Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 49

Tác giả: Pmb

“ Mọi người tránh ra !!! Tất cả vẫn chưa có thông tin chính xác mà !!! Chúng tôi sẽ họp công ty và đưa ra những gì là sự thật chinh xác nhất !!!!”
Đại Cường từ trên phòng họp đã được bảo vệ gọi xuống , tức tốc chạy theo lối cầu thang mà quên cả thang máy . Ông cố gắng chen vào biển người , nhất là đám nhà báo với đầy thiết bị máy móc bên mình , cặp mắt kính trên mặt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào .
“ Không !!! Phải nói cho ra lẽ đi ! !! Rốt cuộc cô gái đó là ai ???” Một cô gái mặc chiếc áo thun , quần bò hét vào mặt Đại Cường thô lỗ.
“ Vỹ Khang ! Anh có thể cho mọi người biết cô gái đó là ai không ?”
“ Còn nữa , vì sao anh lại phải uống R*ợ*u đến say khướt trong quán bar như vậy ? Anh có chuyện buồn gì sao ?”
“ Từ trước đến giờ anh có hay uống R*ợ*u như thế không ?”
Vỹ Khang vừa bước xuống xe đã bị dội hàng ngàn câu hỏi , đến vuốt mặt còn không kịp. Ấy vậy , khuôn mặt anh vẫn bình thản đến lạ , biển người vẫn không thể nào chạm được vào người anh do bị đám bảo vệ ngăn lại .
“ Chúng tôi nói rồi ! Chúng tôi sẽ …”
“ Anh Cường ! Để em nói được rồi !” Vỹ Khang quay qua nói vừa đủ cho Đại Cường nghe . Đại Cường hơi thoáng bất ngờ , chưa kịp phản ứng thì tiếng Vỹ Khang đã vang lên đều đều đầy vẻ vững chắc như bức thành tường. Ánh sáng mặt trời nóng dần lên , hắt nhẹ xuống chiếc kính mát to bản của Vỹ Khang . Sự điển trai của anh càng tăng lên gấp bội , đầy lạnh lùng …!
“ Mọi người có thể giành chút thời gian nghe tôi nói một vài lời không ?” Dòng người đang ồn ào , náo loạn bỗng từ từ im lặng dần , tất cả mọi tầm nhìn , máy quay , máy ghi âm … đều hướng về Vỹ Khang .
“ Những bước ảnh vừa bị kẻ xấu đăng lên báo hôm nay hoàn toàn chưa phải là toàn bộ sự thật như các bạn đã nghĩ . Tôi sẽ sớm mở một cuộc họp báo để nói rõ chuyện này , tạm thời mọi người đừng gây náo loạn ở đây nữa , làm vậy cũng không được gì . Nếu muốn biết thật hư thế nào , cuộc họp báo được tiến hành trong thời gian sớm nhất , sẽ nói lên tất cả.”
Tất cả mọi người đều sững lại . Từng lời nói của Vỹ Khang vừa như một bản nhạc du dương trầm ấm , vừa như một bản rock quyết liệt . Có thể là do trước giờ chưa từng ai được nghe giọng nói trực tiếp này của Vỹ Khang nên có phần bối rối , không ai biết phải nói gì.
“ Đúng rồi ! Bây giờ mọi người hãy bình tĩnh , cho chúng tôi chút thời gian nhé!” Đại Cường gật đầu lia lịa , ánh mắt như van lơn với dòng thủy triều
“ Được ! Hi vọng những lời trong cuộc họp báo đó hoàn toàn là sự thật . Chúng ta đi thôi !”
Lại là cô gái có vẻ ương ngạnh áo thun quần bò lên tiếng trước . Đám đông nhất thời không biết phải làm sao , dần tản ra theo cô gái đó như một chiếc máy , đám nhà báo cũng lặng lẽ lên xe riêng của mình “ rút quân” .
Khuôn viên công ty Thiên Long vắng dần
Xoạch !!!
Một sấp tạp chí , báo lá cải … dày cộm bị Đại Cường thẳng tay đập mạnh xuống bàn . Khuôn mặt ông đanh lại , lạnh như băng , bờ môi mím chặt nén cơn tức giận xuống .
“ Bây giờ thì cậu nói cho rõ đi !!! Toàn bộ chuyện này là sao hả ???? Những hình ảnh này là sao ???”
“ Đó không phải là sự thật…!” Vỹ Khang thản nhiên liếc nhìn xuống những tờ báo rồi dùng tay lật từng bài một.
“ Vậy thì đây là ai hả? Đây là ai ??? Còn những cử chỉ thân mật với một cô gái áo quần , tóc tai không ra gì là sao?” Đại Cường nói như hét vào mặt Vỹ Khang .
“ Tuy người đó đúng là em , nhưng những cử chỉ , hành động đó thì hoàn toàn là hiểu lầm …”
“ Hiểu lầm ??” Đại Cường ngắt lời “ Một tiếng hiểu lầm là có thể giải quyết tất cả sao hả ? Tôi biết là hiểu lầm , mọi người “ ở đây” đều biết là hiểu lầm , nhưng đám người lúc nãy cậu đã thấy rồi , họ có xem hai chữ “ hiểu lầm” của cậu ra chút khối lượng nào không ?”
“ Thôi được rồi Đại Cường ! Dù gì chuyện cũng đã như vậy rồi , lúc này cùng nhau tìm cách giải quyết là tốt nhất .”
Minh Vương cũng đã đến công ty chờ Vỹ Khang nãy giờ với lý do : Vỹ Khang chuẩn bị tung ra bài hát mới nhất do anh sáng tác , nên chuyện này ít ra cũng ảnh hướng đến anh . Anh nhẹ nhàng lên tiếng ngắt lời Đại Cường khi không khí càng lúc càng trở nên nặng nề . Mọi người trong phòng họp nãy giờ thấy Đại Cường quá nóng nên cũng không dám lên tiếng.
“ Phải đó anh Cường ! Dù gì Vỹ Khang cũng đã nói là sẽ mở cuộc họp báo , đều đó rất đúng cho lúc này . Chúng ta phải cùng nhau bàn bạc những gì cho cuộc họp báo ngày mai đi .” Tú Vi – trưởng phòng thông tin , kế hoạch lên tiếng.
“ Ngay mai à ?” Vỹ Khang quay qua hỏi mặt hơi bất ngờ.
“ Đúng vậy ! Nếu lúc này còn kéo dài , thông tin sẽ lan ra các nước khác . Điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh của cậu cho chuyến lưu diễn châu Á tháng sau. Cũng may là lần này không hiểu sao báo Quang Vũ lại không đăng tin , nếu không tin tức đó không biết đã truyền đến nước nào rồi . ”
“ Thôi được rồi ! Bây giờ cậu nói cho rõ , rốt cuộc những bức ảnh đó là sao ?”
Đại Cường dùng Ng'n t đẩy nhẹ cặp kính mình lên , chậm rãi ngồi vào chiếc ghế chính giữa bàn họp …
oOo
“ Cô gái đó là ai vậy ? Có thật là không hề quen biết không ?”
Tiếng róc rách từ hòn nam bộ nhỏ trong quán cà phê gần công ty Hoàng Long chảy đều đều , êm tai như một bản nhạc không lời . Tiếng Minh Vương vang lên nhè nhẹ , như nửa muốn nói , nửa không thốt ra lời , phá vỡ sự im lặng nãy giờ.
“ Những điều này không phải em đã nói trong cuộc họp lúc nãy sao?” Vỹ Khang trả lời lại nhưng mắt vẫn không rời khỏi dòng người ngược xuôi bên ngoài xa.
“ Nhưng … tại sao ánh mắt đó , cử chỉ đó lại kì lạ như vậy. Không hề giống là không quen !” Bàn tay Minh Vương P0'p mạnh ly cà phê lạnh buốt như sắp vỡ ra từng mảnh , lạnh tê tái…
“ Anh không tin thì thôi , em không có gì muốn nói . Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến anh ? Anh chẳng qua là lo đến danh tiếng của mình vì bài hát sắp tung ra đã vướng scandal này thôi mà . Mọi chuyện em sẽ lo liệu ổn thỏa , anh khỏi bận lòng.” ỹ Khang quay lại thản nhiên nói với Minh Vương , ánh mắt sắc bén … nhưng lòng thực chất lại đang dao động . Một vài hình ảnh trong cơn say R*ợ*u đêm qua ít nhiều cũng trở về bên Vỹ Khang , không lẽ anh trả lời … là vì anh tưởng nhầm cô gái đó … là Mỹ Giang sao ?
“ Không phải là anh lo việc đó …!”
“ Thôi đừng nói nữa ! Em mệt rồi , em về trước . Còn về việc báo Quang Vũ , em sẽ làm theo cách anh .”
Vỹ Khang đẩy ghế bước ra khỏi quán , để mặc Minh Vương thẫn thờ ngồi một mình , nhìn bóng Vỹ Khang khuất xa dần …
Lòng bỗng đau nhói khi nhớ về ánh mắt , cử chỉ của Vỹ Khang trong những tấm hình kia

“ Về báo Quang Vũ là do tôi sắp xếp , nhưng đổi lại , chúng ta phải cho họ những thông tin về ngôi nhà và một số đời tư nhỏ của Vỹ Khang để bù vào tổn thất của họ.”
Nghe Minh Vương nói , Vỹ Khang tính nói điều gì đó , hình như là phản đối lại , nhưng đã bị Minh Vương tiếp lời :
“ Tất nhiên là những thông tin đời tư đó không cần quá chính xác , chỉ cần nói ra một vài sở thích , việc làm khi rãnh trong lúc họ vào quay ngôi nhà là được . Không lẽ , chàng ca sĩ Trần Vỹ Khang đến nhà của mình cũng không muốn người ta nhìn thấy ?”
” Tôi cũng nghĩ như vậy ! Việc đó sẽ giúp hình ảnh Vỹ Khang gần với khán giả nhiều hơn và một phần nào đó đẩy lùi những bức ảnh kia” Tú Vi lên tiếng .
“ Được rồi ! Cứ theo ý Minh Vương đí ! Vỹ Khang , cậu sắp xếp tất cả vào ngày mốt lun nhé !” Cuối cùng vẫn là Đại Cường chốt lại , không kịp cho Vỹ Khang nói gì cả.
“ Được rồi ! Sao cũng được ! Cũng là lần này do tôi sai !”
Vỹ Khang tuy vẻ mặt vẫn thản nhiên , những lại dằn mặt kéo mạnh chiếc ghê ra , đứng dậy bỏ ra ngoài .
Ngay sau đó , Minh Vương cũng đi theo…

Chiếc xe Mercedes băng băng trên đường , lúc này , Vỹ Khang chỉ nghĩ đến Tiểu Lan , cô ấy sẽ phải đi đâu vào hôm đó đây . Việc cô ta ở nhà anh , nếu mọi người biết chuyện , chắc chắn sẽ lại nổ ra một vụ scandal mới , không hề kém phần “ bom tấn”…
Chiếc Mercedes từ từ dừng lại trước ngôi biệt thự màu trắng . Ánh mắt trời về trưa càng gay gắt dần , những tia nắng óng ánh sắc vàng rải đều lên cánh cổng cao lớn .
Vỹ Khang hụt hẫng khi một lần nữa lại thấy cánh cổng khóa trái . Vòng ổ khóa bằng đồng lạnh lùng bất động bao lấy móc cửa , càng nhìn càng thấy cả ngôi biệt thự vô cùng tĩnh lặng .
Vừa bước vào nhà Vỹ Khang đã khẽ nghe thấy tiếng rục rịch từ chuồng Tiểu Tình . Nhìn vào mới thấy nó đang cố gắng cào cào vào những song cửa , đôi mắt tinh ranh nhìn chằm chằm vào Vỹ Khang.
“ Tiểu Tình , chắc mày giận tao lắm phải không ? Mấy hôm nay nhiều việc quá nên tao quên mất luôn mày . Xin lỗi nhé !”
Vỹ Khang ẵm Tiểu Tình lên , nhẹ nhàng vuốt lấy lớp lông xù dày của nó . Khẽ khàng đặt nó xuống ghế , anh đi xuống toilet dưới bếp để lấy một vài thứ gì đó . Thoáng chốc đã trở lên , Tiểu Tình vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trên chiếc ghế sofa tròn nhỏ.
Chiếc thau tắm bằng sứ chạm khắc những đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ được Vỹ Khang cẩn thận bê ra ngoài sân , bên trong còn có lọ tinh dầu oải hương cao cấp , đắt tiền dành riêng cho thú cưng , chiếc bông tắm mềm mại và một xấp khăn bông trắng … Tiểu Tình sau đó cũng được Vỹ Khang dịu dàng ẵm ra ngoài sân .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc