Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 21

Tác giả: Pmb

Đại Cường đi lâu rồi nên giờ cũng đã quay lại . Ông dúi vào tay Vỹ Khang một bọc thuốc viên nhỏ và dặn dò một vài điều như liều lượng , ăn xong mới được uống … đại loại như vậy.
“ Anh bị cảm à ? Có sao không??”
Lúc này thì Mỹ Liên lại là người ngạc nhiên . Tính đưa tay lên trán Vỹ Khang thăm nhiệt nhưng rồi lại ngại . Chỉ cất tiếng sốt sắng hỏi.
“ Anh không sao , mua dự phòng ấy mà . Thôi anh về đây . Em về luôn nha anh Cường . Mai gặp lại , một ngày bận rộn đó.”
Vỹ Khang lại cố ra sức cười tươi tiến ra phía cửa . Bàn tay vẫy vẫy ra sau như lời tạm biệt . Ánh nắng mặt trời gay gắt hắt lên tầng sân thượng của khách sạn Sunshine làm chiếc bóng Vỹ Khang ngã dài trên sàn rồi dần dần mất hút . Để lại sự khó hiểu , bâng khuâng cho những người ở lại.
………..
12:00PM
Ở cái giờ đỉnh điểm của ban ngày thì khỏi phải nói . Nắng nóng muốn điên người . Tấm thảm màu vàng trải dài lên mặt đường nhựa . Chiếc Mercedes trắng của Vỹ Khang lăn nhanh với tốc độ kinh khủng .
Vỹ Khang ngồi bên trong tập trung nhìn về phía trước . Ánh mắt tập trung đó cũng khiến người ta cảm thấy khó gần .
Két !!!
Bánh xe phanh cực gấp trước ngôi biệt thự màu trắng.
Vỹ Khang bước ra , tiến lại cánh cổng rồi vòng tay vào bên trong mở khóa cửa. Anh lại bước vào trong rồi lái xe vào gara và lại bước ra đóng lại . Mọi thứ dường như rất quen thuộc rồi . Tất cả chỉ lặng lẽ một mình.
Vỹ Khang nhẹ nhàng mở cánh cửa nhỏ ra .
Trước mặt anh là hình ảnh một cô gái bé nhỏ đang nằm mê man . Khuôn mặt trắng xanh , tay buông thõng xuống dưới thành ghế , không còn biết gì đến xung quanh nữa. Phía dưới là một cô mèo lông xù màu trắng đang ướn người lên mình cô , cứ như đang muốn đánh thức chủ nhân mình dậy vậy.
Vỹ Khang lại hốt hoảng lao tới phía ghế sofa . Lay mạnh bờ vai nhỏ bé đó . Cả người Tiểu Lan nóng như lò than hồng , trán ướt đẫm mồ hôi hơn . Nhưng dù có lay cỡ nào thì Tiểu Lan cũng không thể nhướng đôi mắt của mình lên nổi.
Mấy ai có thể dám ban ngày thì phơi cái nắng gắt ngoài trời , tối đến thì dầm mưa trong tâm trạng hoảng loạn . Sáng thì không chịu nghỉ ngơi dậy từ sớm rồi lại ngủ gật ngoài trời nắng.
Đúng là chỉ có mình Tiểu Lan ngu ngốc mới vậy thôi ! Và hậu quả là 40 độ thân nhiệt.
“ Không được rồi ! Sao lại sốt cao vậy !”
Vỹ Khang vừa lấy lại cái nhiệt kế , xem kết qua rồi tự thốt lên một mình . Lần này thì anh phải cố gọi cho bằng được Tiểu Lan dậy để cô ăn gì đó thì mới uống thuốc được .
“ Tiểu Lan ! Cô dậy đi ! Tiểu Lan”
Cuối cùng thì Tiểu Lan đã chịu mở mắt ra . Khuôn mặt mệt mõi đến tội . Từng giọng nói thều thào đứt quãng vang lên trong không gian rộng lớn của ngôi nhà.
“ Vỹ … Khang ! Anh… về rồi… à? Em… em hơi mệt chút thôi.”
Hơi mệt chút thôi !
Rõ ràng là nói dối , hoàn toàn trái ngược với những hình ảnh trước mắt Vỹ Khang . Và tất nhiên anh sẽ không tin điều đó .
“ Cô đừng nói gì nữa ! Giờ cô phải ăn chút gì đó rồi mới uống thuốc được , tôi mua thuốc về rồi . Tôi lên thay quần áo chút nhé” Giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai Tiểu Lan , cô gật gật đầu mình , nhẹ xích vào thành ghế nằm cho dễ chịu hơn.
Vỹ Khang sải bước nhanh lên cầu thang rồi bước vào phòng mình . Anh tiến đến phòng toilet , thay vội bộ vest trên người ra bằng bộ đồ thun đơn giản ở nhà .
Xoảng !
Từ dưới nhà bếp vọng lên tầng 1 một âm thanh khô khốc . Âm thanh của những mảnh sứ vỡ tan tành từ trên cao.
Vỹ Khang lao nhanh ra khỏi toilet rồi chạy xuống phía bếp . Tiểu Lan đang quỳ xuống nhặt từng mảnh sứ nhỏ của chiếc nồi được nhập khẩu từ thương hiệu nổi tiếng ở nhật , tay run run sợ hãi.
“ Vỹ Khang ! Em… em không cố ý đâu ! Em trượt tay thôi!”
Phát hiện ra Vỹ Khang đang đứng trước mặt mình , cô hốt hoảng nói nhanh bằng giọng nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi mà không dám nhìn lên mặt Vỹ Khang.
“ Không sao đâu ! Cô đứng lên đi!”
Vỹ Khang bước nhẹ đến đỡ Tiểu Lan dậy . Anh đang thở phào nhẹ nhõm khi Tiểu Lan cũng không bị trầy xước gì . Từ từ dìu Tiểu Lan lên nhà trên đồng thời giọng nói ấm áp đó lại thì thào bên tai Tiểu Lan pha chút giận dỗi.
“ Cô xuống đây làm gì vậy ? Tôi bảo là phải nằm nghỉ trên đó mà . Lúc nào cô cũng gây chuyện hết!”
Tiểu Lan nghe tưởng Vỹ Khang giận thật nên vội vàng phân bua :
“ Em… em muốn nấu chút cháo ăn . Anh bảo phải ăn mới uống thuốc được mà.”
“ Sao không chờ tôi nấu . Cô nấu sẽ ngon hơn tôi à?” Vỹ Khang đỡ Tiểu Lan ngồi xuống chiếc ghế sofa . Những tia nắng gắt của buổi trưa hắt thẳng vào mặt cô từ chiếc cửa sổ đồi diện.
“ Không phải ! Tại… anh mới đi quay phim về mệt thôi!”
Vỹ Khang như bị chấn động bởi câu nói của cô . Anh không tin trên đời này lại có một cô gái ngốc nghếch đến vậy . Tiểu Lan cho rằng bệnh cảm sốt của mình không đáng quan tâm so với sự mệt mỏi của anh vừa đi quay về.
Cô thật sự yêu Vỹ Khang nhiều lắm . Từ những ngày anh mới bước chân vào làng giải trí và còn là một cậu trai trẻ . Dù là chưa từng được gặp mặt anh ở ngoài. Những khoản tiến nhỏ tích góp được đều đổ vào những alum , singer của anh cả.
Vỹ Khang đánh trống lảng sang chuyện khác . Anh sợ cô sẽ thấy được vẻ xúc động hiện rõ trên mặt của mình.
“ Ở đây nắng quá . Không nằm nghỉ được đâu !”
Nói rồi anh lại đột ngột bế xốc Tiểu Lan lên tay mình tiến đến phía cầu thang . Tiểu Tình chạy theo anh kêu meo meo liên tục như muốn đòi anh ẵm cùng vậy. Với bản năng trời cho của loài mèo , nó phóng nhanh theo Vỹ Khang lên lầu . Qua lầu 1 , Vỹ Khang lại bước lên chiếc cầu thang thứ 2 dẫn lên trên nữa . Hôm qua Tiểu Lan đã không để ý chiếc cầu thang này.
Về phần Tiểu Lan , cô đã bớt sự ngạc nhiên lại vì ban sáng Vỹ Khang cũng làm vậy rồi . Có điều cô không còn sức giả vờ kháng cự hay cất tiếng không cần nữa . Cô mệt mõi áp sát đầu vào bờ vai rộng lớn của Vỹ Khang và khép nhẹ hàng lông mi mình lại.
Vỹ Khang dừng trước một căn phòng ở giữa lầu 2. Căn phòng này được xây dựng nhằm có khách đến thì sẽ dành cho khách ở .
Chỉ có điều… căn phòng khóa ở dưới là của ai . Tại sao lại không sử dụng phòng đó được?
Cúi người xuống , Vỹ Khang nhẹ mở cửa bằng một tay của mình .
Căn phòng mở toang.
Vì thiết kế cho khách qua đêm nên không quá cầu kì và rộng lớn . Một bàn vi tính nhỏ , màn tivi hình tinh thể lỏng áp sát tường , một cái tủ lạnh cũng nhỏ , tủ gỗ đựng quần áo và cuối cùng là chiếc giường ở sát góc phòng.
Vỹ Khang nhẹ nhàng đặt Tiểu Lan xuống chiếc giường được trải tấm ga màu xanh nước biển . Anh kê đầu Tiểu Lan lên chiếc gối bao bọc cùng màu . Tiểu Lan từ từ mở đôi mắt mình ra và đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng .
“ Đây là phòng riêng của cô cho những ngày cô ở lại đây . Nó tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ cho mình cô ở rồi .”
Mấy ai biết được căn phòng được cho là nhỏ bé này lại khiến Tiểu Lan ngỡ ngàng đến vậy . Nó rất rộng lớn so với căn phòng chật hẹp ở nhà cô . Và cô càng sung sướng hơn khi biết nó sẽ là căn phòng riêng của mình.
“ Ở đây là tốt lắm rồi . Phòng nhà em không được vậy đâu .” Tiểu Lan thật thà nói . Đôi môi đỏ hồng như cánh hoa sen nở một nụ cười hồn nhiên , trong sáng.
Vỹ Khang đang rất tò mò về nơi ở Tiểu Lan , gia đình của cô , tại sao người nhà cô lại cho cô đi xa nhà đến mấy tháng , đại loại là những câu như vậy . Nhưng thấy khuôn mặt mệt mỏi của Tiểu Lan nên lại thôi .
Bỗng Vỹ Khang cảm giác lòng dâng lên cảm xúc nao nao khó tả . Tự nhiên Vỹ Khang muốn đưa tay mình lên vuốt mái tóc dày đen như nhung xõa ra ngang vai của Tiểu Lan . Muốn sờ vào đôi má lúm đồng tiền ấy . Nhưng lại không dám và không thể.
“ Tôi xuống bếp nấu chút cháo cho cô ăn nhé . Cô nằm đây nghỉ đi!”
Rồi Vỹ Khang quay lưng đi bỏ mặc Tiểu Lan đang ngây người ra . Thật sự cô đang rất đói vì sáng giờ vẫn chưa ăn gì . Nhưng lại không muốn Vỹ Khang rời xa mình . Cô muốn có thể áp đầu vào bờ *** ấy , được ôm chặt và nâng niu như lúc nãy. Hình như… những lúc đó , Vỹ Khang là một con người hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng khi ra ngoài của anh.

Vỹ Khang tiến xuống bếp .
Anh cúi xuống thu dọn những mảnh sứ đi. Từng mảnh từng mảnh khiến việc gom tất cả lại thật khó khăn . Nhưng cuối cùng cũng xong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc