Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 26

Tác giả: Pmb

Rõ ràng Vỹ Khang luôn nhìn cô với một ánh mắt rất lạ . Lúc rất trìu mến nhưng rồi lại muốn đẩy cô ra xa . Cô hiểu , cô không là gì với Vỹ Khang hết . Làm sao mới gặp 2 ngày mà anh đã yêu cô được chứ . Nhưng những hành động , biểu hiện kia là sao? Trong ánh mắt anh Tiểu Lan cảm nhận rất rõ có sự tồn tại của một nỗi đau nào đó rất lớn , thật sự rất lớn. Cô chỉ hận mình là không biết nỗi đau đó là gì để có thể ở bên Vỹ Khang chia sẻ , lo lắng cho anh được.
Tiểu Lan cứ khóc… cứ khóc…. Nước mắt không biết sao càng khóc lại càng trào ra nhiều hơn …
Tiểu Tình bên dưới nép sát vào đôi bàn chân đang nhẹ run lên của người chủ nó . Cựa bộ lông mềm mượt của mình vào Tiểu Lan như đang dỗ dành cô vậy…
Cơn mưa ngoài kia vẫn thét gào từng âm thanh dữ dội …
Càng ngày càng lớn hơn…
Có lẽ như… ông trời lại một lần nữa muốn hoà chung với nỗi đau của cô gái bé nhỏ này…
Càng ngày càng để rơi rớt nhiều hạt mưa thêm , cũng như Tiểu Lan không thể nén những giọt nước mắt thôi chảy ra từ khóe mắt kia lại.
Ào ào… ầm ầm
Trời vẫn mưa như trút nước , sấm chớp vang trời .
Cơn mưa mang đến cho người ta một cái lạnh , một cái lạnh buốt giá đến rùng mình.
Bức màn đêm bên ngoài cố gắng vươn mình lao ✓út như mũi tên bắn vào bên trong ngôi biệt thự màu trắng . Nó dang rộng cái bóng đèn ngòm như mực của mình bao trùm lên tất cả mọi ngõ ngách của ngôi biệt thự .
Ấy vậy mà không một ánh sáng đèn nào dám đứng lên đấu tranh lại với nó . Mọi nguồn sáng trong nhà đều tắt hết , chỉ còn vài chùm đèn nơi bậc cầu thang toả ra những tia sáng le lói màu vàng bí ẩn của mình .
Chiếc đồng hồ quả lắc vẫn đung đưa con lắc theo chu kì của mình . Hai cây kim thon dài biểu thị đã hơn 2 giờ sáng.
Bàn tay Vỹ Khang lại một lần nữa run run cầm chai R*ợ*u nhãn xanh hiệu whisky trên bàn lên và trút xuống chiếc cốc thủy tinh miệng to của mình . Từng dòng nước màu vàng đậm chảy róc rách , sóng sánh trong cốc R*ợ*u toả lên một hương vị cay nồng . Lượng R*ợ*u lên đến 1/3 chiếc cốc , Vỹ Khang thôi rót và đặt nhanh chai R*ợ*u bằng thủy tinh xuống bàn.
Anh nhanh chóng giựt lấy cốc R*ợ*u như sợ ai đó giành lại , từng giọt R*ợ*u ánh ra sắc vàng đột ngột bị tác động mạnh đập vào thành cốc muốn tràn ra ngoài. Vỹ Khang nắm chặt cốc R*ợ*u khiến nó như muốn vỡ ra tan tành . Anh ngửa cổ lên rồi nốc một hơi cạn hết sạch , không còn một giọt.
Dòng nước cay cay nồng nồng đó nhẹ nhàng chảy qua cuống họng anh rồi qua lá gan bên trong cơ thể . Khiến cả thân thể Vỹ Khang như muốn bốc cháy, người nóng bừng bừng.
Lại một cốc nữa… một cốc nữa…
Dòng nước sắc vàng đó liên tục chảy qua cổ họng Vỹ Khang khiến cổ họng anh cảm thấy rát bỏng , trái tim bên trong ***g *** đập như đập nhanh hơn muốn nhảy ra ngoài.
Bỗng nhiên…
Xoảng…!
Âm thanh chua chát vang lên khiến một cô gái bé nhỏ đang đứng lặng lẽ nhìn anh nãy giờ hoảng sợ đặt nhanh bàn tay lên môi , cố gắng giữ chặt tiếng nấc đang dâng lên muốn bật ra ngoài.
Tiểu Lan từ từ đứng nép sát vào tường như sợ Vỹ Khang sẽ nhìn thấy mình . Cả người cô đang nhẹ nhàng run rẩy , bàn tay run rẩy , đôi môi run rẫy…
Lòng cô đau như cắt…
Rốt cuộc thì có chuyện sẽ đã xảy ra với Vỹ Khang chứ? Tại sao anh lại trở thành một người như vậy ? Hoàn toàn khác với Vỹ Khang luôn vui vẻ nở 1 nụ cười tươi rói trên môi mà cô từng thấy ngày trước… Nụ cười không chút muộn phiền.
Giờ đã hơn 2 giờ sáng , thế nhưng anh vẫn ngồi một mình uống R*ợ*u trong đêm tối từ nãy đến giờ . Không màng gì đến xung quanh cả.
Mỗi khoảnh khắc trôi qua , khi anh cầm chai whisky kia lên định rót thêm cốc nữa . Tiểu Lan như muốn lao xuống dưới nhà mà giành lại , cô không đành lòng nhìn Vỹ Khang uống thứ độc hại đó vào người được . Thế nhưng lại không có khả năng thực hiện , cứ lặng lẽ nhìn anh từ xa thế này.
Cô hận mình , thật sự hận mình , không thể ở bên anh những lúc như thế này…
Cùng lúc cái âm thanh chói tai đó vang lên , ở bên dưới nhà…
Vỹ Khang đã ném thẳng tay cốc R*ợ*u xuống sàn nhà đá hoa cương . Từng mảnh thủy tinh trong suốt như pha lê vỡ tan tành ra từng mảnh vụn nhỏ.
Anh quay ra giựt lấy chai Whisky trên bàn , ngửa cổ lên và đón lấy từng dòng R*ợ*u một cách gấp gáp , hơi thở dường như không điều hoà kịp nữa.
Con mèo Tiểu Tình đang ngủ say trong chiếc ***g hình trái tim cũng giật mình , nép sát vào góc ***g sắt , co rúm người lại.
Cho dù nó đã quen với những hình ảnh giữa đêm khuya như thế này rồi . Nhưng rõ ràng 2 ngày nay , nỗi đau trong lòng cậu chủ của nó dường càng gia tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Mặt Vỹ Khang đỏ gay lên , bàn tay cầm chai R*ợ*u nhãn hiệu Whisky màu xanh run lên khiến dòng R*ợ*u chảy nhanh hơn…
Vỹ Khang uống như điên cuồng , lần đầu tiên anh đã uống nhiều như vậy . Thoáng chốc những giọt R*ợ*u còn lại đã chảy xuống hết .
Vỹ đang nhổm người tới đặt chai R*ợ*u xuống bàn , mệt mõi ngửa cổ ra sau thành ghế sofa màu đỏ rực . Vốn dĩ hôm nay anh uống nhiều như vậy vì muốn quên đi tất cả , tất cả mọi chuyện đó. Hi vọng những dòng nước cay nồng độc hại kia sẽ mang đến cho anh sự say khướt , không còn nhớ đến gì cả…
Ấy vậy mà vừa ngẩng cổ lên trần nhà …
Hình ảnh người con gái đã trôi vào dĩ vãng 4 năm về trước lại ùa về.
Rõ ràng là R*ợ*u sẽ làm người ta say…
Ấy vậy mà sao Vỹ Khang thấy mình càng uống lại càng tỉnh người ra….
Rõ ràng là R*ợ*u sẽ làm người ta quên đi mọi thứ…
Ấy vậy mà sao Vỹ Khang càng cố quên đi thì lại càng nhớ nhiều thêm…
“ Haha … haha! Ông trời , ông đúng là người ích kỷ nhất trên đời này . Ông luôn ép loài người chúng tôi phải cam chịu mọi số phận mà ông đã bày ra…”
“ Tại sao chứ… ??? Tại sao ông lại tàn nhẫn như vậy??? Cô ấy kiếp trước đã mắc phải tội gì mà kiếp này lại…”
“ Haha…! Ông tàn nhẫn lắm …! Ông độc ác lắm…!”
Vỹ Khang bỗng phá lên cười , một nụ cười chua xót , không chịu khuất phục. Pha lẫn trong giọng cười ấy là sự đau đớn tột cùng . Từng âm thanh phát ra như nghẹn lại …
Ầm..!!!
Ngoài kia bỗng nhiên dập một tràng sấm chợp chấn động nhá sáng một vùng. Phải chăng ông trời đang minh oan cho mình . Chính ông dường như cũng không hề muốn chuyện đau lòng của 4 năm về trước xảy ra.
Trái tim Vỹ Khang đau thắt lên như ai đó dùng bàn tay to lớn của mình cố hết sức P0'p nghẹn nó lại . Khiến cho trái tim đang rỉ máu đỏ quằn quại như muốn *** đập.
Trong đầu anh hình ảnh người con gái đó từ lốc xoáy đen ngòm mang tên quá khứ ùa về.
Mái tóc dày và đen mượt như nhung , đôi môi đỏ mọng như cánh hoa , làn da trắng ngần như sữa , đôi mắt trong vắt như mặt hồ…
Người con gái tên Mỹ Giang…
Vỹ Khang đột ngột nhổm người lên , cố gắng gượng người bám víu vào thành ghế sofa đứng dậy . Tiểu Lan vội nép sát vào góc cầu thang , lặng lẽ nhìn từng hành động của anh . Cứ như cô sợ trong cơn say đó , Vỹ Khang sẽ làm điều gì dại dột vậy.
Từng bước chân Vỹ Khang nặng nề tiến đến tủ đựng những chai R*ợ*u quý của mình dưới bếp. Cái tủ cao và rộng , cửa kính trong suốt có mà như không . Bên trong trải một tấm nệm đỏ phủ dài . Bên trên là những cái giá đựng R*ợ*u làm bằng loại sứ mắc tiền , nhưng tuyệt nhiên không còn một chai R*ợ*u nào nữa, hoàn toàn trống rỗng . Phải rồi , chai whisky nhãn xanh còn lại cuối cùng đã bị Vỹ Khang lấy mất rồi còn đâu , thế mà anh quên mất.
Vỹ Khang lại lững thững lê từng bước trở ra . Toàn thân nặng trĩu như không nhấc lên nỗi nữa. Anh hạ mình phịc xuống ghế sofa màu đỏ rực kia và nằm xuống . Mặt ngước lên trần nhà cao vời vợi , mái tóc rũ xuống…
Bỗng anh lại thấy trước mắt mình là một lốc xoáy màu đen sâu thăm thẳm đang cuộn trào dữ dội. Vỹ Khang tự nhiên lại nở một nụ cười chua chát trong vô thức và từ từ nhắm nghiền mắt lại.
Dường như anh đang buông xuôi tất cả và chờ đợi cơn lốc xoáy quen thuộc đó trườn tới nuốt chửng lấy mình . Vỹ Khang không còn muốn chống cự nữa , không muốn trốn chạy nữa . Lúc này anh thật sự muốn đi vào cơn lốc xoáy đen ngòm đó như một lỗ hổng thời gian trở về quá khứ . Dù là một khoảng quá khứ thương đau…
Anh đang nhớ Mỹ Giang đến phát điên rồi , không còn quan tâm chuyện gì nữa , chỉ cần được gặp lại cô thôi . Dù biết đó không phải là sự thật…
Anh chấp nhận… chấp nhận bước vào cái thế giới ảo đó một cách tự nguyện.
Vỹ Khàng dần dần chìm vào giấc mơ , hơi thở đều đều mệt mõi…
Trong giấc mơ của Vỹ Khang…
……
Chàng trai có khuôn mặt đẹp như một thiên thần đang nhẹ nhàng dạo từng ngón tay thon dài của mình lên những phím đàn đen trắng xen kẽ nhau . Tiếng hát vang lên mang đến cho người khác một cảm giác ấm áp , hạnh phúc tràn ngập…
Người yêu bé nhỏ của anh ơi…!
Tình yêu anh dành cho em
Sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt
Dẫu thời gian có trôi đi….
Qua bao nhiêu lâu chăng nữa…
Tình yêu ấy vẫn sẽ còn tồn tại…
Đến khi anh trút bỏ hơi thở cuối cùng này…
Cô gái đang đứng phía trên chiếc đàn nhẹ nhàng cúi người xuống , mái tóc dài xoã ra trên mặt đàn . Cái chõ tay xinh xắn trắng ngần chống lên thành mặt đàn và im lặng nghe nhưng âm thanh du dương đang hoà nhập lẫn nhau.
Mái tóc dày đen như nhung của cô nhẹ nhàng xoã dài xuống , cái đầu nhẹ đung đưa theo những âm thanh tuyệt vời đi sâu vào lòng người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc