Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 27

Tác giả: Pmb

Từng ngày , từng ngày trôi qua
Niềm hạnh phúc bé nhỏ thường ngày của anh …
Là được trông thấy em cười nói và hạnh phúc mỗi ngày…
Mỗi lúc thức giấc có em kề bên…
Vòng tay ấm áp , nụ hôn ngọt ngào…
Như thế đối với anh là quá đủ…
Chỉ cần thế thôi…
Người yêu bé nhỏ ơi!
Cả không gian lắng đọng trải đầy màu hồng . Cả hai người dường như cũng đang hoà chung một nhịp của hơi thở đều đặn , một nhịp của trái tim đang đập giữa ***g ***.
“ Được chưa hả cô bé nhõng nhẽo của tôi? Thấy chồng yêu em đàn hay không nè.”
Chàng trai vừa kết thúc bản nhạc và cất lên giọng nói trầm ấm của mình .
“ Hj ! Anh đàn lúc nào cũng hay hết Vỹ Khang à ! Em sợ… sau này không thể nghe được tiếng đàn của anh nữa quá…!”
“ Mỹ Giang ! Em nói gì vậy . Anh sẽ đàn cho em nghe suốt cả cuộc đời này . Chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau. Xin em đừng bao giờ nói ra những chuyện như vậy nữa nha!”
Chàng trai mặt bỗng tái mét khi nghe cô gái kia nói đến sự chia li. Điều mà các cặp tình nhân trên trái đất này đều không muốn xảy ra.
Bỗng nhiên cô gái đứng phắt dậy , chiếc áo màu trắng mờ mờ ảo ảo lất phất bay trong gió. Khuôn mặt cô bỗng trở nên trắng bệch không còn chút biểu cảm.
Cảm giác như cả trời đất đang có một sự thay đổi lớn động trời nào đó .
“ Mãi mãi bên nhau à…? Vỹ Khang… anh… đã quên rồi sao…?”
Chàng trai nhìn cô gái kinh ngạc , trong lòng không hiểu cô đang nói gì. Bàn chân tính nhấc lên đứng dậy nhưng không hiểu sao không nhấc lên nỗi . Thân người anh bỗng đông cứng trên chiếc ghế trải nệm bằng nhung êm ái. Anh chỉ còn có thể nhìn trân trân vào cô .
Tà áo và mái tóc dài vẫn bay phấp phới trong gió …
Mọi thứ đều mỏng manh như bọt xà phòng , có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Mỏng manh và trong suốt…!
“ Mỹ Giang ! Em đang nói cái gì vậy… Em nói anh quên cái gì?” Chàng trai càng kinh ngạc nhiều thêm . Rốt cuộc là cô gái kia đang nói chuyện gì chứ?
Cô gái bỗng nở một nụ cười tinh khiết như pha lê , một nụ cười mang đầy vẻ bí ẩn khiến người khác rùng minh.
“ Em đã không còn trên thế giới này nữa… Đã 4 năm rồi , anh phải tin điều đó là sự thật đi . Không thể thay đổi nữa.”
Không còn trên thế giới này nữa…?
Câu ấy là sao chứ ?
4 năm…?
Phải, đã 4 năm rồi .
Cả chàng trai và cô gái đã trưởng thành hơn trong hồi ức của Vỹ Khang lúc nãy…
Vậy là đã 4 năm trôi qua rồi , cô không còn có thể là cô bé mặc bộ áo ngủ màu cam hình những trái cam tươi chín mọng ngày ngày nũng nịu bên chàng trai kia nữa.
Cả chàng trai bây giờ cũng không còn là chàng trai vui vẻ , luôn tràn đầy niềm vui trong ánh mắt nữa . Mà là một chàng trai luôn lạnh lùng , u uất… Không có một sự hạnh phúc nào phảng phất trong ánh mắt anh…
Tất cả đều đã thay đổi… thời gian lúc này đang bị đảo lộn liên tục , khiến cho chàng trai không biết rốt cuộc mình đang tồn tại ở mốc thời gian nào nữa.
“ Mỹ Giang ! Em đừng nói nữa …! Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau đâu . Em hãy tin anh đi , chúng ta mãi mãi là của nhau . Dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì anh vẫn yêu một mình em thôi .”
“ Mỹ Giang ! Anh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì em , em biết không? Em là chính là hơi thở trong cuộc sống của anh!”
Chàng trai hét lên , chỉ hận mình không thể lao tới ôm chầm lấy cô khi bàn chân anh cứ như dính chặt vào sàn đá hoa cương.”
“ Từ bỏ mọi thứ vì em sao…? Em là người quan trọng nhất sao…?” Cô gái lại nở một nụ cười . Nhưng nụ cười này đã bị nhạt nhoà và hoà chung những hàng nước mắt đang dài trên đôi má ửng hổng tuổi 20 của cô.
“ Nếu anh làm được như vậy thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi…!”
“ Vỹ Khang ! Anh hãy chấp nhận sự thật đi …! Em đã không còn trên cõi đời nãy nữa . Hãy quên em đi Vỹ Khang à…!”
Hàng nước mắt ấy lại trực trào ra trên đôi má cô. Dường như những điều cô đang nói ra tận đáy lòng cô thật sự cũng không muốn như vậy .
Chỉ là vì… số mệnh…
Số mệnh mà thượng đế tối cao đã định sẵn cho loài người phàm tục chúng ta….
“ Không , anh không muốn nghe gì nữa. Em im đi ! Anh sẽ không tin những gì em nói đâu.”
Chàng trai bất lực vì không thể lao ra khỏi chỗ ngồi , đành đau đớn vội lấy tay bịt chặt đôi tai của mình lại . Anh không muốn nghe , thật sự không muốn nghe những lời nói đó.
“ Vỹ Khang ! Hãy quên em đi anh nhé ! Duyên số của chúng ta đến đây là hết rồi ….” Cô gái vẫn tiếp tục nói trong nước mắt “ Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng chúng ta có thể gặp nhau . Hay quên em đi ! “
“ Vỹ Khang ! Người con gái kia chắc chắn sẽ yêu anh hơn em . !’’
Mái tóc dài như nhung xoã qua vai và tà áo màu trắng dần dần nhạt nhoà và trong suốt như thể đang từ từ tan biến đi vậy.
“ Cô ta sẽ thay em yêu anh , thay em chăm sóc cho anh . Đừng làm cho cô ấy đau lòng nữa….”
“ Em đừng nói nữa… ! Làm ơn đừng nói nữa …. ! Trái tim Trần Vỹ Khang này mãi mãi chỉ có bóng hình của Trần Mỹ Giang là em thôi . Không thể nào chất chứa thêm một hình dung của người con gái nào khác. Mãi Mãi cũng như vậy , suốt cuộc đời này cũng như vậy…” Chàng trai gào lên như muốn át đi cả tiếng nói của cô gái.
Thế nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói , từng âm thanh rất nhỏ nhưng lại vang vọng khắp ngôi nhà.
Từng âm thanh xuyên qua bàn tay to lớn của Vỹ Khang , cố gắng len lõi vào sâu đến mãng nhĩ bên trong của anh . Khiến tim anh như muốn vỡ vụn ra từng mảnh vì những lời nói đó.
“ Vỹ Khang ! Em đi đây ! Hãy quên em đi , xem như trong kí ức anh không có hình bóng của Trần Mỹ Giang này nữa. Quên em đi… Và đến bên cô ấy…”
Hình bóng ấy bỗng nhạt nhoà dần , nhạt dần và trở nên trong suốt rồi hoàn toàn biến mất . Ngay khoảnh khắc cô gái biến mất thì chàng trai đã lấy lại được khả năng cử động của mình và lao tới chỗ cô . Nhưng rồi vòng tay kia lại vồ lấy lớp không khí lạnh lẽo trong không trung , trống rỗng …
“ Mỹ Giang ! Em đâu rồi …!!! Mỹ Giang !!! Xin đừng rời bỏ anh mà ! Đừng bắt anh phải sống một mình đơn độc trên cuộc đời này…!”
Chàng trai hoảng loạn quay vòng vòng 4 phía . Anh muốn lao đến mọi ngõ ngách trong căn nhà để tìm ra cho bằng được cô nhưng rồi lại đau đớn tuyệt vọng .
Xung quanh hoàn toàn trống không , chỉ còn mình anh trong căn biệt thự màu trắng . Dù có muốn đi tìm cũng biết bắt đầu từ hướng nào nữa .
“ Mỹ Giang ! Anh sẽ sửa đổi … sẽ sửa đổi mà…!”
Anh chỉ biết kêu gào lên , hi vọng dòng thời gian kia có thể quay lại… Một lần thôi , nhưng chàng trai cũng hi vọng được quay trở lại khoảng thời gian 4 năm về trước…
“ Mỹ Giang ! Mỹ Giang ! Em đâu rồi….! Mỹ Giang…!”
Phần Cuối
Ngoài trời sấm chớp thét gào , mưa dường như giăng kín cả hành tinh thứ 3 màu xanh đang quay quanh mặt trời .
Tại phòng khách của ngôi biệt thự màu trắng.
Bên trên chiếc ghế sofa màu đỏ rực…
Chàng trai đang nằm trên đó dường như là một cái xác vô hồn.
Từng nhịp thở Vỹ Khang trở nên gấp gáp hơn , mồ hội rịn ra ướt đẫm cả lớp nệm êm sofa bên dưới . Cái đầu anh lắc lắc lia lịa và miệng luôn phát ra hai từ , hai từ chất chứa đầy sự bất lực…
” Mỹ Giang … ! Mỹ Giang….!” Anh la hét như muốn đánh thức mọi sinh vật thức dậy.
Vỹ Khang bỗng bật người dậy làm chiếc chăn màu xanh nước biển đang bao phủ người anh rơi thõm xuống nền đá hoa cương sang trọng .
Vỹ Khang với khuôn mặt hoảng loạn , sợ hãi đảo mắt nhìn mọi thứ xung quanh như vẫn còn chìm đắm trong cơn ác mộng vừa rồi.
Không gian ngôi nhà chìm trong một màu đen u ám , không một tiếng động nào vang lên nữa . Chỉ còn vang lên trong tâm trí anh những lời người con gái kia nói trong giấc mơ của anh.
“ Vỹ Khang ! Hãy quên em đi anh nhé ! Duyên số của chúng ta đến đây là hết rồi ….”
“ Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng chúng ta có thể gặp nhau . Hay quên em đi !”
“ Vỹ Khang ! Em đi đây ! Hãy quên em đi , xem như trong kí ức anh không có hình bóng của Trần Mỹ Giang này nữa. Quên em đi…!”
Tại sao ??? Tại sao chứ???
Ngay cả trong giấc mơ anh cũng không thể có một niềm hạnh phúc nào sao . Tại sao cơn lốc xoáy đen ngòm kia hôm nay lại kì lạ như vậy ? Những ngày trước nó đã cho anh đắm chìm trong hạnh phúc , dù anh biết hạnh phúc đó là ảo và khi thoát ra anh sẽ rất đau khổ . Nhưng anh vẫn muốn có được thứ hạnh phúc ấy.
Vỹ Khang 4 năm qua đã sống như vậy đó , như một con thiêu thân ngu ngốc!
Anh luôn cố chấp tự mình lao đầu vào sự đau khổ tột cùng để tìm một thứ hạnh phúc nhỏ nhoi không có thật.
Vậy mà hôm nay ngay cả thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy cũng không còn nữa ….
Mỹ Giang lại một lần nữa rời xa anh , mãi mãi rời xa anh như cái đêm mưa hôm ấy …
Đêm mưa cũng rất lớn , rất lớn…
Sấm chớp cũng đầy trời…
Bầu trời cũng phủ một bức màn tối om , đen ngòm…
Và chính vì Mỹ Giang bị lạc trong bức màn ấy mà không còn thấy được gì xung quanh. Và… ra đi mãi mãi…
Trái tim Vỹ Khang lại thắt lên một lần nữa . Rõ ràng chuyện xảy ra 4 năm về trước là ngoài ý muốn . Nhưng 4 năm trôi qua, anh vẫn tự dằn vặt mình đã gián tiếp ςướק đi mạng sống của Mỹ Giang . Chưa giây phút nào anh được sống thanh thản . Hình bóng cô lúc hạnh phúc , lúc đau khổ choáng ngợp tâm trí anh.
Cơn say trong đầu Vỹ Khang dường như đã bị mồ hôi ướt đẫm trên mặt mình làm cho tỉnh hẳn . Anh gượng dậy và tính bước xuống toilet…
Bỗng bàn chân đạp phải một lớp vải gì đó rất dày , mềm , vương lại một chút sự ấm áp của người con gái kia vừa truyền vào…
Là tấm chăn màu xanh nước biển.
“ Cái này… là của cô ta mà….?” Vỹ Khang khẽ chau mày lại , tự hỏi với chính mình.
Vỹ Khang đảo mắt nhìn xuống sàn , những mạnh vụn thủy tinh cũng đã biến đâu mất hết . Ngước lên nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường , trong bóng tối đen như mực , Vỹ Khang cố dồn mọi sức lực vào đôi mắt của mình , xé tan màn đêm.
Đã gần 4 giờ sáng…
Vậy là anh ngủ cũng lâu rồi . Đủ để cho một người con gái lặng lẽ làm tất cả những việc đó .
Vỹ Khang đâu hề biết trong lúc anh nằm mê man chìm vào giấc ngủ ….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc