Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 40

Tác giả: Pmb

Chàng trai vừa nói vừa gào khóc , giọng nói lạc hẳn đi trong nước mắt. Cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của người đàn ông . Anh lại lao đến bên thi thể cô gái , gục đầu lên người cô mà khóc . Có thể nói anh yếu đuối , có thể nói anh là đàn ông mà quá nặng chuyện tình cảm … Nhưng ai có thể cầm được những giọt nước mắt trong lúc này không ?
“ Vỹ Khang ! Cậu bình tĩnh lại đi ! Bác sĩ đâu? Bác sĩ !!!!!!!!”
Người đàn ông lại cố gắng lôi cậu ra rồi chiếc giường kia , miệng hét lớn kêu người đến giúp . Ngay sau đó , một nhóm người mặc báo blu trắng chạy nhanh vào , giúp ông như người thanh niên lại .
“ Buông tôi ra ! Buông tôi ra nhanh lên !!!! Các người không được mang cô ấy đi đâu hết !!!!!!”
A !!!
Một âm thanh vút qua cổ họng chàng trai , anh ngất xuống trong vòng tay người đàn ông sau khi bị tim một mũi thuốc an thần . Anh ngủ rồi , giờ anh mới là ngủ thật sự …
Còn giấc mơ kia , giấc mơ anh vừa mới trải qua mãi mãi không bao giờ tỉnh lại…
Đám người mặc áo blu trắng cũng hòa vào nỗi đau chàng trai , họ đau lòng bước đến chiếc giường đó và bắt đầu làm những nhiệm vụ của mình . Thi thể đã để bên ngoài không khí quá lâu rồi , nếu cứ như vậy sẽ không tốt.
Và… Chàng trai đã thua cuộc với thần ૮ɦếƭ…
Cô gái mãi mãi ra đi trong cái đêm khuya ấy … Đêm định mệnh…
Ngoài kia , trên bầu trời xuất hiện thêm một chòm sao sáng rực rỡ … Sáng hơn bất kì một ngôi sao nào trong dãy ngân hà …
Chòm sao mang linh hồn của một người con gái tội nghiệp …


Từng hạt mưa rơi , từng hạt mưa nhẹ rơi…
Anh vẫn đi tìm em khắp nơi
Bóng dáng em vẫn nhạt nhoà dần , vẫn mãi mất hút trong màn đêm lạnh giá…
Là do anh , là do anh sai , hay là vì tình cảm chúng ta đã không còn như xưa nữa…

“ Một chai whisky loại mạnh nữa !”
Vỹ Khang lại kêu thêm R*ợ*u , khuôn mặt đỏ bừng bừng , đầy men R*ợ*u trong người . Người bồi bàn nhanh chóng bưng khay R*ợ*u lên ngay sau đó . Bỗng , hắn nhận ra , đây là chàng ca sĩ nổi tiếng hiện nay đây mà . Hắn được nhanh chai R*ợ*u và chiếc cốc mới lên bàn , quay lưng bước đi nhanh . Trong lòng bắt đầu nhen nhúm một âm mưu nhằm chuộc lợi cho mình…
Vỹ Khang lấy tay gạt đi hàng nước mắt đang lăn dài và nhanh tay giựt lấy chai R*ợ*u . Từng dòng R*ợ*u sóng sánh đổ xuống chiếc cốc mới , những viên đá lạnh lặn ngụp , trôi nổi trên mặt R*ợ*u . Cốc R*ợ*u bắt đầu lạnh dần , lạnh dần … lạnh như băng…
“ Mỹ Giang ! Tại sao em đành lòng ra đi mà bỏ anh lại một mình chứ . Sao em không dẫn anh đi theo em luôn đi ? Em có hiểu cảm giác sống một mình day dứt từng ngày đau khổ thế nào không chứ?”
“ Mỹ Giang ! Ở nói đó một mình em lạnh lắm phải không ?” Một ngụm R*ợ*u cay nồng chảy qua cuống họng anh . “ Anh ước gì , còn có thể đắp chăn cho em vào những đêm lạnh giá này… Anh ước gì còn có thể đàn cho em nghe vào những ngày mưa không dứt… Anh ước gì còn có thể…” Vỹ Khang ngưng lại rót thêm R*ợ*u vào cốc.
Những lời nói này anh đã cố kìm lại khi ngồi trước mộ Mỹ Giang khi nãy . Anh sợ mình lại òa khóc lên mất , như vậy sẽ làm cả hai đau lòng thêm thôi . Cứ mỗi khi nhìn ngôi mộ cô là Vỹ Khang không cầm lòng được , chỉ còn một mình cô ở giữa trùng trùng người xa lạ , cô sẽ cô đơn lắm , chắc chắn là vậy rồi…
Vỹ Khang lại uống tiếp …
Chiếc khuyên tai ruby màu xanh ngọc bên tai Vỹ Khang phát ra một màu xanh cô độc , một màu xanh lặng lẽ , yếu ớt trong ánh đèn đủ màu của quán bar…
Vỹ Khang đâu hề biết , ở một góc đằng xa phía sàn nhảy , trong khi mọi người đang hăng say nhảy nhót theo điệu nhạc thì có hai người con gái không hề rời mắt khỏi Vỹ Khang từ lúc anh bước chân vào đây rồi .
“ Hành động luôn nhé?” Một cô gái có mái tóc xoăn lọn để gọn qua phía vai phải , hàng lông mi giả đậm đen được gắn rất kỹ lưỡng trên đôi mắt to tròn . Có lẽ đang rất nôn nóng rồi , P0'p tiền mới hôm qua được ba mình cho đóng học phí dày cộm lên nay đã vơi dần hết. ( Hà Mi )
“Để xem sao đã , tao thấy hắn vẫn chưa say lắm đâu ! Có gì là bị tố ra tòa vì chuyện *** đời tư là đi tù đó.” Cô gái ngồi đối diện trên chiếc bàn tròn xoay màu tím , mái tóc ngắn cá tính vừa đặt cốc R*ợ*u của mình xuống vừa nói . Đôi môi được tô son đỏ rực và chiếc váy ngắn họa tiết da báo thật quyến rũ. Giọng nói cất lên có vẻ rất rành đời và già dặn hơn với lứa tuổi của mình.
“ Biết là vậy rồi , nhưng phải nhanh thôi , hắn vào cũng lâu rồi mà. Không hắn ra là công toi luôn đó . Tin tức về thiên vương Trần Vỹ Khang không phải là rẻ đâu , haha” Một nụ cười thú vị vang lên với đầy vẻ toan tính trong cuộc đời . Đôi môi màu tím nhạt khẽ nhấp một ngụm cocktail.
Đồng tiền luôn là thứ quan trọng nhất ! Bất kể dù là có được sẽ gây hại đến người khác , con người vẫn luôn giẫm đạp lên nhau mà tồn tại…
“ Được rồi ! Cứ theo kế hoạch nhé ! Tao đi đây !”
Cô gái có mái tóc ngắn và bộ váy da báo , Dạ Thi , uống cạn cốc R*ợ*u của mình xong toan đứng dậy …
Rầm !
Do đi quá vội nên cô ta đã tông ngay vào chàng trai có nước da ngăm đen , gương mặt lạnh lùng vừa mới bước nhanh ra khỏi toilet . Không một lời xin lỗi đáng có của một người con trai lịch sự nào vang lên , chi là một khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng vào gương mặt Dạ Thi.
“ Lập Hưng ! Là anh à ? Xin lỗi , em vội quá !”
Dạ Thi có chút bối rối khi biết người mình vừa tông vào là ai , tốt nhất là lên tiếng xin lỗi trước vậy . Tiếng tăm của Lập Hưng trong quán bar này không phải là xa lạ với cô ta . Đã mấy lần Dạ Thi muốn bám vào kiếm chút tiền nhưng không thể tiếp cận được.
Lập Hưng sải chân bước nhanh đến khu vực Vip , không hề quay lại nhìn Dạ Thi một lần . Cuộc đối thoại vừa rồi anh đã nghe rõ mồn một , để xem hai người tính làm trò mờ ám gì đây.
“ Hừm … ! Đồ kiêu ngạo đáng ghét !” Dạ Thi vô cùng tức giận trước bộ dạng khinh người đó của Lập Hưng nhưng làm được gì chứ ? Cô chỉ dám rủa thầm vài câu rồi từng bước tiến đến chỗ Vỹ Khang. Không quên quay lại nháy mắt với Hà Mi đang ở đằng kia . Trên tay Hà Mì lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng chiếc máy kĩ thuật số chụp hình rõ nét nhất hiện nay .
“ Hi ! Sao anh ngồi có một mình vậy ? Có chuyện gì buồn à ? Cần em tiếp R*ợ*u cho không ?”
Từng lời nói mật ngọt từ Chiếc l*** không xương nham hiểm thốt lên bên tai Vỹ Khang . Bàn tay Dạ Thi *** khắp bờ *** Vỹ Khang , hai chiếc khuy áo của anh đã được bung ra .
“ Không cần ! Cô là ai vậy ?” Vỹ Khang hất mạnh bàn tay trắng nõn ấy ra khỏi người mình .
“ Em … em là …”
Bên phía chiếc bàn tròn khu vực Vip , Lập Hưng đang chăm chú xem Dạ Thi đang giở trò gì . Đôi mắt lạnh lùng như không hề động đậy . Cả bọn đang vui chơi cũng lấy làm lạ mà đảo mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Lâm Mẫn Nghi cũng rất khó chịu khi từ lúc Lập Hưng trở lại tới giờ cứ im lặng nhìn về hướng nào đó.
“ Lập Hưng ! Anh sao vậy ? Có chuyện gì à?” Mẫn Nghi chau mày , bàn tay khẽ kéo vạt áo Lập Hưng hỏi lớn , cố át đi tiếng nhạc đang vang dội xung quanh mình.
Suỵt !!!
Lập Hưng chỉ khẽ đưa Ng'n t trỏ của mình lên môi , ra hiệu cho Mẫn Nghi im lặng . Đôi mắt anh vẫn không rời khỏi chỗ Vỹ Khang và Dạ Thi . Thật chất không phải là Lập Hưng thích xen vào chuyện của người khác , chỉ là những tiếng xấu của hai ả Lập Hưng nghe đã nhiều rồi . Để xem hôm nay hai con rắn độc ấy muốn phun loại độc nào.
Bên phía Vỹ Khang , ánh đèn đủ màu chớp nháy trên tường…
“ Mỹ Giang …!!!”
Hai âm thanh nhỏ bé thì thào lướt qua cuống họng Vỹ Khang thoát ra ngoài , chỉ đủ cho người ngồi gần đó nhất nghe được thôi . Dạ Thi như người ૮ɦếƭ đuối với được chiếc phao lớn giữa đại dương , vội vàng sà sát vào người Vỹ Khang , bờ môi son đỏ bắt đầu những lời nói ૮ɦếƭ người :
“ Em đây , em là Mỹ Giang đây ! Vỹ Khang , anh không nhận ra em sao hả ?”
“ Mỹ Giang ? Là em sao , là em thật sao ?”
Trong mơ hồ , cô gái với mái tóc dài đen nhánh xõa qua vai hiện lên mờ ảo trong ánh nhìn Vỹ Khang . Anh cố giương đôi mắt mệt mõi của mình lên và gượng dậy .
“ Mỹ Giang !!! Em có biết anh nhớ em đến thế nào không hả ?”
Hàng nước mắt không biết từ đâu òa ra ướt đẫm khuôn mặt Vỹ Khang . Anh ôm chầm lấy Dạ Thi trong vô thức , bờ vai gầy gầy đang run lên , anh ôm Dạ Thi rất chặt , như sợ sẽ để vụt mất cô ấy vậy.
Mỹ Giang ? Cô gái này là ai ? Sao chưa từng nghe báo giới nhắc đến vậy ? Là người tình bí ẩn của hắn ta sao ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc