Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 19

Tác giả: Pmb

Khách sạn 5 sao Sunshine .
Một trong những khách sạn sang trọng bậc nhất ở Trung Quốc được xây dựng riêng dành cho các quý tộc
Hôm nay Vỹ Khang sẽ có những cảnh quay cuối cùng cho bộ phim thần tượng Chúng ta thuộc về nhau . Một bộ phim được các nước châu á chờ đợi nhất trong năm . Khi bộ phim có sự tham gia của ngôi sao Trần Vỹ Khang và nàng công chúa Lư Mỹ Liên . Một cặp đôi liên tục được các fan gán ghép có tình ý với nhau. Trong đó , đây là bộ phim đầu tay của chàng ca sĩ Trần Vỹ Khang.
Và những cảnh quay cuối cùng của bộ phim sẽ được kết thúc tại tầng 20 , sân thượng của khách sạn này .
Bối cảnh là Hàn Lâm ( do Trần Vỹ Khang thủ vai ) và Thanh Trúc ( do Lư Mỹ Liên thủ vai ) sau khi trải qua bao thử thách đã đạt được tình yêu mỹ mãn tại chính nơi chung cư ( theo phim) mà trong thời gian còn khó khăn họ đã cùng nhau sinh sống hạnh phúc qua ngày .
Nhưng từ từ , khi thành công đột ngột ùa đến , Hàn Lâm đã bị cuốn vào guồng quay công việc . Không còn là mái ấm như xưa nữa . Nơi họ dọn đến cũng là một căn biệt thự hạng sang , nhưng cái không khí ấm nồng ngay trước cũng tan biến .
Đến một ngày , Hàn Lâm nhận được cuộc gọi vĩnh biệt của Thanh Trúc , anh mới phát hiện ra thứ quan trọng nhất đối với mình là cô , không phải những thành công hào nhoáng bên ngoài . Cuối cùng Hàn Lâm và Thanh Trúc sẽ hôn nhau dưới ánh mặt trời tại khu chung cư mà 2 người đã gặp nhau lần đầu tiên.
Với tộc độ phóng xe bạt mạng thường ngày của Vỹ Khang , chỉ với 15’ là chiếc Mercedes màu trắng của Vỹ Khang đã phanh gấp tại cổng chính của khách sạn . Nhưng Vỹ Khang đâu nào ngờ , đám phóng viên của tất cả các mặt báo đã có mặt đầy đủ từ rất sớm. Với 2 nhiệm vụ rất quan trọng mà đông đảo các fan đang quan tâm.
Lý do chàng ca sĩ Trần Vỹ Khang phải vào bệnh viên cuối tuần vừa rồi.
Nội dung những cảnh quay cuối cùng của “ Ta thuộc về nhau”
Đúng ! Chỉ vì 2 lý do tưởng chừng rất đơn giản đó mà tất cả phóng viên của các tạp chí giải trí nổi tiếng đã họp mặt đông đúc tại đây . Gây náo loạn trước cổng khách sạn.
Nhưng những điều này điều này là những chuyện rất nhỏ của nhà quản lý tài ba Đại Cường . Ông đã có mặt trước cổng chờ Vỹ Khang từ lúc gọi cuộc đầu tiên rồi. Khi chiếc xe vừa dừng lại trước cổng , khỏi nói cũng biết cơn bão phóng viên ùa tới nhanh như thế nào . Khiến Đại Cường cùng có chút hốt hoảng . Khi Vỹ Khang vừa bước chân khỏi xe , đám phóng viên đã liên tục đặt những câu hỏi của mình . Những câu hỏi cứ thay phiên vang lên mà không kịp cho câu trả lời nào chen vào.
“ Vỹ Khang ! Tại sao cuối tuần vừa rồi anh phải nằm viện vậy ?”
“ Có nguồn tin cho rằng việc anh phải nhập viện là do công ty đã áp bức anh vào guồng quay lịch diễn dày đặc phải không???”
“ Anh có thể hé lộ một chút về những cảnh quay cuối cùng của Chúng mình thuộc về nhau không ???”
“ Trong phim anh và Lư Mỹ Liên phải đóng những cảnh ôm hôn rất nóng bỏng và khó thể hiện . Nhưng cả hai lại làm rất tốt . Đó có phải là do hai người có tình cảm riêng tư ở ngoài nên không ngại phải không??”
Đám phóng viên cứ tới tấp như vậy , nhưng ánh mắt Vỹ Khang lại rất bình tĩnh , không có gì tỏ ra bối rối và anh cũng không trả lời bất cứ câu hỏi nào . Ánh mắt trời chiếu những tia nắng vàng xuống chiếc xe hơi bóng loáng làm sáng rực cả xung quanh .
Vỹ Khang hoàn toàn nổi bật trước rừng phóng viên dày đặc . Mái tóc được vuốt wax theo kiểu tóc rất đặc biệt . Đôi mắt đen lay láy nhưng phía dưới xuất hiện một ít thâm quầng , chiếc mũi thon dài , đôi môi mọng đỏ trên làn da trắng trẻo . Vỹ Khang đẹp như một bức tượng hoàn mỹ.
Đại Cường vừa thấy cảnh đó liền chạy nhanh ra mở đường cho Vỹ Khang vào . Cố gắng dạt đám phóng viên ra , chỉ cần Vỹ Khang vào được cổng khách sạn sẽ có bảo vệ chặn lại.
“ Mọi người làm ơn tránh ra . Mọi thắc mắc sẽ được giải đáp vào ngày công bố bộ phim sắp tới . Mọi người cố gắng dành thời gian tới tham dự nhé!”
“ Khoan đã ! Còn chuyện Vỹ Khang nhập viện thì sao ? Sức khỏe giờ như thế nào rồi ?”
“ Phải đó ! Cũng có thông tin cho rằng Vỹ Khang bị tai nạn là có thật không???”
Không có thêm câu trả lời nào vang lên nữa . Đại Cường đã ra dấu cho đám bảo vệ khách sạn chạy ra giúp đỡ . Cuối cùng thì Vỹ Khang cũng vào được bên trong.
“ Sao giờ này cậu mới đến ?” Đại Cường sải chân đều song song với Vỹ Khang tiến bước đến thang máy phía trước . “ Mọi người đang chờ mình cậu thôi đó . Những cảnh quay này hơi khó thực hiện , cố làm cho tốt đó !”
“ Em biết rồi mà!” Vỹ Khang có chút khó chịu . Không biết Đại Cường đã nhắc đi nhắc lại câu “ đóng cho tốt nhé !” bao nhiêu lần rồi nữa. Nhưng anh cũng phải trả lời đàng hoàng , dù gì sự thành công như hôm nay của anh không thể thiếu công của Đại Cường.
Sân thượng tầng 20 khách sạn Sunshine .
Lên cao , ánh mặt trời có chút dịu lại . Chỉ còn những tia nắng sắc vàng rất đẹp. Như một buổi hoàng hồn lãng mạn , đúng ý của đạo diễn Bạch Vũ . Những bộ phim do ông chỉ đạo chưa có lần nào khiến khán giả phải thất vọng cả.
Vừa thấy Vỹ Khang và Đại Cường tiến vào , Bạch Vũ đã bật dậy , ánh mắt vui mừng ra mặt . Vì ông đã có mặt ở đây từ rất sớm và chuẩn bị tốt mọi thứ rồi , chỉ còn chờ Vỹ Khang đến thôi.
“ Nhanh đi , nhanh đi . Mọi vào phòng hóa trang . Không hết nắng sẽ hết những cảnh quay đẹp đó!”
“ Vâng vâng ! Sẽ xong ngay thôi!”
Đại Cường đẩy nhanh Vỹ Khang tới phòng chuẩn bị ở góc kia . Gọi là phòng vậy thôi , chỉ là một túp lều vải được căng ra rất rộng , đủ cho các diễn viên vào hóa trang cho vai diễn . Hôm nay chỉ có mình Mỹ Liên và Vỹ Khang phải quay nên cũng không bất tiện lắm.
“ A ! Vỹ Khang ! Anh đến rồi à ?”
Vỹ Khang vừa bước vào đã nghe tiếng Mỹ Liên vang lên . Cô ngồi trước bàn trang điểm nhỏ và đang được chị Hồng trang điểm nhẹ lại . Mỹ Liên hôm nay nhìn đẹp như một thiên thần nhỏ vậy . Cô không sử dụng bộ tóc giả nữa , mái tóc dài bồng bềnh mềm mượt đen như nhung xõa ra hơn vai . Chiếc váy ngắn ôm sát người màu trắng kem làm nổi bật những đường cong hoàn mỹ và làn da trắng hồng của cô . Khiến ai nhìn vào đều phải xao xuyến.
“ Ừm ! Em đến lâu chưa vậy?”
“ Em đến lâu rồi . Giờ cũng xong rồi . Anh vào chuẩn bị đi!”
Mỹ Liên vừa nói vừa đứng lên . Thật sự cô đến từ sớm rồi nên mọi việc đã hoàn tất . Đúng là cả đoàn phim đang chờ mình Vỹ Khang . Mặc dù anh không đến trễ , nhưng là cảnh quay cuối cùng nên ai cũng nôn nao.
“ Em ra trước nhé . Anh xong ngay đây”
Mỹ Liên mỉm cười rồi bước ra ngoài .
Vỹ Khang ngồi nhẹ xuống cho chị Hồng làm trang điểm nhẹ rồi mới thay trang phục .

” Không biết Tiểu Lan ở nhà sao rồi?” Một suy nghĩ ௱ôЛƓ lung nhẹ thoáng qua đầu Vỹ Khang
“ Hôm nay cậu sao vậy Vỹ Khang”
Chị Hồng là chuyên gia trang điểm nổi tiếng trong showbiz nên đã tiếp xúc rất nhiều ngôi sao khác . Đối với Vỹ Khang chị cũng không có gì dè dặt lắm.
Tiếng chị vang lên làm Vỹ Khang giật mình . Sỡ dĩ chị hỏi vậy vì Vỹ Khang đã ngồi thừ ra trước tấm gương được 15’ rồi . Dường như tâm hồn đang để đâu vậy.
“ Em có sao đâu . Có chuyện gì à?”
“ Không có ! Cậu đang suy nghĩ gì à”
“ Em vẫn bình thường thôi” Vỹ Khang lấy lại ánh mắt thường ngày của mình trả lời.
“ Hôm nay sắc mặt câu tệ lắm . Hôm qua mất ngủ sao mà đôi mắt thâm quầng thế này . Mặt xanh xao nữa”
Chị Hồng vừa dặm nhẹ miếng phấn hồng lên mặt Vỹ Khang vừa nói . Phải , hôm nay mặt Vỹ Khang thật sự rất mệt mõi . Khuôn mặt không như thường ngày . có gì đó rất lạ . Nhưng sự lạnh lùng thì vẫn còn thường trực trên đôi mắt ấy.
“ Em không sao! Được chưa chị”
“ Được rồi ! Em vào thay trang phục ở kia đi! Chị ra nhé !”
Vỹ Khang tiến tại tấm màn nhỏ ở cuối phòng và bước vào. Thoáng chốc anh đã trở ra . Trên người bộ vest công sở màu đen rất lịch lãm . Theo đúng kịch bản , Hàn Lâm đã bỏ tất cả sự nghiệp của mình và chọn nàng Thanh Trúc . Anh đã chạy như bay từ cuộc họp quan trọng của mình đến với cô, khi nghe tin cô sẽ tự tử tại khu chung cư kỷ niệm này . Nên đạo diễn Bạch Vũ đã cho nhà thiết kế Pháp thiết kế riêng bộ vest này cho Vỹ Khang . Chắc chắn sẽ tạo nên một cảnh đẹp rất lãng mạn bên nàng Thanh Trúc.
Vỹ Khang vừa bước ra đã khiến cho các bộ phận nhân viên nữ phải ngơ ngẩn .
Anh thật sự rất đẹp !
Bộ áo vest đó tôn thêm mười phần sự lạnh lùng vốn có của Vỹ Khang . Khiến người đối diện vừa ganh tỵ nhưng cũng có cảm giác rất xa cách , khó gần.
“ Nào ! Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
Tiếng đạo diễn Bạch Vũ uy nghiêm vang lên . Cả đoàn ổn định vị trí của mình . Mỹ Liên đang đứng rất gần với ranh giới giữa lan cang sân thượng và không trung bên ngoài. Còn Vỹ Khang đang đứng gần cổng lên sân thượng. Mọi thứ đã sẵn sàng theo kịch bản.
“ Ánh sáng phụ !”
“ Sẵn sàng!”
“ Máy quay!”
“ Tốt!”
“ Các diễn viên chuẩn bị! Diễn!”
Khi Bạch Vũ vừa kết thúc câu nói , cả đoàn phim đều im lặng . Không khí trở nên căng thằng .
Đằng xa , Vỹ Khang đang chạy như bay đến nơi Mỹ Liên đang đứng . Mỹ Liên đứng vịn vào thành lan can , nhìn xa xăm ngoài nên trời xanh thẳm. Nước mắt từng giọt long lanh không biết từ đâu rơi xuống rất nhanh . Và tất cả những điều đó đều là yêu cầu cần đạt của kịch bản.
“ Tiểu Trúc ! Em nghe anh nói đã ! Tại sao em lại dại dột như vậy ???”
“ Không ! Tôi không cần nghe gì nữa hết . Tất cả đã kết thúc rồi . Anh hãy tiếp tục đi theo con đường mà mình đã chọn đi . Đối với anh tôi không còn là gì nữa , không bằng những lợi danh cuộc sống đó.”
Thanh Trúc trên tầng chung cư , mọi ký ức hạnh phúc ngày xưa ùa về . Bên nhau mỗi buổi tối ngắm sao . Những ngày tháng quan trọng nhất đời cô. Tiếng gào thét đó như đang nói với chính mình . Rằng bây giờ… cô không còn là gì nữa.
Thanh Trúc từ từ nhấc bàn chân phải của mình lên nấc lan can đầu tiên…
“ Đừng ! Tiểu Trúc ! Em đang suy nghĩ gì kì vậy. Đối với anh em…
“Cắt!”
Tiếng Bạch Vũ hô lên khiến cả đoàn phim đang lắng đọng bừng tỉnh , cũng như cắt đứt đi mạch cảm xúc của Mỹ Liên.
“ Vỹ Khang ! Cậu làm sao vậy hả ? Ánh mắt cậu cảm xúc hơn được không? Người quan trọng nhất của mình sắp bước qua khỏi ranh giới sự sống còn mà ánh mắt cậu không chút gì sợ hãi hết!”
“ Em sẽ cố gắng hơn !”
“ Ok ! Lại!”
Dù gì Vỹ Khang cũng vừa mới đóng bộ phim đầu tiên nên đạo diễn Bạch Vũ cùng không muốn khó khăn gì . Vả lại cảnh này cũng không dễ . Có điều lạ là những cách trước đó Vỹ Khang đã hoàn thành rất tốt .
Đúng ! Hôm nay anh có gì đó rất lạ!
“ Máy !”
“ Ánh sáng!”
“ Diễn!!!!”
Vỹ Khang cố gắng làm ra cảm xúc hơn như lời Bạch Vũ nói.
“Đừng ! Tiểu Trúc ! Em đang suy nghĩ gì kì vậy. Đối với anh em mới là quan trọng nhất . Là trước giờ anh sai , được chưa ! Em xuống đây đi!”
Cắt!
Lại tiếng khô khốc đó vang lên .
“ Vẫn chưa được . Phải diễn cảm hơn chút . Cậu vẫn còn rất thờ ơ . Cố gắng tưởng tượng người yêu mình sắp nhảy xuống dưới đi.”
Trong làng giải trí , đạo diễn Bạch Vũ nổi tiếng khó tính nhất . Cho nên những tác phẩm của ông rất đáng cho mọi người phải chờ đợi.
Nói khó tính là vậy . Nhưng rõ rang Vỹ Khang vẫn chưa diễn tả được tất cả những gì theo lời Bạch Vũ nói . Ánh mắt thực sự vẫn chưa đạt.
Vỹ Khang vẫn lạnh lùng , cứ như bản chất đó ngấm vào máu rồi vậy.
“ Lại nào!”
“Máy!”
“Ánh sáng!”
“Diễn!”
“ Đừng ! Tiểu Trúc ! Em đang suy nghĩ gì kì vậy…”
“ Cắt!”
“ Vỹ Khang ! Cậu muốn phá đoàn phim sao . Càng nói ánh mắt đó càng tệ hơn . Còn cảnh cuối cùng cảm xúc này mà cậu cũng không nhập vai được à?”
Lần này thì Bạch Vũ đã có chút tức giận , hét lên , làm cả đoàn phim giật mình.
Vỹ Khang ngước lên nhìn Mỹ Liên , ánh mắt như xin lỗi vì mình diễn chưa được tốt . Nhưng Mỹ Liên lại cười hiền , cô không cảm thấy khó chịu gì cả . Chỉ là lo Vỹ Khang sẽ bị đạo diễn nặng nhẹ thôi.
Cắt !

Cắt!

Cắt!

“ Vỹ Khang ! Cậu…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc