Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 45

Tác giả: Pmb

Nước mắt Tiểu Lan trực trào ra , những lời nói đó anh có thể nói ra dễ dàng vậy sao ? Anh rõ ràng biết cô đến đây không phải vì tiền bạc , không phải là một người giúp việc như bao người khác , mà là đến chăm sóc , lo lắng cho anh mà …
“ Tôi nói gì sai à ? Hay là cô đã ảo tưởng gì rồi ?”
Vỹ Khang cúi nhẹ người xuống khuôn mặt ngây thơ , đôi mặt đang ngấn lệ của Tiểu Lan , cúi rất sát. Từng hơi R*ợ*u phả vào mặt Tiểu Lan khẽ cô khẽ rùng mình , lùi ra sau . Nắm tay nhỏ bé co chặt lại , một chút sợ hãi len lõi vào tim cô.
“ Sao vậy ? Không phải cô rất muốn gần gũi tôi sao ? Tại sao lại phải làm bộ như vậy ???”
“ Giả tạo !!!”
Vỹ Khang bất ngờ đè mạnh nguời Tiểu Lan xuống mặt ghế , chiếc cúc áo ngủ của cô do tác động mạnh bị bung ra . Một khe *** trắng nõn nà , hồng hào của sự trinh trắng , gợi cảm mờ mờ ảo ảo hiện ra phía trong lớp áo …
Hai hàng lệ trong suốt long lanh không thể kìm nén được nữa lăn dài xuống thành ghế sofa màu đỏ rực…
Một con tim bất ngờ , hốt hoảng như ai đó đột ngột P0'p chặt lại … đau nhói…
Bên ngoài , mưa phùn vẫn rơi dai dẳng . Những hạt mưa trong suốt , rào rào rơi nhanh xuống đến nỗi , nếu chúng ta nhìn thẳng từ chính diện , sẽ không thấy một hạt mưa nào cả , cứ tưởng như trời đã tạnh rồi . Đến khi đứng giữa bầu trời mới biết , ngàn mũi kim vô hình từ đâu đâm thẳng vào mặt , khiến da đau nhói , chưa kịp chạy vào mái hiên gần nhất thì người đã ướt nhem , đến vuốt mặt còn không kịp…
Mưa lạnh tê tái …
Bên trong ngôi biệt thự màu trắng …
Ánh đèn chùm sang trọng màu vàng hiu hắt trên trần bếp rọi ra cố gắng đến mấy cũng chỉ sáng vang một vùng nhỏ . Một chiếc bóng đen cô độc , gầy gầy , ngã dài xuống nền đá hoa cương …
Vỹ Khang khẽ khàng mở nắp chiếc nồi sứ nhỏ trên bếp ra , rất nhẹ , như sợ ai đó sẽ thức giấc vậy. Từng mảng cháo trắng và thịt bò bằm đã nguội lạnh từ lâu , chỉ còn đọng lại một ít hương thơm thoang thoảng bay lên , xộc nhẹ vào mũi anh .
Bỗng , Vỹ Khang thẫn thờ nhìn nồi cháo , đôi mắt long lanh in hằn một vệt sáng màu vàng của ánh đèn , lòng chua xót . Cô gái này … thật sự không hề yếu đuối như mình nghĩ . Tận sâu con người của cô gái ngốc nghếch đó là sự kiên cường , mạnh mẽ đến kì lạ !
Đầu tiên là yêu một người , Tiểu lan dám bỏ đi xa nhà rồi đến làm một người giúp việc không công để chinh phục người mình yêu , mặc dù thực ra Vỹ Khang vẫn chưa biết gia cảnh cô thế nào . Không nấu được thức ăn thì đăng kí học , tự hứa rằng mai sau cô sẽ nấu ngon . Những việc nhà chưa làm thì bắt đầu tập làm , vụng về đến nỗi đứt tay khi rửa chén , nhưng khi gọi điện về cho mẹ mình thì nhất định không để một tiếng khóc nào vang lên , thậm chí là một tiếng nấc nhỏ…
Và cả những hành động , lời nói khi nãy…
Vỹ Khang thật không biết , trên đời này sẽ có một thiên thần nào như vậy nữa không …?

Dưới ánh sáng mạnh mẽ của chiếc đèn ne-on …
Chiếc áo vest màu đen không tay từ cánh tay Vỹ Khang rơi thõm xuống nền đất . Cả người thân người anh như hòa quyện vào làm một với thân người cô gái nhỏ bé bên dưới . Bàn tay Vỹ Khang vồn vã *** nhẹ khắp người Tiểu Lan , dù là chỉ lướt qua lớp áo ngủ , người ta vẫn có thể cảm nhận từng thớ thịt mềm mại , mịn màng như lụa bên dưới đang nóng dần lên . Đôi môi mọng đỏ gợi cảm của Vỹ Khang liên tục ngấu nghiến , hấp tấp rà sát từ lõm cổ trắng ngần của Tiểu Lan rồi lên đôi má hồng hồng , bờ môi cánh sen , anh cắn nhè nhẹ nơi vành tai Tiểu Lan … Hai mắt Vỹ Khang nhắm nghiền lại lộ ra hàng long mi cong ✓út , lòng Vỹ Khang lúc này cũng đang nóng rực như thể nằm trền giàn hỏa thiêu….
“ Cô thật sự sẽ không kháng cự sao ? Tôi không tin cô lại là người như vậy ! Xô tôi ra đi , nhanh lên ! Cô sẽ không nằm yên luôn chứ ?” Hàng ngàn ý nghĩ va đập loạn xạ vào nhau trong tâm trí Vỹ Khang , cực kì hỗn loạn.
Vỹ Khang đâu hề biết , bên dưới , đôi mắt ngấn lệ của Tiểu Lan vẫn không hề nhắm lại như những cuộc ái ân bình thường khác . Ánh đèn từ trần nhà làm khóe mắt Tiểu Lan ánh lên những màu sắc đau đớn. Ánh mắt vừa đầy chua xót , bất lực , bờ môi run rẩy đón lấy môi Vỹ Khang , bàn tay yếu ớt nắm chặt lấy thành ghế…
“ Á…!” Một *** khe khẽ vang lên , tựa hồ như đang bị nén nghẹn lại…
Vỹ Khang giật mình mở mắt ra , đôi môi cũng ngưng lại , chỉ còn những hơi thở gấp gáp ,mang đây hơi R*ợ*u run rẫy đều đều phả lên mặt Tiểu Lan . Như người vừa bị lôi kéo về từ cơn ác mộng , tâm trí Vỹ Khang như vẫn còn đầy ắp dư âm của cơn ác mộng vừa rồi …
“ Cô … cô… , đây là ?”
Vỹ Khang kinh ngạc nhìn xuống , lớp vải mềm nơi đầu gối của Tiểu Lan đã thấm đẫm , lấm tấm những giọt máu chấm bi từ lúc nào . Lúc này anh mới nhận ra , bên dưới đầu gối của mình , dưới lớp quần tây cũng đã ươn ướt màu máu do va chạm . Không lẽ …? Là vì anh chà xát mạnh nên đã làm bật máu vết thương của Tiểu Lan sao ? Vội vàng lên phòng quá nên Vỹ Khang cũng quên mất Tiểu Lan đã vấp ngã nơi ngoài sân đầy sỏi đá khi nãy .
Vỹ Khang lạnh lùng bật dậy , quay lưng về phía Tiểu Lan , bàn tay phủi nhẹ quần áo mình lại rồi đưa tay lên lướt nhẹ qua bờ môi anh , tất cả hành động đó như thể vừa tiếp xúc với vật gì nhơ nhớp , dơ bẩn lắm vậy .
Lòng Tiểu Lan lại nhói lên từng cơn , quặn thắt… Cô run rẫy xoa xoa lại đầu gối mình , đôi môi cô nghiến chặt cho sự đau rát đó đừng dâng lên thành lời…
“ Hừ !” Vỹ Khang thản nhiên đút tay vào túi quần , bờ môi nhếch lên đường cong hoàn mỹ đầy khinh miệt . “ Cứ nghĩ cố sẽ có chút gì đó mới lạ hơn những cô gái khác , không ngờ chẳng hề khác nhau . Không cần bỏ ra chút sức đã dễ dàng ôm gọn cô trong vòng tay rồi .Ha ,không chừng … cái chữ trinh đó…” Vỹ Khang lại cười khẩy , lời nói dở dang đó khiến tim Tiểu Lan như vỡ vụn từng mảnh. Anh quay qua nhìn thẳng vào mắt cô , đôi mắt ánh lên hào quang lung linh như một lưỡi dao sắc bén.
“ Hay là cô muốn nhanh chóng danh chính ngôn thuận bước chân vào cái nhà này bằng cách đó . Haha , xem ra cô vẫn có thứ đặc biệt hơn hẳn những cô gái khác rồi đó . Thâm độc , nham hiểm !” Vỹ Khang gằn xuống từng lời . “Có trách thì trách tôi đã lầm tin rồi thôi .!”
Vỹ Khang lại cười , nhưng nụ cười lần này như cố tình lộ rõ vẻ tiếc nuối một sự việc gì đó . Anh cúi xuống nhặt chiếc áo khoác màu đen của mình rồi quay lưng bước thẳng đến phía cầu thang . Phải nói là thản nhiên đến cực kì , sự thản nhiên đó làm người ta phải kinh sợ , dè dặt .
“ Vỹ Khang !!!!”
Một tiếng nói của người con gái đột ngột vang lên làm Vỹ Khang vô thức đứng lại ngay trước cầu thang , chỉ vài bước nữa là đi đến các bậc thang rồi . Cứ tưởng rằng Tiểu Lan đã bị vùi lấp đâu mất vì những lời nói của Vỹ Khang khi nãy rồi chứ ?
Tiểu Lan cố vịnh vào thành ghế sofa đứng dậy , nhẹ nhàng cài lại hai hàng cúc áo của mình , cô hất ngược mái tóc ra sau rồi ngước lên nhìn anh . Đôi mắt kia không biết đã ráo hoảnh từ lúc nào , những giọt lệ như đã hòa vào làn mưa ngoài kia tan biến.
“ Anh nghĩ là lúc nãy em không kháng cự , vùng vẫy hoặc thẳng tay tát vào mặt anh như những hành động của các cô gái nhà lành khác là vì em cũng muốn như vậy sao ? Là vì em đã chờ đợi việc này lâu lắm rồi à?”
Giọng nói Tiểu Lan vang lên đều đều sau lưng Vỹ Khang . Cô nhìn anh với đôi mắt vô hồn , bàn tay vẫn nắm lấy thành ghế , nhưng đôi chân đã khụyu xuống rất nhiều rồi , cứ như sẽ ngã đến nơi vậy.
Vỹ Khang vẫn lạnh lùng không quay đầu lại , vẫn cái giọng khinh miệt đó , anh nói :
“ Là không phải sao ? Hay là cô muốn ngụy biện gì cho mình…?”
“ Tại sao em phải kháng cự lại hành động của một người mà thật lòng chính người đó không muốn làm chứ ?” Tiểu Lan đột ngột cắt ngang lời anh , từng câu từng chữ cô nói khiến Vỹ Khang bất động .
“ Rõ ràng là anh làm vậy vì muốn em ghét anh , kinh sợ anh rồi từ đó bỏ cuộc . Con người anh chắc chắn không phải như thế , em không tin ! Anh chắc chắn sẽ không làm vậy , anh sẽ tự động dừng lại thôi.”
“ Tại sao cô tin là như vậy ?” Vỹ Khang bất ngờ quay lại nhìn Tiểu Lan . Đôi mắt anh như muốn nói rằng , anh không tin vào những lời đó. “ Cô hiểu tôi đến như vậy sao ? Thật nực cười ! Cô ở gần tôi nhiêu ngày rồi chứ ? Đúng là nói dối không biết đỏ mặt !”
“ Đúng hay không thì tự anh biết.”
Tiểu Lan cười chua xót ! Làm sao cô biết à ? Cái buổi chiều tà hơn 4 năm về trước , chàng ca sĩ teen Trần Vỹ Khang mà cô gặp , rõ ràng bên ngoài đã rất khác bây giờ , nhưng chắc chắn , con người anh không phải là như vậy.
Vỹ Khang lại như bất động .
“ Trần Vỹ Khang ! Em cũng nói rõ cho anh biết , em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu . Em sẽ đợi anh về mỗi đêm khuya , sẽ nấu cơm chờ anh cùng ăn , sẽ lo lắng nếu như khi thấy sắc mặt anh khi trở về không được vui … Sẽ làm tất cả , vì…” Tiểu Lan lại cố gắng nén dằn cảm xúc xuống , giọng cô bây giờ đã len lõi nhẹ những tiếng nấc ngẹn ngào.
“ Em yêu anh !”
“ Em mặc kệ quá khứ ngày trước của anh đã xảy ra chuyện gì . Em cũng mặc kệ cô gái Mỹ Giang kia là ai , càng không để ý đến những thái độ lạnh lùng của anh bây giờ . Em chỉ biết rằng , em yêu anh ! Sẽ có ngày em thay đổi được anh , làm cho anh quên đi cái quá khứ ngày nào và hiểu được tình yêu của em…”
Trái tim Vỹ Khang như ngàn đóa hoa hồng đầy gai đâm vào , đau đớn đến rĩ máu . Anh có thể sẽ quên được sao ? Dễ dàng đến vậy à ? Nếu như vậy thì 4 năm nay anh không trở thành một kẻ cô độc một mình như vậy rồi .
Vỹ Khang vẫn lặng thinh không nói , chính xác hơn là tự bản thân anh cũng không biết nói gì lúc đầu . Mọi sự lạnh lùng , băng giá đầu tan biến vào hư vô. Anh nhìn trân trân vào Tiểu Lan …
“ Em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu ! Anh nghe rõ không ? Sẽ không bao giờ ! Anh nên nhớ , em vẫn có 3 tháng ở đây để chinh phục tình cảm của anh . Ba tháng ấy vẫn chưa qua , chỉ cần anh thật lòng mà công bằng cho em một cơ hội , chắc chắn , qua 3 tháng , nếu em thua cuộc , em sẽ ra đi . Tuyệt đối không nuốt lời ! Còn bây giờ , xin anh đừng như vậy nữa…!”
Tiểu Lan đột ngột bước thẳng đến phía Vỹ Khang , lướt qua anh như một làn gió mùa đông , rất nhẹ . Giọt nước mắt cô cũng theo gió mà lệch qua , lăn dài trên má .
Tiểu Lan cứ bước đi lên từng bậc thang , không hề quay đầu lại …
Bỏ mặc Vỹ Khang như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ nhưng đầy vẻ cô độc , đứng giữa gian nhà trống rỗng…
Bên ngoài , mưa vẫn réo rắt rơi …
Như một bản tình ca buồn , sầu não thê lương…
Nếu những ai cố gắng lắng nghe tiếng mưa sẽ không khỏi chạnh lòng , buồn vui lẫn lộn về những hồi ức đã trôi qua …
Cơn mưa ngoài kia đã dần tạnh hẳn , một chút dư âm còn đọng là chỉ là hơi sương giá buốt , những cơn gió lạnh vi vu thổi qua hàng cây xanh rì rào và những vệt nước loang lổ trên mặt đường.
Bát cháo thủy tinh của Vỹ Khang lại một lần nữa bị nguội lạnh theo thời gian . Làn gió lạnh thổi qua từ chiếc cửa sổ đằng xa làm mái tóc mềm mại của Vỹ Khang bay bay nhè nhẹ . Vỹ Khang bất chợt sởn gai ốc , giật mình nhìn xuống bát cháo mới biết mình đã ngồi thừ ở đây rất lâu rồi.
Một làn hơi thở dài làm bát cháo khẽ gợn sóng , lắng xuống , Vỹ Khang chậm rãi dùng chiếc thìa màu bạc hớt nhẹ một lớp cháo mỏng rồi đưa lên miệng . Hơi vị mằn mặn xâm chiếm nơi đầu lưỡi anh rồi từ từ trôi xuống cuống họng .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay