Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 44

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang bất lực đập tay mình xuống đất , hi vọng một hành động nào đó của mình có thể làm thay đổi được thời gian . Có thể đưa anh lạc vào quá khứ 4 năm trước như những truyện tiểu thuyết Xuyên Không trên đời . Chỉ cần là một cơ hội nhỏ nhoi , chắc chắn anh sẽ nắm lấy.
Hoặc nếu có thể , anh xin được ước rằng , con người có thể tự do xóa hết những mảng kí ức nào mà mình không muốn nhớ đến , để quá khứ ngày xưa sẽ không là một chiếc dằm trong tim , từng ngày nhói lên mà không thể lấy ra ở hiện tại và tương lại nữa.
Được !
Nói anh vô trách nhiệm cũng được ! Nói anh không chung thủy cũng được ! Nói anh tàn nhẫn hại ૮ɦếƭ một người rồi muốn quên quách đi cho xong cũng được !
Nói sao cũng được hết !
Anh chỉ thật sự không muốn nhớ đến cái quá khứ đó nữa , anh đã nếm trải hình phạt của tòa án lương tâm 4 năm nay rồi , hãy tha cho anh đi có được không?
Mưa cứ lặng lẽ rơi hoài , khuôn mặt Vỹ Khang dầm mưa nhợt nhạt hẳn đi . Bây giờ , không thể nào phân biệt được , đâu là nước mắt , đâu là nước mưa trên mặt anh nữa . Những dòng nước trong suốt ấy cứ chảy dài rồi hòa quyện vào nhau . Người Vỹ Khang chốc chốc run lên bần bật…
Anh không đứng dậy , không muốn đứng dậy …
Cứ ngồi đó …
Cho cơn mưa lạnh lùng ђàภђ ђạ bản thân mình …
Trời về khuya càng lúc càng lạnh dần , cái lạnh giá buốt mà phải một mình chịu đựng thật đáng sợ ! Nó làm lòng người ta cảm xúc hỗn loạn , cần một đôi bàn tay ấm áp , cần một bờ vai vững chãi bên mình hay một cái ôm siết chặt , để có thể sưởi ấm cho nhau . Nhưng , cái mà mình càng muốn , càng cần , mà không thể có được sẽ thay vào đó là sự lạnh lẽo , cô đơn … Sự cô đơn một mình này còn lạnh lẽo hơn bất cứ cái lạnh nào trên đời.
Tiểu Lan cũng như vậy , cô cứ chờ đợi …
Mưa phùn hiu hắt mang theo làn gió thổi qua làm đôi vai nhỏ bé của cô chốc chốc lại run lên bần bật . Tiểu Lan đành tự lấy vòng tay mỏng manh khẽ khàng ôm chặt người mình lại. Nhưng càng chờ đợi , bóng dáng Vỹ Khang lại càng mất hút trong màn đêm mịt mù . Sự chờ đợi trong hi vọng dần trở nên tuyệt vọng , mệt mõi . Tựa hồ như một người cố gắng chạy theo quả bóng bay trên trời , càng níu lấy thì bóng càng bay xa…
Mưa phùn cứ mải miết rơi , vô tình với một cô bé đang lạnh run giữa bầu trời rộng lớn , không một mái hiên che chở .
Cuối cùng , người cô ướt nhem vì dầm mưa , những giọt nước cứ chảy ròng ròng từ mái tóc suông dài chảy xuống *** … lạnh buốt. Tiểu Lan đành bước vào nhà để lau khô người , thay đồ … , cứ chờ thế này không phải là cách .
Có lẽ , một người nghĩ rằng , cuối cùng Tiểu Lan cũng đã đầu hàng rồi , không ai có thể chờ đợi mãi trong mưa thế này đâu . Tiểu Lan cũng giống như những cô gái khác thôi , yếu đuối , dễ từ bỏ …
Nhưng mọi người đã sai rồi !
Tiểu Lan không đợi nữa chỉ là vì không dám đợi nữa . Nếu đợi mãi dưới mưa như vậy cô sẽ lại cảm lạnh , ngã bệnh mất . Mà nếu ngã bệnh , cô lại phiền đến Vỹ Khang , lại cản trở công việc anh ấy , lại không thể làm việc nhà . Tất cả những lí do ấy đều vì một người … chứ hoàn toàn không phải vì mình … Tiểu Lan ngốc !!!
“ Hả ! Đã hơn 11 giờ rồi sao ?”
Tiểu Lan vừa bước vào nhà , hai cây kim trên chiếc đồng hồ quả lắc đã khiến cô giật mình mà thốt lên thành lời . Chỉ mới ra ngoài đây mà đã lâu đến vậy , thảo nào , trời cứ càng lúc càng lạnh dần , thì ra là cũng đã khuya rồi.
“ Vậy … vậy tại sao Vỹ Khang vẫn chưa về chứ …? Không lẽ…?” Tiểu Lan với thân người ướt nhem vô thức ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa.
Không lẽ … không lẽ Vỹ Khang xảy ra chuyện gì ở ngoài sao ? Lòng Tiểu Lan đầy hoang mang , lo lắng . Nếu không thì tại sao về trễ đến như vậy . Không thể nào , không thể nào ! Vỹ Khang là người nổi tiếng , đắt show mà , đi diễn trễ như vậy cũng không có gì là lạ.
Cố gắng xua đi những suy nghĩ không may mắn , Tiểu Lan đứng dậy bước nhanh lên phòng , thay bộ đồ ướt ra , thoáng chốc đã quay xuống nhà .
Cô lặng lẽ bước xuống bếp .
Nồi chào trên bếp giờ càng nguội thêm , nói là lạnh đi cho phải . Những hạt cháo mềm co lại trong nồi , thịt bằm thì lắng xuống hết . Nhìn nồi cháo Tiểu Lan mới nhớ mình vẫn chưa ăn gì . Vậy mà sao cô không thấy đói chút nào , đã lỡ chờ rồi thì chờ Vỹ Khang về ăn cùng luôn vậy.
Tiểu Lan lên nhà trên , ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đỏ rực . Cô co đầu gối lên , gục cằm xuống mà chờ .
Thời gian cứ mãi trôi Tiểu Lan dần dần dựa hẳn vào thành ghế lúc nào mà cô cũng không biết . Một giấc ngủ chập chờn , mệt mõi nhẹ nhàng len lõi nhẹ qua …
oOo
Chiếc Mecedes phanh gấp trước cổng ngôi biệt thự màu trắng . Vỹ Khang mở cửa bước ra ngoài , ánh đèn đường màu vàng le lói xô ngã chiếc bóng gầy gầy , cô độc của anh nghiêng nghiêng trên nền đất.
Từng bước chân loạng choạng không vững , Vỹ Khang tiến nhanh đến cảnh cổng sắt . Anh rút xâu chìa khóa trong túi áo ra , bàn tay run run nắm lấy ổ khóa cửa bên trong để tra chìa khóa khóa vào .
Đã lâu rồi … anh không phải mở cổng khóa trái như vậy …
Chiếc chìa khóa nhỏ cứ bị trượt qua ra khỏi khe , rồi Vỹ Khang lại cố tra vào . Cứ như vậy , Vỹ Khang mãi vẫn không mở được . Anh tức giận , vứt phăng xâu chìa khóa xuống sàn rồi với lên chiếc chuông màu trắng trên tường.
Kinh koong ! King koong !!!!
Từng hồi chuồng vồn vã vọng khắp nhà , vì Tiểu Lan chỉ mơ màng ngủ nên bị thức giấc ngay . Biết là Vỹ Khang về , lòng cô háo hức , vui không thể tả . Cô chạy nhanh ra ngoài cổng , đến dép cũng không mang vào đàng hoàng …
Á…!!!
Một vật gì đó không thể thấy được giữa màn đêm tối om làm Tiểu Lan sơ ý vì chạy nhanh mà vấp phải , ngã nhào xuống đất . Cùi chỏ và đầu gối cô chà xát mạnh lên nền gạch sỏi , vì ngã khá mạnh nên làn da mỏng của Tiểu Lan bắt đầu rươm rướm máu…
“ Cô … cô có sao không vậy !!!” Tiểu Lan đau quá nên chưa biết trả lời thế nào thì tiếng Vỹ Khang đã vang lên tiếp , giọng nói lớn dần lên . “ Này ! Cô có nghe tôi hỏi không ?”
“ Có … ! Em ra ngay đây , em không sao hết .!”
Tiểu Lan cố cắn chặt môi cho cơn đau và ê ẩm khắp người dằn xuống rồi đứng dậy , bước khấp khiễng đến cổng . Vỹ Khang trong cơn say chỉ thấy mờ mờ bóng Tiểu Lan trong đêm tối , vết thương dưới chân càng không thề nhìn rõ.
“ Vỹ … Vỹ Khang ! Em … để quên chìa khóa trong nhà rồi .”
Vỹ Khang cau mày rồi bực dọc cúi xuống nhặt xâu chìa khóa mà anh đã thẳng tay vứt lúc nãy . Anh đặt mạnh xuống lòng bàn tay Tiểu Lan như thể muốn dằn mặt cô khiến Tiểu Lan giật mình. Cứ ngỡ là anh bực mình vì cô không đem chìa khóa ra nên Tiểu Lan không dám nói gì , cắm cúi xuống tra chìa khóa.
“ Rốt cuộc cô mở được không vậy ?” Vỹ Khang khó chịu , nhăn nhó , dựa người vào cổng chờ đợi vì nãy giờ mà Tiểu Lan vẫn chưa mở được . “ Cô lúc nào cũng không làm được gì hết . Có việc đi đứng thôi mà cũng để ngã.”
“ Xong rồi , em mở được rồi !”
Vỹ Khang bước lên xe rồi lạnh lùng chạy vào gara . Tiểu Lan nhẹ nhàng đóng cổng lại rồi bước vào nhà chờ anh . Lại từng bước chân khập khiễng , rát buốt dưới đầu gối , Tiểu Lan nhăn mặt lại khi những lớp thịt khi di chuyển sẽ cạ vào nhau. Bám víu vào thành sofa , Tiểu Lan ngồi phịch xuống , mồ hôi mới đây vã ra lấm tấm trên trán
Một lúc sau , cánh cửa trắng bật mở , Vỹ Khang vắt chiếc áo vest ngoài lên vai , lướt qua Tiểu Lan như cô không hề tồn tại . Lòng Tiểu Lan bỗng chùng xuống khi thấy Vỹ Khang như vậy . Cô cố mở miệng ra nói điều gì đó để ngăn những bước chân Vỹ Khang lại nhưng nhất thời không biết phải nói gì.
“ Vỹ Khang …!”
Bàn chân Vỹ Khang đột ngột dừng lại trước bậc cầu thang , tấm lưng thẳng tắp cô độc quay về hướng Tiểu Lan . Tuy anh không hề nhìn Tiểu Lan nhưng lại khiến tim cô đập như trống đánh , cứ trơ nhìn anh…
“ Nếu không có gì nói tôi lên phòng đấy !” Giọng Vỹ Khang lạnh lùng.
“ Em … em…. Sao …. anh về trễ vậy ?”
“ Đó không phải là chuyện của cô ! Cô cứ lo công việc ở nhà của mình cho tốt là được rồi .” Bỗng Vỹ Khang quay lưng , mà còn bước lại tới gần chiếc ghế sofa của Tiểu Lan . “ Còn nữa , từ giờ trở đi , cô không phải chờ tôi như hôm nay nữa . Làm xong hết việc thì cứ đi lên phòng mà ngủ .”
“ Nhưng … em muốn chờ anh …Anh … anh đã uống R*ợ*u sao?” Hơi R*ợ*u từ người Vỹ Khang quá nặng nên đứng gần là có thể biết ngay . Tưởng chừng như người gần anh có thể say theo luôn vậy. Vậy là hôm nay , Vỹ Khang về trễ như thế không phải là do đi diễn sao ? Tại sao anh ấy lại uống R*ợ*u say đến như vậy ?
Tiểu Lan nhẹ nhàng nói , từng âm thanh vang lên như một bản tình ca ấm áp , khiến tim Vỹ Khang co thắt . Lại là chờ , lại là đợi , tại sao anh luôn khiến người khác phải thức khuya mà chờ mình về chứ ? Bốn năm trước cũng vậy , bây giờ cũng vậy , anh luôn làm những người yêu mình phải mỏi mòn bên chiếc ghế sofa này…
“ Tại sao ? Cô chờ tôi làm gì ?” Vỹ Khang cố nén cảm xúc mình lại , ngước lên hỏi cô.
“ Anh … anh đã ăn gì chưa ?”
“ Tôi ăn rồi . Chờ tôi về để hỏi tôi câu này thôi à?” Vỹ Khang nhếch môi cười khẩy nói . Nhưng Tiểu Lan đau biết , nụ cười đó làm chính lòng Vỹ Khang xót xa.
“ Anh ăn rồi sao ? Là ăn ở ngoài à ? Vỹ Khang … từ nay trở đi , anh có thể về nhà ăn được không ?” Tiểu Lan cố thu hết cam đảm , nói hết những gì trong lòng . Cô biết , để có thế đối mặt với anh như lúc này không phải dễ . “ Em đã đăng kí học nấu ăn ở ngoài rồi , sau này em sẽ cố gắng học thật tốt , và cũng sẽ nấu cho anh ăn những bữa ngon nhất . Anh không cần phải ăn ở ngoài nữa ?”
“ Cô học nấu ăn à ? Haha !” Vỹ Khang lại giễu cợt. “ Việc nấu ăn là điều cơ bản của người phụ nữ , vậy mà cô cũng cần phải đi học sao ?” Vỹ Khang lại nhếch môi cười làm đôi má Tiểu Lan đỏ ửng lên , bối rối không biết trả lời thế nào.
“Cô có thể sẽ nấu ngon hơn cả tôi à ? Nếu có thời gian về nhà thì tôi cũng không cần phải thuê cô làm gì?” Những mũi gai nhọn lao vút trong đêm tối đâm thẳng vào tim Tiểu Lan . “ Tôi nói rõ cho cô biết , cô không phải là vợ tôi , từng ngày đợi tôi về ăn cơm , mỗi lần tôi về thì hạch sách hỏi tôi sao lại về trễ , tôi uống R*ợ*u à ? Nói cho cô biết , tôi có về trễ , có uống R*ợ*u cũng là chuyện của tôi , không hề liên quan gì đến một người giúp việc như cô hết . Nếu biết cô vụng về , hậu đậu và lắm chuyện như vậy thì còn lâu tôi mới điên tiền thuê cô.”
“ Vỹ Khang … anh !”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc