Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 41

Tác giả: Pmb

Trong đầu Dạ Thi không biết bao nhiêu câu hỏi vang lên , ánh mắt gian xảo lộ vẻ ngạc nhiên thấy rõ. Cô quay đầu qua nhìn Hà Mi , một nụ cười nham hiểm nhếch lên trên đường cong son đỏ.
Vỹ Khang đâu hề biết , ánh đèn flash từ xa nãy giờ đã nháy sáng liên tục , và tất nhiên , nhất cử nhất động của anh cũng đã được thu vào hết chiếc máy chụp hình đó. Hạ Mi đang mừng rơn trong bụng , mặc dù vẫn chưa biết được tại vì sao mà Vỹ Khang lại dễ dàng lọt bẫy đến vậy.
“ Mỹ Giang ! Em đừng rời xa anh nữa nhé , anh đã sai rồi , anh hứa sẽ sữa lỗi mà . Xin em đấy , Mỹ Giang !!! Anh yêu em nhiều lắm , yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời . Em có hiểu không ?” Hơi R*ợ*u nồng nặc khắp người Vỹ Khang , anh vẫn cứ ôm lấy Dạ Thi không rời .Giọng anh cứ vang lên đều đều trong nước mắt . ” Đừng rời xa anh nữa , xin em đừng rời xa anh nữa…”
Trái tim Vỹ Khang đau thắt lên , dù là trong cơn say , dù là trong vô thức , nhưng mỗi lần nhìn thấy cô , anh vẫn không sao quên hồi ức 4 năm trước . Chính vì anh mà Mỹ Giang ૮ɦếƭ , anh sẽ không quên đâu …
Những lời nói đó xuất phát từ sâu đáy lòng Vỹ Khang . Dù cho … 4 năm trước , anh đã hứa như vậy với một người con gái rất nhiều lần rồi , và vẫn chưa bao giờ thực hiện được khi các lịch diễn cứ như một cơn lốc xoáy không thể tránh né được . Nhưng chắc chắn , chắc chắn lần này anh sẽ sửa đổi , chỉ cần nói đây là một giấc mơ thôi , chỉ cần nói tất cả không phải là sự thật , và … chỉ cần cho Vỹ Khang một cơ hội cuối cùng thôi … Anh sẽ chọn cô ấy…
Bên phía khu vực Vip …
“…”
Lập Hưng ghé sát vào tai của Mẫn Nghi nói một điều gì đó , không ai có thể nghe rõ gì cả . Đôi lông mày tô đậm của Mẫn Nghi khẽ chau lại rất khó hiểu . Sau khi bờ môi của Lập Hưng rời ra , Mẫn Nghi vẫn nhìn anh như muốn hỏi thêm điều gì đó…
“ Cứ làm như lời anh nói đi…!”Anh quay mặt qua phía của Hà Mi đang mất cảnh giác , cứ bấm máy chụp hình lia lịa , ánh đèn flash nháy sáng liên tục khiến một vài người xung quanh quay lại nhìn cô .
Mẫn Nghi đứng lên , tấm lưng gợi cảm hướng về phía Lập Hưng , cô đi thẳng đến chỗ Hà Mi. Từng bước chân sải rất đều trên sàn , ánh mắt bỗng thay đổi rất đáng sợ.
“ Đưa đây !!!”
Hà Mi bỗng giật thót mình , khuôn mặt tím tái khi chiếc máy ảnh trên tay mình đột ngột bị ai đó giựt lấy . Kèm theo hành động dứt khoát đó là tiếng nói ra vẻ rất giang hồ , một khuôn mặt đẹp sắc sảo lung linh lên trong ánh đèn hộp đêm
“ Chị … chị làm cái gì vậy?” Cũng đã quá rõ người đứng trước mặt mình là ai nên Hà Mi chỉ dám run run hỏi.
“ Làm gì hả ? Câu này chị phải hỏi cưng mới đúng chứ ! Mình có làm chuyện gì mờ ám không phải tự biết chứ cưng !”
Mẫn Nghi vừa mở thanh nắp nhỏ đằng sau lưng chiếc máy ảnh ra vừa nói. Cuối cùng , chiếc thẻ nhớ nhỏ xíu màu vàng cũng được lấy ra khỏi máy . Hai Ng'n t với bộ móng dài sơn đen trang xen nhau cầm lấy chiếc thẻ nhớ đưa lên trước mặt Hà Mi.
“ Cưng có tin , chiếc thẻ nhớ này mà đưa ra cảnh sát , cưng sẽ ngồi tù vì tội xâm phạm đời sống riêng tư người khác để chuộc lợi cho mình không hả ?” Nhưng lời nói tưởng chừng rất nhỏ nhẹ nhưng lại giống như ngàn mũi kim nhọn đâm vào cổ Hà Mi , khiến cô không biết phải nói gì nữa .
“ Tôi … tôi …” Hà Mi lắp bắp , suy nghĩ mãi vẫn không thốt thành lời.
“ Mày nên nhớ , sự quen biết của tao với phía cảnh sát không phải nhỏ đâu.” – Mẫn Nghi bỗng đổi cách xưng hô , khiến không khí càng đáng sợ hơn . Mọi người xung quanh bắt đầu ngưng hoạt động quay qua chỗ hai người. – “ Chuyện nhỏ vẫn có thể xé ra to đấy , hiểu không ?”
Hà Mi rất hiểu những gì Mẫn Nghi đang nói , nhưng trong lòng vẫn rất tức giận khi kế hoạch sắp thành rồi . Một món tiền lớn sắp vào túi mà lại để kẻ khác giựt lấy , thật giận muốn run người . Hà Mi vẫn cứ đứng trơ ra đấy , người run run lên từng đợt .
“ Còn chưa chịu biến nữa ! Tốt nhất là đừng bao giờ trở lại đây , nếu không thì đừng có trách tao !”
Đám bảo vệ bên ngoài cũng đang tiến đến để giải quyết khi mọi người càng bu đông chỗ Hà Mi và Mẫn Nghi . Ở đằng xa , Dạ Thi biết có biến cố xảy ra nên đã lẻn đi mất từ lâu , bỏ mặt Vỹ Khang gục hẳn người lên chiếc ghế sofa dài , miệng không ngừng kêu tên một người con gái…
“ Mẹ nó ! Tao sẽ không quên chuyện hôm nay đâu !”
“ Mày nói cái gì hả …?” Mẫn Nghi nói như hét lên
“ Mấy người làm gì vậy ? Không được gây rối ở đây !!!” Một người bảo vệ giữ tay Mẫn Nghi lại.
Hà Mi tức giận cầm lấy chiếc túi xách của mình trên bàn bước thẳng ra ngoài cửa . Nỗi hận này cô sẽ trả , chén cơm trên tay bị hất đi như vậy chắc chắn cô sẽ không quên đâu .
Hãy nhớ đó , Lâm Mẫn Nghi !!! Nước sông không phạm nước giếng . Vậy mà hôm nay mày dám chơi tao trước , tao sẽ không quên đâu !
“ Nhìn cái gì mà nhìn!” Mẫn Nghi vùng vằng khỏi đám bảo vệ .
Sau khi buông lại một câu khiến đám người kia tản dần hết , cô tiến lại phía Lập Hưng . Cùng lúc đó , Tống Lập Hưng khẽ nhếch môi lên cười , đứng dậy dậy rời khỏi khu vực Vip…
Tại ngôi biệt thự cổ điển Hoa – Pháp, lại nói đến cuộc nói chuyện dở dang của ông bà Tống …
Cả hai đều không hề quên buổi chiều hôm đó , cái năm mà Tống Lập Hưng vừa lên 11 tuổi , tức là năm anh lên lớp 6 …

Ngôi nhà 4 nămvề trước nay đã được khang trang hơn phần nào , khi người đầu bếp trẻ tuổi năm xưa đã có một vị trí ổn định hơn trong nhà hàng . Dàn hoa giấy đang đung đưa trước cửa theo làn gió ấm buổi chiều tà bỗng bị một tác động mạnh khiến một vài cánh hoa mỏng manh rơi xuống . Cánh cửa sắt bị bật mở bởi bàn tay của một cậu bé vừa mới đi học về . Khuôn mặt cậu đỏ lên và thân người gần như đang run lên vì sự tức giận như một ngọn lửa cháy rực trong lòng.
Cậu bé hậm hực bước nhanh vào nhà , bỏ mặc người mẹ của mình đang đi theo sau vừa mới đi đón mình về. Vừa bước vào nhà là gặp ngay người cha của mình đang hì hục dưới bếp, từng giọt mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm lưng áo ông .
Leng keng ! Leng keng …!
Chiếc hộp đựng thức ăn bằng nhôm bị cậu bé vứt thẳng tay xuống sàn nhà , những hạt cơm chiên giòn , lạp xưởng và từng mảng trứng vàng tươi văng tung tóe khắp nơi …
“ Tiểu Hưng !!! Con làm cái gì vậy hả ???”
Người đàn ông giật mình quay lại thì mọi thứ đã rồi , ông tắt vội bếp quay qua nhìn đứa con mình đang thản nhiên ngồi trên chiếc ghế gỗ . Thấy cảnh đó khiến ông giận đến run người , quăng nhanh chiếc tap dề xuống bàn , ông cố dằn cơn giận xuống tiến đến chỗ cậu nhóc . Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra , nhưng quan niệm của nhà ông , cơm là hạt ngọc của trời ban , ông cũng đã dạy con mình như vậy , chẳng lẽ cậu bé chưa từng nghe qua ?
“ Tiểu Hưng !!! Con có biết con vừa mới làm gì không hả ? Tại sao con dám làm như vậy ???” Người đàn ông vừa nói vừa chỉ tay về phía bếp , nơi có những vụn thức ăn vương *** trên sàn.
“ Từ từ đã anh ! Xem con mình có chuyện gì đã !”
Người phụ nữ vừa mới cất chiếc xe ngoài sân đã nghe thấy tiếng chồng mình la hét trong nhà . Bước vào trong mới biết là đang mắng con mình , chưa bao giờ cô thấy chồng giận dữ như lúc này đây . Nhìn xuống nhà bếp , cô cũng thoáng giật mình , nhanh trí hiểu ra mọi chuyện , cô quay nhanh qua phía cậu bé..
“ Tiểu Hưng !!! Ở trường ai bắt nạt con sao ? Nói ba mẹ nghe đi.” Cô hỏi với giọng ấm áp , hi vọng việc làm đó của con mình sẽ có lý do nào đó dễ nghe nhất .
Đáp lại câu hỏi của mẹ mình là cái im lặng và thản nhiên của cậu bé , một sự thản nhiên đến kì lạ , cậu không nói gì cả. Thái độ đó càng khiến cơn giận trong lòng người đàn ông đạt đến cực điểm , sức chịu đựng của bậc làm cha mẹ cũng có giới hạn. Ông quay phắt qua , bước lại góc tường sau lưng , giật lấy chiếc roi mây mảnh dài đang treo vắt vẻo . Lúc này , khóe mắt của cậu bé đã bắt đầu ngân ngắn nước , chỉ trực chờ một khoảnh khắc nữa là sẽ tuôn trào.
“ Tiểu Hưng ! Ba hỏi con lần nữa , rốt cuộc là có chuyện gì hả ? Tại sao con dám làm vậy ???”
Từng tiếng thét của người đàn ông làm vợ mình hoảng sợ , khuôn mặt tái đi trước sự tức giận của chồng mình. Cô run run cúi người sát xuống đứa con trai bé bỏng của mình , bàn tay gầy gầy khẽ vuốt tóc cậu.
“ Tiểu … Tiểu Hưng ! Nói cho mẹ nghe , có chuyện gì vậy con ? Sao con không nói gì hết vậy ?” Cô càng lo lắng hơn khi suốt quãng đường từ trường học về tới nhà thì cậu đã có thái độ như vậy rồi . Cô có hỏi mãi cậu cũng không trả lời.
“ …” Cậu bé vẫn im lặng , từng Ng'n t của cậu đang cấu rất mạnh vào lòng bàn tay của mình , khiến nó đỏ hồng lên.
“ Thằng hư đốn ! Hôm nay tao không dạy mày thì tao không đáng làm cha của mày nữa !!!”
Người đàn ông lập tức kéo mạnh cả người cậu bé xuống sàn , quay sấp cậu qua , mọi hành động rất quyết đoán và diễn ra rất nhanh khiến người vợ không ngăn kịp. Từng lời nói như sấm vang của ông hét lên là từng vệt roi dài quất thẳng xuống ௱ô** cậu bé…
“ Trời ơi !!! Bình tĩnh lại đi anh!!! Có gì từ từ nói đã !!! Trời ơi …!!!” Giọng ngườ phụ nữ hốt hoảng hòa vào nước mắt lạc hẳn đi . Cô cố dùng hết sức mình ngăn đôi bàn tay vô tình kia lại.
“ Em buông ra !!! Cũng tại em chiều nó mà nó hư hỏng như vậy đó !”
Trong lúc tức giận nên ông đã vô thức hất mạnh vợ mình qua một bên , tiếp tục đánh con mình . Từng nhát roi mây đánh xuống con mình khiến lòng ông cũng đau như cắt , nhưng nào có thể như vậy mà nhượng bộ , chỉ làm sau này nó hư thôi.
“ Tiểu Hưng !!! Con nhất định không nói phải không ??? Để xem người cha này có dạy được con không ???”
Ông vẫn tiếp tục đánh , người vợ cầm lòng không được , khuôn mặt giờ đã ướt đẫm nước mắt , lao đến chỗ con mình đang nằm dài trên sàn nhà mà chịu đòn. Lúc này , cậu bé vẫn cứng đầu úp mặt xuống sàn chịu đòn , không nói một câu.
“ Tiểu Hưng !!! Con nói gì đi chứ !! Mẹ xin con đó !!!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc