”
Vỹ Khang bất ngờ quay qua , trên tay cầm chiếc thìa màu bạc sáng óng ánh trong những tia nắng yếu ớt . Bên trên là những hạt cơm vàng rộm , một ít lạp xưởng chả lụa cùng với màu vàng của trứng gà thật bắt mắt.
Bỗng đôi má Tiểu Lan đỏ ửng , anh làm thế này thật là … Bất giác , cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang chan chưa đầy vẻ chờ đợi của Vỹ Khang nữa.
“ Này ! Nhanh đi chứ ! Tôi nếm nãy giờ vẫn thấy nó cứ nhàn nhạt sao ấy … Giờ cô có nếm không hả ?”
Vỹ Khang tức giận , bàn tay khẽ run run khi giơ lên khoảng trống quá lâu . Tiểu Lan từ từ cúi đầu xuống chiếc thìa , đôi má càng lúc càng đỏ lên như một quả cà chua chín.
“ Làm gì vậy ? Tự cầm lấy mà ăn đi chứ ?”
“ Dạ …?”
Vỹ Khang đột ngột rút chiếc thìa lại , vài hạt cơm rớt xuống mặt sàn đá hoa cương . Anh dúi thìa cơm vào bàn tay Tiểu Lan và mặc kệ vẻ mặt đầy hụt hẫng của cô . Anh quay qua đảo tiếp chảo cơm đang bốc khói nghi ngút.
“ Sao ? Thấy được chưa hả ?” Vỹ Khang cất tiếng hỏi cô khi quay qua thấy Tiểu Lan đang ngây người cầm thìa cơm.
“ Ơ …” Cô như bừng tỉnh , hấp tấp đưa thìa cơm lên miêng . Đôi môi hồng hồng e thẹn , chậm rãi chuyển động . Dường như Tiểu Lan đang cố cảm nhận hết mùi vị của từng hạt cơm nơi đầu lưỡi mình vậy.
“ Vỹ Khang à ? Hơi … mặn đó …”
“ Vậy à ! Thôi rồi , lúc nãy tôi cứ thấy nhạt nên đã cho thêm nhiều bột ngọt và muối.”
Đến lượt đôi má Vỹ Khang đỏ lên , anh không quay qua nhìn cô , bàn tay cứ hấp tấp đảo chảo cơm . Nhưng Tiểu Lan đâu hề biết , anh đang bối rối đến chừng nào . Vậy là hình tượng của anh bị đập nát hết rồi còn đâu .
“ Thật là tức ૮ɦếƭ mà ! Lưỡi mình hôm nay bị sao vậy ta ?” Vỹ Khang vừa suy nghĩ , vừa sắn mạnh những viên cơm bị vo tròn lại dưới lòng chảo khiến nó nát vụn ra.
“ Vỹ Khang …! Nhưng em thấy vẫn rất ngon ! Thật đó ! Rất ngon mà !”
Tiểu Lan cười thật tươi nhìn anh . Lòng cô cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết . Chỉ cần luôn được ở bên anh , gần gũi như thế này là được rồi . Xin anh đừng luôn cố tạo ra bước từng ngăn cách dày cộm đó là được . Cô yếu đuối lắm ! Sẽ không thể đủ sức và đủ nhẫn nại để vượt qua được bức tường đó đâu ! Cô sợ … mình sẽ từ bỏ mất … nếu anh cứ luôn lạnh lùng như vậy…
Cả gian bếp tràn ngập màu hồng , từng nhịp tim vẫn thổn thức đập theo chu kì của nó .
Tiếng quạt trần vẫn vi vu thổi …
Tiếng chiếc xẻng nhỏ va vào thành chảo vẫn vang lên đều đều , liên tục …
Từng tia nắng sắc vàng vẫn rực rỡ ngã dài lên tấm khăn trắng nơi bàn ăn…
Dường như … thời gian đang ngưng đọng lại…
Bỗng nhiên … cô muốn sát gần lại … vòng tay ôm chặt lấy người anh từ sau lưng quá … Chắc cảm giác đó sẽ ấm áp , dễ chịu lắm nhỉ ?
King koong ! King koong !!!
Tiếng chuông réo lên vang vọng khắp nhà xé tan bức màn màu hồng từ nãy giờ ra từng mảnh , chỉ còn lại là bầu không khí căng thẳng như sợi dây đàn có thể đột ngột đứt phăng bất cứ lúc nào . Khi tiếng chuông vừa vang lên , bàn tay Vỹ Khang bất giác đánh rơi cả chiếc xẻng trên tay mình . Tiểu Lan cũng giật mình vô thức nhìn ra ngoài cánh cửa nhỏ màu trắng .
“ Suỵt !!!”
Vỹ Khang đưa ngón tay trỏ lên môi mình ra dấu im lặng . Anh quá ngây ngô khi sợ rằng những âm thanh dù nhỏ nhất trong này có thể lọt được ra ngoài kia mất. Tiểu Lan lo sợ ngước lên nhìn Vỹ Khang.
“ Làm … làm sao đây ?” Tiểu Lan run run hỏi .
“ Cô lên lầu trên đi ! Khách của tôi không ai lên lầu bao giờ đâu .”
Tiểu Lan khuôn mặt hốt hoảng gật gật đầu rồi quay lưng chạy nhanh lên lầu . Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó , bàn chân dừng lại bên vách tường của cầu thang lầu 1 .
Cái cảnh lo sợ …. trốn tránh này …. quen lắm!
Là cô ta sao …?
Vỹ Khang lật đật tắt bếp rồi bước nhanh ra ngoài chiếc máy camera trên cánh cửa trắng . Cố gắng lấy lại vẻ mặt bình thường nhất , anh chậm rãi bấm chiếc nút màu vàng nổi bật.
Tít !!!!
“ Vỹ Khang !!!! Là em đây !!!”
“ A Liên ? Là … em sao ? Em đến có việc gì vậy ?”
Hỏi rồi Vỹ Khang mới tự thấy hối hận . Chẳng khác nào anh đang cố lộ ra cái vẻ không bình thường của mình chứ. Đúng như anh nghĩ , Mỹ Liên khẽ chau đôi mày lại nhìn anh khó hiểu .
“ Sao vậy ? Anh… đang bận gì à ?”
“ À … không có gì … Anh ra ngay đây !”
Vỹ Khang cười xòa rồi nhanh chóng bước ra cánh cổng lớn . Dưới anh nắng mặt trời , chiếc váy lụa màu xanh ngọc bỗng sáng lấp lánh , khẽ tung bay vạt áo phấp phới trong làn gió nóng buổi trưa hè . Bờ vai trần gợi cảm , chiếc cổ trắng ngần , khuôn mặt được tô điểm chút ít phấn son .
Mỹ Liên thật sự xinh đẹp như một nữ thần mặt trời trong truyền thuyết !
“ Anh xin lỗi … nãy … tại anh không ngờ giữa trưa nắng em đến đây . Thật ra. … không có gì cả …?”
Cả hai sải bước đều vào nhà , khuôn mặt Vỹ Khang bỗng lại căng thẳng lên khi Mỹ Liên cứ im lặng mà đi , không có chút biểu cảm gì cả .
“ A Liên ! Em sao vậy ? … Đừng nói là em giận anh đấy nhé ?”
“ Hì ! Đâu có đâu ! Anh làm như là em nhỏ mọn lắm vậy ?”
“ Em làm anh cứ tưởng … Hi!”
Mỹ Liên như vừa bửng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ nào đó , miệng nở nụ cười tươi tắn với Vỹ Khang . Nhưng rồi cô lên thấy ngạc nhiên khi Vỹ Khang nhoài người tới xoa tóc cô . Điều đó trước giờ thì không có gì lạ , chỉ có điều … khuôn mặt kia như vừa trút được gán*** nào đó .
Không khíi căng thẳng dần trở nên nhẹ nhõm hơn . Cả hai bắt đầu nói vài chuyện , chốc chốc lại cười lên vang lên cả nhà . Đôi má lúm đồng tiền của Mỹ Liên nổi bật giữa làn da trắng hồng hòa trộn với đôi mắt biết nói của Vỹ Khang … Nhìn vào ai cũng nghĩ … họ đúng là một cặp đôi sinh ra là để dành cho nhau.
“ Đúng là cô ấy rồi … Chỉ … chỉ có bên cô ấy … Vỹ Khang mới hoàn toàn thoải mái như vậy …”
Tiểu Lan bỗng thấy trái tim thắt lại từng đợt , lòng dâng trào lên cảm giác có thứ gì đó vụn vỡ ra từng mảnh …
Đau nhói …
Cảm giác như một cơn sóng dữ dồn dập , vồn vã xô vào thành bờ …
Khiến bờ cát ướt đẫm … rồi tan vào bọt biển …
Khóe mắt kia … khẽ rơi dài một dòng nước mằn mặn , trong suốt trong vô thức …
Chẳng lẽ cô đã đến sau một người rồi sao ? Vậy cô sẽ còn chút hi vọng mong manh nào nữa không ? Tại sao …chỉ có bên cô ta … Vỹ Khang mới trở thành một con người hoàn toàn khác . Anh có thể cười thật tươi hết mình , có thể thoải mái biểu lộ sự lo lắng , căng thẳng ra mặt . Sự gần gũi đó , hành động vuốt tóc vừa rồi …
Tiểu Lan đang ghen sao …?
Tại sao … trong tình yêu , dù có tin tưởng đến cỡ nào đi nữa , thì con người vẫn không sao tránh khỏi sự ghen tuông được …
Lại một dòng nước lăn dài nữa … lại một dòng nữa …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc