Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 148

Tác giả: Pmb

Như tia sét vang lên bên tai, tim Vỹ Khang như bị một cơn chấn động mạnh, cơ hồ đến từng bước chân dường như không vững. Hóa ra có những sự thật, dù cố che giấu đến mấy rồi cũng có ngày sẽ phải phơi bày ra trước ánh sáng…
Người đăng bài giấu mặt…?
Là ai chứ…?
Lòng Vỹ Khang như tơ vò, phải nhờ vào chiếc mắt kính đen bản rộng che giấu cảm xúc lúc này. Đám bảo vệ trong công ty nhanh chóng chạy đến mở đường cho anh giữa rừng phóng viên. Nhưng, lời nói vô tâm của bọn chúng thì làm sao có thể chặn được?
Tựa con dao lạnh lẽo như băng, không thiết nghĩ đến cảm nhận người khác…
_ Đã từng có khoảng thời gian dài anh và Minh Vương rất thân với nhau, khi ấy anh không hề dính líu scandal gì đến các bóng hồng. Nay việc đồng tính của Minh Vương đã bị lộ, vậy liệu Kim Ỷ Lan có phải là tấm bình phong của hai người không…?
Bàn chân Vỹ Khang đang bước nhanh trên các bậc thềm trải thảm đỏ rực của ngày hôm qua chợt đột ngột dừng lại. Tấm lưng gầy gầy quay phắt lại, cơ hồ tia nhìn lạnh lùng dù ẩn đằng sau tấm kính đen dày ấy cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
_ Nếu tôi không nhầm, để có thể hành nghề phóng viên của giới truyền thông thì ai cũng phải trải qua thời gian học tập. Thiết nghĩ, đều là người có học, lời nói nên tôn trọng người khác một chút, cũng như tự tôn trọng chính mình.
Nói rồi anh lạnh lùng quay lưng bước thẳng vào trong trước sự sững sờ của đám phóng viên. Tiếng tra hỏi như đòi khẩu cung cũng không còn vang lên nữa.
Vỹ Khang đây sao…?
Vỹ Khang lạnh lùng và kiêu ngạo thì bọn họ đã biết quá rõ rồi. Nhưng Vỹ Khang của ngày hôm nay, vì một cô gái mà công khai mối quan hệ trước sự nghiệp đang đi lên của mình, lại cũng vì cô ấy mà không sợ mất hình tượng trước giới truyền thông…
Ngay cả đằng sau lời nói lạnh lùng đó, là cả trái tim nồng ấm như lò sưởi mùa đông…
Thật khiến người khác không sao tin nổi!
Nhưng người ở ngoài, dĩ nhiên làm sao rõ hơn người trong cuộc, biết phải trách ai? Dù vậy, khi nghe những lời nói đó, anh thật sự không sao kiềm nổi mình được.
Cô đã vì anh chịu đựng quá nhiều, lại âm thầm sau lưng anh mà bảo vệ từng chút một thứ ánh hào quang hào nhoáng này cho anh… Để rồi luôn bị mang ra mà xúc phạm vậy sao?
Không được! Anh sẽ không để ai lên tiếng làm tổn thương cô nữa… Càng không tha thứ người đó!
Dù là chính anh!
Nhìn những con số nhảy liên tục trên bảng hiển thị thang máy, Vỹ Khang cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi chuyện này chưa xong lại ập đến chuyện khác. Tựa như một cơn bão dữ, không biết đến bao giờ mới ngơi nghỉ.
_ Cậu đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Điện thoại cũng không liện lạc được! Rốt cuộc hai người muốn phá công ty này đúng không?
Cánh cửa phòng họp vừa mở, tiếng Đại Cường đã vang lên đầy tức giận. Ông ngồi, lưng dựa vào chiếc ghế xoay tròn. Đôi mắt tức giận ấy còn pha lẫn cả sự mệt mỏi.
Vốn dĩ điện thoại anh đã bị đập nát từ hôm qua rồi còn đâu. Còn Minh Vương…, vậy là đám phóng viên nói không liên lạc được với anh ấy là thật.
_ Minh Vương vẫn chưa xuất hiện sao?
Lúc này đây, Vỹ Khang không muốn đôi co thêm nên hỏi thẳng vào việc quan trọng. Đại Cường dường như cũng đang rất lo lắng nên cũng không muốn làm khó thêm. Cố gắng trút bỏ hết những lời nặng nhẹ từ ban lãnh đạo cấp cao công ty vừa khiển trách về cách quản lý mình, ông hạ giọng nói:
_ Việc này… cậu đã biết trước rồi đúng không? – Vỹ Khang nhẹ gật đầu, lòng xót xa nghĩ về người mà anh luôn tôn trọng, người mà anh mãi mang nặng một chữ Nghĩa, không sao đáp trả.
_ …Không thấy đâu cả! Nhà anh ta thì chỉ có mình cậu biết…
Đại Cường thở dài, dựa hẳn vào ghế, như thả lỏng được toàn bộ cơ thể.
Phải chăng cũng như mọi người, ông cũng nghĩ rằng, chỉ có Vỹ Khang mới có thể đến gặp được Minh Vương hay sao…?
Trên con đường trải dài hàng cây mát rượi của con phố vắng vẻ, buổi trưa mùa hạ nơi đây thật vắng vẻ và đìu hiu. Ngôi biệt thự phảng phất nét buồn ảm đạm dưới màu nắng nhạt dần hiện ra trước mắt Vỹ Khang.
Cơ hồ như vầng thái dương dường như cũng muốn xoa dịu đi không khí ngột ngạt trong kia…
_ Ba nói một lời cuối, chỉ cần con theo ba đến chi nhánh ở Mỹ làm việc, lấy vợ và sinh con, bắt đầu một cuộc sống mới, mọi thứ rồi sẽ nhanh chóng trở lại quỹ đạo của nó…
_ Con không muốn!
Minh Vương đau đớn nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc salong sang trọng trước mặt mình. Bàn tay ông khẽ siết lấy thành ghế, tay còn lại nắm chặt chiếc gậy gỗ trong tay mình mà run rẩy. Vầng trán vẽ dài từng nếp nhăn của thời gian ấy, dường như đã lâu rồi anh không nhìn thẳng gương mặt ông như ngày hôm nay…
_ Con xin lỗi…
Vì thật sự không dễ như ông nghĩ!
Cuộc đời không phải đơn giản là một quyển tập, muốn bôi xóa việc gì thì nhanh tay lật sang trang khác. Mà nó là một chuỗi ngày cuốn theo định mệnh, mấy ai đủ khả năng xoay chuyển định mệnh của mình?
Và định mệnh… nào có chiều lòng người!
Xoảng!!
Bộ tách trà nhanh chóng bị hất văng xuống mặt sàn, vỡ tung tóe ra từng mảnh nhỏ. Những mảnh vỡ ấy dù cạ xát vào mặt sàn, vậy mà sao cứ như cứa vào tim hai cha con họ.
Đau đến nghẹt thở…
_ Mày không muốn? Vậy mày muốn cái gì? Từ nhỏ đã chui rúc trong phòng một mình, sống bất cần ai. Lớn lên thì đòi tập tành viết nhạc, bài vở không lo. Đến khi trưởng thành thì để một mình tao gánh vác tất cả việc công ty. Tao cũng chiều theo ý mày mọi thứ. Để rồi bây giờ một chút danh tiếng của tao cũng bị mày phá hoại! Rốt cuộc mày đã bao giờ xem tao là cha mày chưa?
Ông Hoàng đứng bật dậy, run run vịnh vào thành ghế nhìn đứa con trai duy nhất của mình. Ánh mắt cả hai chạm vào nhau, nhìn thấy nỗi bất lực của nhau, đau cùng nỗi đau của nhau…
Rõ ràng là khoảng cách gần như thế…
Vậy mà cớ sao lại cảm giác như xa cách nghìn trùng, không thể nào với tới?
_ Mày…
Ông Hoàng bỗng cảm thấy một cơn đau nhói dội lên từ ***g ***, khiến ông phải cắn chặt răng mà dùng tay giữ lại. Đôi chân run rẩy từ từ khụyu xuống rồi ngả phịch vào chiếc ghế salong dài.
_ Ba!!!!
_ Mày đứng im đó!!!
Từng tiếng nói rít qua kẽ răng, ông đau đớn nhìn người con trai trước mặt đang kinh hãi nhìn ông. Rõ ràng lòng đã từng rất muốn níu lấy cánh tay rắn rỏi kia khi tuổi già đang gần kề, vậy mà giờ đây ông lại chán ghét nó đến như vậy.
_ Ông ơi! Ông sao vậy? Ông làm sao vậy???
Bà Hoàng từ trên lầu hốt hoảng chạy ào xuống chỗ ông, nét mặt lo lắng đến tái xanh khi nhìn bộ dạng ông lúc này. Sớm biết để hai cha con nói chuyện riêng sẽ không thể lường trước được chuyện gì, vậy mà bà vẫn cứ hi vọng…
_ Ông ơi…! Ông bình tĩnh lại đi…
Nước mắt tuôn trào ướt đẫm đôi mắt sưng mọng, bà sợ hãi giữ chặt tay chồng mình. Hôm qua còn đang vui mừng khi gia đình được đoàn tụ, ông Hoàng sau bao ngày công tác đã trở về… Vậy mà cớ sao hạnh phúc nhỏ nhoi của một người phụ nữ như bà lại mỏng manh đến vậy?
_ Mày… đi khuất mắt cho tao! Và làm theo điều mà mày muốn…! Đi!!!
Ông hét lên, từng câu chữ như lưỡi dao xoáy sâu vào tim Minh Vương. Anh đứng trân mình nhìn cha mình, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng sao không thể cất thành lời. Ngay cả sự thèm khát được bước lên lau đi những giọt mồ hôi kia, xoa dịu cơn đau kia của ông, cũng phải nén sâu vào đáy lòng.
Có phải chăng, những người như anh, những điều đơn giản nhất cũng trở nên rất xa vời…?
_ Cậu chủ… đi nhanh đi! Để ông chủ khỏe lại rồi nói chuyện sau… Nếu không… – Người phụ nữ giúp việc run run nhìn anh nói.
Minh Vương như bừng tỉnh, hít một hơi sâu vào rồi thở hắt ra, quay mình bước đi không ngoảnh đầu lại. Chiếc bóng dong dỏng cao lê dài dưới sàn ấy sao mà khiến người ta xót xa.
Lần trước khi nghe cuộc đối thoại của Vỹ Khang và Minh Vương, bà cũng chấn động không kém. Và cũng nhìn thấy được nỗi đau của bà Hoàng khi nghe tin…
Vậy mà vẫn không thể lường trước được, ông Hoàng lại kích động đến nỗi lên cơn đau tim như vậy.
Có lẽ vì đối với ông, đứa con trai duy nhất này quan trọng đến như thế nào, chỉ có mình ông hiểu rõ nhất…
Dưới ánh nắng mắt trời từ ngoài cửa vọng vào, hình bóng người con trai ấy dần dần khuất hẳn, khiến lòng ông trở nên hụt hẫng, như khuyết đi một mảng lớn nào đó, không thể tìm lại được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc