Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 38

Tác giả: Pmb

Cậu bé chạy ngay đến ôm chầm lấy ông , nhưng vì vóc người còn nhỏ nên chỉ có thể níu chặt lấy bàn chân của ông thôi .
“ Ba ơi! Ba đang nấu món gì nữa vậy ?”
“À ! Ba chỉ thử nấu vài món mới bổ sung cho thực đơn nhà hàng thôi’’ Người đàn ông dáng người hơi to béo quay lại trở lại cậu bé . Miệng không quên nở một nụ cười thật hiền .
“ Ba cho Tiểu Hưng ăn thử đi , cho Tiểu Hưng ăn trước nha! Tiểu Hưng đói quá à . ”
“ Được rồi , được rồi ! Ba sắp xong rồi đây !”
Ông xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai mình rồi quay qua chăm chút tiếp cho các món ăn của mình . Thoáng chốc 3 đỉa thức ăn nóng hổi nghi ngút khói đã được dọn lên chiếc bàn ăn nho nhỏ đặt giữa nhà ăn .
Cậu bé hấp tấp gắp nhanh mỗi món một ít vào bát cơm trắng dẻo của mình . Vừa mới đưa vào miệng ăn thử , cậu đã quay qua nhìn ba mình với vẻ mặt cực kì ngạc nhiên.
“ Trời ơi!” Cậu bé thốt lên
“ Sao vậy Tiểu Hưng ? Khó ăn lắm à ???” Người đàn ông lo lắng hỏi.
Bỗng cậu bé cười thật lớn rời đưa ngón tay cái của mình lên ra hiệu Numberone
“ Haha ! Con chọc ba đấy , thật sự là ngon lắm!”
“ Dám chọc cả ba mày hả nhóc con” Vừa nói người đàn ông vừa cù vào người cậu bé làm nó cười nắc nẻ. Thấy cậu sắp chịu hết nổi rồi ông mới chịu ngừng lại , tha cho cậu “ Thôi ăn nhanh đi rồi đi học bài !”
Cậu bé với đôi mắt sáng ngời cắm cúi vào chiếc bát của mình mà ăn . Những hạt cơm trắng của sự vụng về trẻ con vung *** ra đầy bàn.
“ Ăn từ từ thôi con ! Hết rồi ba sẽ nấu nữa .”
“ Con biết rồi ! Mà ba này , ba nấu ăn ngon như vậy , chắc chắn sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng , lúc đó ba dạy Tiểu Hưng nấu ăn nhà . Tiểu Hưng sẽ theo nghề đầu bếp của ba.”
“ Con có thích nấu ăn không ?” Người đàn ông bỗng nghiêm túc hỏi.
“ Thích , thích lắm chứ ^^ !”
“ HaHa , vậy mới giống ba chứ . Được rồi , ba hứa sẽ cho con học nấu ăn.”

Năm đó , Lập Hưng chỉ mới 7 tuổi và ông Tống chỉ mới là một người đầu bếp trẻ mới vào nghề…
Bà Tống sững người ,từng lời kể của ông Tống bà làm đi từ ngạc nhiên này đến khác nhiên khác . Nhưng rồi bà nhẹ lắc đầu nói :
“ Không thể nào , không lẽ ông vẫn chưa quên năm Lập Hưng 11 tuổi…”
Đúng ! Năm Lập Hưng lên 11 , đã xảy ra một chuyện…
Bầu trời càng ngày tối dần , một vài ánh sao lấp lánh tô điểm cho bức màn bằng nhung đen ngòm.
Ánh đèn từ bảng hiệu của công ty đào tạo đầu bếp Easy cooking sáng nhấp nháy đủ màu rực rỡ chạy dọc theo đường chữ . Hoàn toàn nổi bật giữa khu trung tâm đông người và sầm uất nhất thành phố . Dường như ở đây , trời bắt đầu về đêm mới là một ngày mới của họ.
Chiếc Lamborghini màu đen hiện đại chạy chầm chậm với tốc độ an toàn tuyệt đối cho vị thiếu gia duy nhất của nhà họ Tống đang ngồi trên xe . Mỗi lần xe chạy đến đâu , người người đều phải ngoái nhìn trầm trộ ngưỡng mộ giá trị của nó.
Quản gia Lý từ từ đạp nhẹ bàn đạp phanh xe làm cho xe giảm dần tốc độ đến mức thấp nhất và dừng hẳn . Những người vào học đang bước vào bên phía khu giảng dạy cũng phải khẽ ngừng lại , tò mò xem chủ nhân của chiếc xe là ai .
“ Thiếu gia … đã đến rồi ạ .” Quản gia Lý quay xuống nói với chàng trai sau lưng mình với vẻ kính cẩn.
“ Tôi biết rồi !”
Tống Lập Hưng vẫn cau có , bất phục và lạnh lùng , tất cả tạo nên một khuôn mặt đầy vẻ khó gần , toan dang chân bước xuống xe , mặc dù lòng hoàn toàn không muốn .
Bỗng từ xa , một cô gái với mái tóc buộc gọn ra sau , khuôn mặt hồn nhiên trong sáng đang bước từng bước về hướng cổng công ty hối hả như sợ trễ giờ . Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái ấy , tim Lập Hưng như ngừng đập , đôi mắt càng trợn lên kinh ngạc khi cô gái ấy càng ngày càng tiến dần vào trong công ty.
“ Tại … tại sao cô ta cũng ở đây …??? Lập Hưng như tự hỏi chính mình .
“ Thiếu gia nói gì ạ ?” Quản gia Lý không nghe rõ hỏi lại.
“ Nhanh lên , nhanh lên ! Cho xe ra khỏi chỗ này mau cho tôi !”
“ Hả ???”
Đến phiên quản gia Lý kinh ngạc , không hiểu chuyện gì xảy ra . Ông cứ tưởng Lập Hưng đã đồng ý đi học theo ý lão gia rồi chứ . Mặc dù cái chuyện năm thiếu gia lên 11 tuổi vẫn chưa bị lãng quên trong trí nhớ đang dần lão hóa của ông . Ông khó xử :
“ Nhưng … thiếu gia à…”
“ Nhanh đi đi ! Mọi chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm .” Thấy quản gia Lý vẫn chần chừ , Lập Hưng ra lệnh như hét lên : “ Còn chưa cho xe chạy nữa ???!!!”
“ Vâng ạ !” Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trong tiếng hối thúc của Lập Hưng , khoảng cách xa dần công ty kia .Đám học viên đằng sau đành buồn bã cất bước đi tiếp , lòng vô cùng tiếc nuối khi chỉ thấy thấp thoáng mờ ảo đằng sau lớp kính trong suốt kia là một chàng trai có khuôn mặt lạnh như băng nhưng lại rất hoàn mỹ …
“ Vậy giờ phải đi đâu đây ?”
“ Quán bar Phi Nhiễu” Lập Hưng đáp cộc lốc , tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“…” Quản gia Lý đành im lặng , không dám hỏi gì thêm , cứ theo hướng quán bar PN mà chạy , trong lòng không khỏi lo lắng .
oOo
Tiểu Lan cầm chiếc phiếu nhập học có ép keo trong suốt của mình trên tay đi lòng vòng hết lầu này đến lầu khác . Sự hoảng sợ bắt đầu len lõi khắp tâm trí cô khi thời gian thì không ngừng lại mà cô vẫn chưa tìm được lớp Vỡ Lòng A3 của mình .
Tiểu Lan vừa bước đi vừa ngó lên ngó xuống , những chữ cái của các bảng tên trên tường cứ hoa lên trong mắt cô . Bất chợt , Tiểu Lan nhận ra , xung quanh cô đều là những chàng trai , cô gái ăn mặc sành điệu , tóc nếu không nhuộm thì tai cũng đầy khuyên . Bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt giễu cợt . Đâu đó vang lên những lời nói vô ý thức…
“ Trời ! Ăn mặc như vậy chắc chắn là nhà quê , không có tiền rồi .”
“ Thì đó , không có tiền mà đòi theo học ở đây liệu có kham nổi không vậy ?”
“ Tham vọng của cô ta chắc chắn là muốn trở thành những đầu bếp nổi tiếng như các học viên đã từng học ở đây rồi .”
“…”
Tiểu Lan bước thật nhanh qua chốn đông người này , bỏ ngoài cố gắng tất cả những lời nói đó . Nhưng bộ đồ đã nhuộm dòng nước thời gian đã khiến cô đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên với mọi người , cứ cúi gằm mặt mình mà bước một cách không định hướng. Từng cơn gió lạnh bên ngoài lướt qua dãy hàng lang tạt vào mái tóc của cô khiến nó tung bay ra sau , làn da sởn lên vì lạnh.
Rầm !!!
Kết quả là vậy đó , cái đầu tròn xinh của cô đã tông phải một bức tường mọc giữa đường đi khiến người cô dội ngược về sau , đôi chân cũng lùi dần lại . Bàn tay Tiểu Lan cũng theo phản xạ mà đưa lên xoa xoa trán mình .
“ Xin lỗi , bạn có sao không ? Sao bạn lại cúi mặt mà đi như vậy chứ ? Sẽ rất nguy hiểm đó !”
Lúc này thì Tiểu Lan mới nhận ra , khoảnh khắc trán cô đâm vào bức tường đó , một làn hơi ấm từ nó tỏa ra thật dễ chịu . Từng nhịp đập theo chu kì của vật gì đó cứ hoạt động đằng sau bức tường đó. Và nếu cô không nghe lầm thì … bức tường kia vừa mới cất tiếng lên tiếng nói hỏi cô , giọng còn pha lẫn cả sự châm chọc.
“ Này ! Cô bé gì ơi…!” “ Bức tường” càng cảm thấy khó hiểu khi Tiểu Lan cứ đứng ngây người đăm chiêu điều gì đó . Lời nói vừa cất lên khiến đầu của cô như một chiếc lò xo bật ngay lên …
“ Dạ…”
Từng luồn gió ngoài hành lang tạt vào khiến hàng mái tóc dài gần phủ qua lông mày trước trán “ bức tường” kia bay lệch hết một bên , làm cho sự bồng bềnh , mềm mại của nó càng thể hiện rõ .
“ Dạ , dạ … tôi … xin lỗi ! ”
Tiểu Lan đang nói chuyện với một bức tường sao ? Không phải , chắc chắn là không thể có chuyện đó .
Trước mặt Tiểu Lan bây giờ là một chàng trai có làn da trắng như con gái , đôi lông mày thanh mảnh chạy dài đến khóe mắt , đôi mắt nho nhỏ màu hạt dẻ và đôi môi đỏ mọng.
“…”
Những ánh mắt của các cô ấm xung quanh đều đổ về phía hai người , một sự ganh tỵ dâng trào lên khi cô gái nhà quê đó và chàng trai đẹp như thiên thần cứ ngây người nhìn nhau.
Chàng trai không biết nói gì nữa … Bỗng , một thứ ánh sáng yếu ớt từ vỏ keo ép trong suốt từ miếng phiếu trên tay Tiểu Lan hắt lên làm chàng trai chau mày lại.
“ Bạn … cũng là học viên ở đây phải không ?” Anh cất tiếng hỏi.
“ Dạ …” Tiểu Lan lí nhí đáp lại kèm theo cái gật đầu nhẹ như không. Đôi má cô lại bắt đầu đỏ lên nữa rồi…
“ Vậy … bạn tìm được phòng học của mình chưa ?”
Lắc lắc… “ Tôi tìm nãy giờ vẫn chưa thấy…”
“ Vậy… bạn học lớp nào ?”
“ Vỡ lòng A…3”
Chàng trai bỗng phì cười , dường như nụ cười này đã bị nén lại từ nãy giờ rồi . Tiểu Lan ngẩng thẳng đầu lên nhìn anh với vẻ khó hiểu , đôi môi bắt đầu khẽ mấp máy :
“ Anh … anh cười gì vậy…?”
“ Tôi … tôi xin lỗi… nhưng , bạn đang đứng trước phòng học của lớp Vỡ Lòng A3 mà…”
“ Sao cơ ?”
Tiểu Lan ngước nhìn theo cánh tay của chàng trai đang chỉ , tấm bảng tên với những chữ cái đang nhảy nhót thành chữ Vỡ Lòng A3 như đùa giỡn với Tiểu Lan vậy . Rõ ràng cô đã đi qua phòng này cũng cỡ 3 vòng rồi . Hic hic , sao lại không thấy cơ chứ ?
Đôi má Tiểu Lan càng đỏ ửng lên vì quá xấu hổ . Chàng trai thấy vậy cũng cố mím chặt nụ cười của mình lại. Ánh mắt của những học viên xung quanh càng khó chịu hơn về thái độ có chút thân thiết của hai người.
“ Vậy thì mình học chung lớp với nhau rồi . Xin chào , mình là Vũ Thái , còn bạn ?”
“ Ơ … mình tên…”
Reng !!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc