Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 46

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang bất giác mỉm cười , một nụ cười phảng phất nỗi buồn xót xa . Đúng là bát cháo Tiểu Lan nấu , khi mặn khi nhạt , không hề khác với bát cháo hôm anh ngã bệnh . Nhưng khi ăn vào rồi lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp , bao nhiêu công sức của một người con gái vụng về đều dốc hết lòng vào đó .
“ Em đã đăng kí học nấu ăn ở ngoài rồi , sau này em sẽ cố gắng học thật tốt , và cũng sẽ nấu cho anh ăn những bữa ngon nhất . Anh không cần phải ăn ở ngoài nữa ?”
“Trần Vỹ Khang ! Em cũng nói rõ cho anh biết , em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu . Em sẽ đợi anh về mỗi đêm khuya , sẽ nấu cơm chờ anh cùng ăn , sẽ lo lắng nếu như khi thấy sắc mặt anh khi trở về không được vui … Sẽ làm tất cả…”
Bát cháo lúc này càng vơi dần , cơn xót dày vò dạ dày Vỹ Khang nãy giờ cũng đã không còn nữa . Anh lặng lẽ đứng lên bỏ bát xuống bồn rửa chén . Chiếc bóng đen gầy gầy bỗng biến mất khi ánh đèn vàng sau bếp phụt tắt … rồi ngay sau đó , nó lại nghiêng người ngã dài lên từng bậc thang , xiêng xiêng , vẹo vẹo … rồi mất hút đằng sau vách tường trắng toát.
“ Tại sao cô lại yêu tôi chứ ? Trên đời này sẽ còn người nhiều người mang đến cho cô hạnh phúc và xứng đáng với ngọn lửa tình yêu của cô ! Yêu tôi , cô chỉ có thể chờ đợi , hụt hẫng và thất vọng mà thôi …!”
oOo
Khách sạn Bạch Liên.
Những tia nắng đầu tiên trong ngày cố gắng bám víu vào thành cửa sổ bằng kính trong suốt rồi lại ép mình qua bức màn vải ren dày , lấp lóa từng mảng lên tấm drap trải giường trắng toát .
Mái tóc bồng bềnh , mềm mại của một chàng trai có làn da trắng hồng như con gái nhẹ phủ dài lên tấm lưng trần của một chàng trai còn lại . Một giấc ngủ với đầy các giấc mộng thần tiên hiện lên rất rõ trên khuôn mặt hai chàng trai . Sau một đêm mưa mệt mõi , cả hai tựa vào nhau ngủ , từng hơi ấm từ *** , hơi thở đều đều phả vào nhau , còn ấm hơn bất cứ lò sưởi nào trên đời vào những mùa đông lạnh giá .
Tình yêu dành cho em mãi mãi không thể nói…
Chỉ có thể đứng sau lưng em mà nhìn em buồn vui với cuộc đời…
Chỉ cần em hạnh phúc là đủ …
Tình yêu thầm kín lặng lẽ này đành nguyện cất sâu vào con tim…
Tiếng chuông điện thoại nói lên một tình yêu thầm kín , đơn phương của một chàng trai đầy vẻ nhiệt huyết , nồng nàn vang vọng khắp phòng , kèm theo là từng đợt rung nhẹ nhè từ chiếc điện thoại được đặt trên chiếc bàn gỗ cạnh giường.
Chàng trai có mái tóc mềm mại khẽ cựa mình , siết chặt vòng tay người tình mình hơn , như không hề muốn rời xa dù chỉ một phút . Chính chàng trai lưng trần cũng không thể nhướng đôi mắt mệt mõi dậy nên cố vùi cằm lên mái tóc mềm mại của người tình mình mà ngủ tiếp.
Thế nhưng tiếng chuông điện thoại càng lúc càng lớn hơn , khiến cả hai không thể nào xem như không nghe thấy được . Chàng trai lưng trần đành phải rời khỏi vòng tay ấm áp của người tình , nhướng mình đến chiếc bàn gỗ mà mò mẫm chiếc điện thoại . Hình nền đủ màu sắc của chiếc điện thoại cảm ứng bị chen giữa là hàng chữ màu đen rất nổi bật.
Nhật báo Quang Vũ
Chàng trai có lưng trần bỗng giật mình nhổm dậy , hất mạnh vòng tay của người tình mình ra , cứ như những âu yếm vừa rồi chỉ là một màn kịch diễn rất đạt . Khiến chàng trai có mái tóc mềm mại phải thức giấc trong cảm giác hụt hẫng .
“ Có chuyện gì vậy anh ?” Giọng nói trầm ấm như tiếng đàn dương cầm vang lên nhẹ nhàng từ miệng chàng trai tóc mềm mại.
Đáp lại câu trả lời đó là sự im lặng , ngó lơ như không hề nghe thấy của chàng trai lưng trần . Một linh cảm không lành tràn ngập tâm trí anh khiến nhất thời không biết có nên nghe máy không .
“ Minh Vương ! Sao anh không nghe máy đi ? Ai gọi vậy ?”
Cảm thấy hồi chuông thật sự đã vang lên rất lâu rồi , Minh Vương đành phải lướt nhẹ qua thanh Trả lời .
“ A lô ! Tôi đây !… Cái gì ? Có thật như vậy không ? Đã bao nhiêu hãng tạp chí đăng rồi ?… “ Mặt Minh Vương đỏ lên trên nền da láng mịn , không biết vì tức giận hay là kinh ngạc nữa , đôi tay nhẹ run run khi cầm chiếc điện thoại.
“ Bằng mọi cách phải ngăn chặn những hình ảnh đó một cánh tối thiểu nhất …. Được rồi , còn khoảng doanh thu báo ông đã mất , tôi đã có cách bù lại .”
“ Rốt cuộc là có chuyện gì vậy anh ? Không nói em nghe được à ?” Chàng trai có mái tóc mềm mại khẽ tủi lòng , ngồi dậy nhìn Minh Vương .
“ Không liên quan gì đến cưng đâu !”
Minh Vương khẽ nhếch môi cười đứng dậy , bước thẳng vào toilet . Ánh sáng mặt trời dần dần trở nên chói chang , chiếu thẳng lên chàng trai adam hoàn mỹ như một vị thần .
Có lẽ rất vội vã , chỉ một lát sau là Minh Vương đã trở ra , trên người khoác một bộ comple đen sáng bóng . Đôi giày màu trắng tinh khôi bên dưới tạo nên một điểm nhấn cho bộ quần áo . Minh Vương quay qua nhìn người tình mình với vẻ hờn dỗi tựa lưng vào thành tường.
“ Bây giờ tôi có việc phải đi rồi , gặp lại sau !”
Nói rồi anh quay lưng đi thẳng ra ngoài và cánh cửa đóng sầm lại ngay sau đó . Một sấp tiền dày cộm được chặn lại trên đầu giường , bên cạnh là chàng trai có mái tóc mềm mại đang tức giận không nói nên lời . Mặc dù anh đã rất quen với tính cách này của Minh Vương , nhưng chẳng lẽ tất cả những gì anh đã làm sẽ không có ngày làm Minh Vương thay đổi sao ?
Chàng trai ngước nhìn lên tấm rèm cửa sáng rực sắc nắng , ánh mắt buồn bã phấp phới theo chiều bay của tấm rèm . Lòng an*** trĩu , mệt mõi với những rào cản cao ngất ngưỡng trên đoạn đường đời dài đằng đẵng của mình .
Không biết rồi … đích đến với những người như anh sẽ như thế nào nữa…?
oOo
Công ty Hoàng Long
Từng hồi chuông vang lên vồn vã , nườm nượp như suối chảy từ các điện thoại bàn , khiến cho những nhân viên phòng bộ phận tin tức , PR và báo mạng đến bắt máy còn không kịp , mồ hội vã ra như tấm…
Bên trong ngôi biệt thự màu trắng .
Cả gian nhà chìm trong yến ắng , tĩnh lắng …
Hoàn toàn cách biệt với thế giới thị phi , phức tạp bên ngoài…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc