Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 29

Tác giả: Pmb

NHỮNG ĐIỀU BÍ MẬT
Phần 1
Căn phòng chìm trong màn đen tối om , chỉ vài ánh sáng le lói của bóng đèn chùm sang trọng treo trên trần tường nhẹ trải dài lên mặt sàn đá hoa cương . Ngoài ra không hề có một tia nắng mặt trời ngoài kia nào có thể xuyên mình qua 4 bức tường dày cộm kia được . Căn phòng không có bất kì một cái cửa sổ nhỏ nào cả.
Căn phòng hằng ngày chìm trong sự cô đơn , lạnh lẽo như chính chàng trai đang nằm trên chiếc giường trải drap màu socola hòa lẫn với màu trắng của vani vậy…
Từng hạt mưa rơi , từng hạt mưa nhẹ rơi…
Anh vẫn đi tìm em khắp nơi
Bóng dáng em vẫn nhạt nhoà dần , vẫn mãi mất hút trong màn đêm lạnh giá…
Là do anh , là do anh sai , hay là vì tình cảm chúng ta đã không còn như xưa nữa…
Tiếng nhạc u buồn chất chứa đầy sự tiếc nuối vang vọng khắp căn phòng to lớn . Một thứ ánh sáng chói lóa từ chiếc điện thoại hắt lên mặt chàng trai .
Anh ngủ đẹp như một chàng thiên sứ vậy !
Đôi môi đỏ hồng mềm mỏng như cánh hoa anh đào , hàng lông mi cong ✓út như con gái , chiếc mũi cao và thon , làn da trắng trẻo. Rất hoàn mỹ ! Khó ai trên đời dám tin đây là một con người bằng xương bằng thịt . Dường như thượng đế đã quá thiên vị khi tạo ra một chàng trai như thế này , khiến người khác phải ngẩn người khi chạm mặt.
Vỹ Khang nhẹ người cựa quậy , với tay kéo chiếc khăn lên đắp qua *** … và vùi đầu vào gối ngủ tiếp . Khuôn mặt đầy mệt mõi kia đỏ gay lên , dư âm của những giọt R*ợ*u hôm qua như chưa hề phai nhạt . Máy điều hòa đã chạy suốt đêm khiến nhiệt độ trong căn phòng hạ đến mức thấp nhất có thể.
Ấy thế mà cái điện thoại kia vẫn không để Vỹ Khang yên giấc . Reo từng âm thanh với cường độ lớn dần bay ✓út vào sâu trong màn nhĩ anh khiến chàng không thể nào mà ngủ tiếp được .
Vỹ Khang đành với tay lấy chiếc điện thoại cảm ứng màn hình rộng đang rung lên từng đợt trên tấm drap trải giường . Màn hình sáng lóa lên , hiện rõ hai chữ lấp lánh màu đỏ nổi bật : A Cường
Lại một lần như mọi lần , Vỹ Khang bật người dậy ngay . Khuôn mặt tỉnh táo ra hẳn , anh đằng hắng vài cái cho lấy lại giọng rồi mới lướt nhẹ lên nút Trả lời.
“ A lô , em nghe đây anh ơi.!”
Nhìn những lúc này người khác sẽ nghĩ đến ngay nhà quản lí Đại Cường lừng danh thực chất chỉ là cái đồng hồ báo thức cho Vỹ Khang vậy.
“ Cậu thức dậy chưa đó , hôm nay sẽ bận rộn lắm nên cậu đến công ty sớm một chút đi !”
“ Em biết rồi , em đã thức rồi… Oáp…”
“ Cậu làm sao đấy hả ! Hôm qua cậu uống R*ợ*u sao…?” Trời ! Không lẽ mùi R*ợ*u nồng nặc trên người Vỹ Khang bây giờ đã xuyên mình qua chiếc điện thoại này à? Nếu không tại sao Đại Cường lại biết được chứ?
“ Làm gì có ! Sao anh lại hỏi vậy?” Khuôn mặt Vỹ Khang hoảng lên thấy rõ . Chính anh cũng không biết Đại Cường sao lại biết được nữa . Vì theo hợp đồng của công ty : Nếu không phải vì công việc thì những ngày có lịch diễn show thì Vỹ Khang không được phép uống R*ợ*u , sẽ làm ảnh hưởng đến công việc.
“ Thế thì tốt ! Giọng cậu cứ như người vừa say khướt tỉnh lại vậy. Thôi tôi cúp máy đây , đến nhanh đó.” Thì ra là vậy , thực sự giọng dù cố Vỹ Khang đã cố đến mấy nhưng vì mới ngủ dậy cộng thêm vừa mới thoát ra khỏi cơn say , tránh sao được cái giọng lè nhè bây giờ.
Nói xong Đại Cường cũng tắt máy luôn .
Vỹ Khang mệt mõi nằm gục xuống nệm lần nữa . Tiếng máy điều hòa và nhịp thở anh hòa lẫn vào nhau nhè nhẹ vang lên. Anh ước gì lúc này có một liều thuốc mất trí nhớ nào đó để anh được quên đi tất cả , bắt đầu lại một cuộc sống mới , dù đó là sự vô trách nhiệm. Nhưng thật sự 4 năm qua , Vỹ Khang đã quá mệt mõi giữa dòng đời ngược xuôi này rồi.
Nhắm nghiền đôi mắt trong veo lại , Vỹ Khang cố gắng xua đi mọi suy nghĩ trong đầu . Hít một hơi thật sâu và thở nhẹ ra , anh đứng dậy rời khỏi chiếc giường ấm áp của mình rồi tiến đến cái toilet cuối căn phòng .
Tách !
Ánh đèn nê-on bật lên làm sáng một góc nhỏ của căn phòng . Vỹ Khang lại đắm mình trong dòng nước mát lạnh từ chiếc vòi sen trên cao , mọi phiền muộn cũng vơi bớt phần nào.
Vỹ Khang bước ra , trên người quấn một chiếc khăn lông màu trắng . Hôm nay anh đã có một sự thay đổi nhỏ khác với thường ngày . Vì trong nhà này không còn là một mình anh ở nữa mà đã có sự hiện diện của một loài hoa mới . Loài hoa mỏng manh , yếu ớt như loài hoa trinh nữ vậy.
“ Cô ta lúc nào cũng hấp tấp , ngốc nghếch hết . Như vậy cho chắc ăn.” Vỹ Khang nghĩ thầm trong đầu về người con gái đó , khuôn mặt bỗng đỏ lên ngượng ngùng .
Anh tiến đến cái tủ rộng và cao bằng loại gỗ quý quen thuộc của mình . Đôi mắt đen láy dồn vào phía bên trái cánh tủ . Đầy ắp những bộ đồ đi diễn sang trọng , mắc tiền , toàn từ bàn tay của các nhà thiết kế nổi tiếng mà ra cả.
Anh nhẹ với tay lấy một cái áo sơ mi bằng nhung màu xanh nước biển , cái áo khoác màu đen không tay và chiếc quần cũng loại vải . Tưởng chừng mọi thứ khi đi chung với nhau sẽ hoàn toàn hỗn loạn và không ăn nhập màu sắc gì cả.
Ấy thế mà khi Vỹ Khang hoàn tất việc trang phục của mình thì đố người con gái nào gặp chàng mà không khẽ dùng đôi tay trấn an trái tim đang đập loạn nhịp bên trong ***g *** lại.
Chiếc áo sơ mi bằng nhung mềm mặc bên trong , bên ngoài khoác lên cái áo khoác đen mỏng làm cho màu đen nổi bật lên hẳn giữa vùng áo màu anh nước biển trong vắt bóng loáng . Chiếc quần bằng vải nhung bên dưới được tô điểm thêm với đôi giày màu da bò nhạt.
Mái tóc dày đen nhánh rũ xuống tự nhiên không dùng wax nhẹ phớt qua vùng mắt . Chiếc khuyên tai ruby màu xanh ngọc chiếu sáng bên phía tai trái của Vỹ Khang. Nhìn Vỹ Khang lúc này trưởng thành hơn hẳn , vứt bỏ đi lớp áo tuổi teen của mình.
Anh bước từng bước chậm rãi xuống nhà .
Chiếc đồng hồ qua lắc treo trên tường vẫn đung đưa qua lại. Chỉ mới gần 7 giờ sáng thôi.
Bên ngoài những giọt sương đang dần tan biến hoàn toàn trên các chiếc lá xanh ngắt . Những loài chim hót vang ríu rít như một bài chào mừng một ngày mới lại đến với loài người.
Vỹ Khang từ từ bước đến cánh cửa nhỏ , bàn tay đặt lên nắm chốt …
Bỗng một suy nghĩ vụt qua đầu Vỹ Khang làm cho mọi chuỗi hoạt động lập tức ngừng lại . Bàn tay buông xuống rời khỏi nắm cửa…
“ Lát cô ta thức dậy sẽ ăn gì đây ? Ở đây đâu ai bán gì , khéo lại lạc đường nữa.”
Vỹ Khang lập tức quay đầu lại tiến về phía bếp . Anh với tay lên nóc tủ bằng gỗ trên cao và 2 gói mì tôm được lấy ra từ đó . Vỹ Khang cố tìm ra một nơi nào “ bình thường” nhất , cốt ý để Tiểu Lan không biết : Đã có người bận tâm đến việc ăn sáng của cô.
“ Ăn tạm cái này đi ! Dù gì cô cũng có biết nấu gì đâu . Dám nấu mì cũng không biết nữa quá! Ngủ gì mà giờ này chưa dậy nữa.” Vỹ Khang nói bâng quơ một mình như một người ngốc vậy. Mặt lại thoáng đỏ lên trên làn da trắng trẻo kia. Anh cũng không hiểu sao mình lại bận tâm vì Tiểu Lan nữa . Nhưng chỉ biết rằng anh không muốn Tiểu Lan thấy những điều này .
” Dọn dẹp lại toàn bộ nhà cửa cho sạch đi nhé . Hôm nay tôi đi đến tối mới về. Tự kiếm gì đó ăn đi!” Một mảnh giấy nhỏ được đặt lên dãy bàn ăn mà Vỹ Khang vừa viết.
Cảm thấy yên tâm , anh bước nhanh ra cửa . Ánh mặt trời lúc sáng sớm hắt dồn dập chiếu sáng từng tia vào gian nhà làm tất cả sáng bừng lên.
Khi cánh cổng kia khép lại …
Có một người con gái cũng vừa mới thức dậy nhưng đã chứng kiến toàn bộ sự việc trên . Cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng… Không biết nên buồn hay vui nữa .
Ít ra Vỹ Khang vẫn còn quan tâm đến Tiểu Lan . Ấy vậy mà sao sự quan tâm , lo lắng lại xa xăm đến vậy . Dù có suy nghĩ nát óc , dồn hết mọi thông minh trong đầu mình ra thì Tiểu Lan cũng không hiểu nỗi tại sao Vỹ Khang lại có sự thay đổi 180º qua từng giây như vậy.
Chỉ biết rằng … chắc chắn sẽ có liên quan đến người con gái tên Mỹ Giang nào đó…
Ngay lúc này đây… Cô ước mình có thể trở thành cô gái người con gái xa lạ kia… Để được anh yêu thương , chăm sóc hằng ngày như vậy… Một ước mơ nhỏ bé thôi , nhưng có lẽ sẽ không bao giờ thành hiện thực được…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc