Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 146

Tác giả: Pmb

Tiểu Lan không cảm thấy một chút đau nhức nào cả khi cả người cô đã được che chở bởi Vỹ Khang. Hàm răng nghiến chặt, đôi mắt mệt mỏi khẽ chau lại vì đau, anh nhìn chăm chăm vào cô như muốn nói gì đó nhưng không thể cất thành lời… từ từ nhắm lại…
Anh đã chìm sâu vào giấc ngủ, một giấc ngủ đầy sự dằn vặt và ân hận…
Liệu khi tỉnh lại, nếu tất cả chỉ là giấc mơ, thì đây sẽ là một giấc mơ tuyệt đẹp… hay là một cơn ác mộng đây?
Đóng cánh cổng lớn lại, Vũ Thái đi từng bước xiêu vẹo vào ngôi nhà lạnh lẽo và cô đơn của mình. Nhưng cớ sao lại gọi là cô đơn? Vì chỉ có một mình anh ôm nỗi đau làm người mà cả xã hội vẫn chưa thể chấp nhận được.
Không ai biết, không ai hay, từ khi nhận ra mình là như vậy đến giờ, đã bao nhiêu lần chiếc gối anh ướt đẫm…
Để rồi giờ đây, anh không được phép yếu đuối mà khóc đúng như bản chất của mình khi tình yêu tan vỡ, hay lòng bị tổn thương… anh chỉ một mình mượn những giọt R*ợ*u cay nồng mà gánh chịu!
_ Trời ơi!!! Con? Sao uống say tới như vậy chứ?
Bà Trương hoảng sợ, vội vã bước ra đỡ lấy thân người nặng trịch của con trai mình. Tới hồi về nước đến giờ, hôm nay bà mới thấy anh uống nhiều như vậy. Cả người Vũ Thái dựa vào người bà như muốn nương tựa giây phút yếu mềm nhất. Nhưng bà chỉ nghĩ vì anh say quá nên không để ý gì.
_ Ông ơi!!! Ra giúp tôi..
Sức khỏe đã yếu khiến giọng bà sắp lạc hẳn, cố đứng vững giữ lấy con mình. Lúc này người giúp việc đã đi về phòng hết nên bà chỉ biết gọi chồng mình.
_ Các người bỏ ra!! Bỏ ra hết đi!!!
Vũ Thái bất ngờ vùng khỏi tay bà Trương, vụt qua khỏi người ba mình như cơn gió lạnh về đêm rồi chạy lên phòng đóng sầm cửa lại, mặc kệ những tiếng kêu gọi lo lắng bên ngoài:
_ A Thái!! Con sao vậy? Có chuyện gì vậy? – Giọng bà Trường gọi khản cả cổ nhưng vẫn chỉ nhận được lời nói lạnh lùng từ nãy giờ:
_ Mẹ xuống phòng đi!! Con không muốn gặp ai cả!!
_ Nhưng có chuyện gì?
Chưa bao giờ bà thấy thái độ như thế này của Vũ Thái. Từ nhỏ anh đã rất nghe lời, dù những điều nhỏ nhặt nhất. Nhưng chỉ duy có việc gì bên ngoài là chỉ luôn nhốt mình trong phòng hay im lặng một góc…
Dường như bà cảm thấy… là người làm mẹ, nhưng chưa bao giờ bà hiểu được con mình…
Bà đâu biết rằng, đó cũng chính là cảm nhật của bao người mẹ khác khi có đứa con như anh…
_ Con mở cửa ra đi! Có chuyện gì vậy?
_ Con… không sao đâu! Ba mẹ xuống phòng đi!
Vũ Thái cố nén giọng nghẹn ngào của mình xuống, trả lời trong nước mắt. Đến khi văng vẳng bên tai lời ba anh nói gì đó rồi có tiếng bước chân dần xa dần…
Chỉ có ông Trương luôn là người cứng rắn nhất!
Còn anh…?
“ Con không mạnh mẽ được như ba đâu, ba à! Vì con… không phải là một thằng đàn ông!”
Gục đầu vào chiếc bàn gỗ quen thuộc trong căn phòng tối, những giọt nước mắt long lanh thi nhau rơi xuống đọng thành từng vệt nhỏ. Nếu lúc nãy anh không thấy Minh Vương, nếu lúc nãy anh không bước đến hỏi thẳng tất cả… Thì có lẽ sẽ không đau như thế này đúng không?
Khi nãy, lúc cuộc giao dịch dường như đã xong, Vũ Thái hoang mang vội vàng bước đến chỗ người thanh niên ấy khi Minh Vương rời khỏi. Giọng anh đanh thép đầy uy lực của đồng tiền vang lên trong tiếng nhạc sôi động và hỗn loạn:
_ Nếu muốn tiếp tục làm ăn ở đây thì nói mau: Mày đã bán thuốc gì cho anh ta hả?
Tên thanh niên biết Vũ Thái là dân chơi lâu ở các quán bar đêm, lại thêm quen biết cả băng xã hội đen bên ngoài cũng mãnh lực đồng tiên nên không khỏi run sợ, vội vàng lên tiếng trả lời:
_ Thuốc ***! Hình như anh ta muốn “xử” một em nào đó!
Như tia sét đánh ngang tai Vũ Thái, anh vùng chạy ra khỏi quán bar nhộn nhịp, về chiều càng lúc càng đông. Giữa ánh đèn neon sáng chưng, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Minh Vương ở hầm giữ xe, chưa bao giờ anh thấy tim mình đau nhói đến như vậy.
_ Chuyện đó có liên quan gì tới cậu?
Vũ Thái sững người, bốn bề như nín lặng. Phải rồi, chẳng còn chút liên quan gì đến anh nữa. Giữa anh và Minh Vương vốn đã không còn gì nữa rồi. Anh có quyền gì để gặn hỏi chuyện ấy?
Nhưng anh không can tâm nhìn người mình yêu mù quáng như vậy…
_ Anh… anh suy nghĩ lại đi! Minh Vương… anh ta vốn không thể nào…! Tại sao anh lại phải làm như vậy chứ?
Và câu trả lời khi ấy… có lẽ mãi không bao giờ anh có thể quên được trong cuộc đời này. Nó tựa như lưỡi dao cắm sâu vào tim anh, để lại một vết thương mãi không lành. Để rồi vì vết thương ấy mà người chịu đau đã sai lầm một bước đi và dẫn đến một bi kịch…
Vũ Thái như điên lên khi vết thương lại rỉ từng giọt máu đỏ thấm đẫm lòng anh. Nỗi đau dâng trào dần hóa thành hận thù. Anh vùng dậy bước đến chiếc giường của mình, lấy ra một chiếc thẻ nhớ nhỏ được giấu rất kỹ chỉ riêng mình anh biết.
Có lẽ anh và Minh Vương giống nhau ở một điểm… Đó chính là không yêu thì hận, phân định rõ ràng đến mù quáng. Sau này nghĩ lại ngày hôm nay, anh không thể nhớ nổi mình đã làm những gì mà trong cơn say có thể sử dụng những được các phần mềm ấy…
Chỉ biết rằng, lúc đó, anh đã hận Hoàng Minh Vương đến như thế nào!
Trong đêm khuya vắng lặng, yên tĩnh, Vỹ Khang khẽ cựa mình rồi thở đều đều từng hồi. Anh ngủ rất ngon, say nồng như quên đi tất cả. Hàng mi cong cong rung rung nhẹ theo hơi thở, đôi môi mím chặt như đang nằm mộng thấy điều gì đó… Tất cả đều tạo nên một người đàn ông hoàn hảo và cuốn hút mà nhiều người con gái thương nhớ…
Và giờ đây, liệu cô có phải là cô gái hạnh phúc nhất trên đời, được tận hưởng đêm tuyệt vời ấy và ngủ cùng chàng ca sĩ thần tượng Trần Vỹ Khang này không …?
Tim Tiểu Lan khẽ đánh lên từng nhịp rộn ràng. Cô điên mất rồi! Cô đang hạnh phúc sao? Hạnh phúc với những nỗi đau mà mình vừa trải qua sao?
Nước mắt Tiểu Lan giờ đã khô lại thành những vệt nhỏ trên gương mặt. Cô chợt nhận ra, dù bất kì hoàn cảnh nào, chỉ cần được ở bên anh và anh thật sự cần cô, thì dù có như thế nào, cô đều chấp nhận hết…
Vì đó là yêu!
Khẽ nhích khỏi người Vỹ Khang, cô lặng lẽ bước từng bước xuống bếp. Mỗi bước đi khi hai bên đù* cô va chạm liền dâng lên một nỗi đau đớn xác thịt thốt không thành lời. Tiểu Lan mím chặt môi, sải từng bước rất nhỏ để vào toilet.
Đến khi dòng nước lạnh thấm qua *** của mình, cơn đau rát ấy càng dâng lên tột đỉnh. Đau đến nổi tay cô vịn chặt vào thành tường rồi bất giác che *** mình lại để nước không thấm vào trực tiếp.
Nhưng… cô không khóc nữa…
Vì không còn nước mắt, hay là vì tự dối lòng nghĩ rằng người phụ nữ nào cũng đều phải chịu đớn đau như vậy? Có chăng cũng là do số mệnh cô đôi phần bạc hơn người khác mà thôi…
Lau khô người rồi quấn nhanh một chiếc khăn tắm, Tiểu Lan lên phòng mình thay bộ đồ khác rồi xuống phòng Vỹ Khang lấy một bộ đồ ngủ mới. Nhẹ nhàng cởi bộ đồ ướt trên người anh ra rồi khẽ lau từng vết nhơ bằng chiếng khăn thấm nước ấm, lòng Tiểu Lan đau nhói.
Thế giới bên ngoài tại sao lại tàn nhẫn với họ như vậy? Tại sao luôn muốn họ phải gánh chịu những nỗi đau này? Nếu không thì Vỹ Khang đâu trở thành một con thú dữ như vậy! Nếu không thì anh đâu thể lạnh lùng nhìn cô khóc Dưới *** thể mình như vậy…
Đến khi lau đến phần bên dưới Vỹ Khang rồi cố gắng mặc đồ anh vào. Chốc chốc Vỹ Khang chỉ khẽ cựa mình, đôi lông mày rung nhẹ nhưng liều thuốc ấy quá mạnh khiến anh không mở mắt nổi. Khi ấy, Tiểu Lan cứ thản nhiên lau sạch tất cả cho anh mà mặt không hề đỏ lên hay ngượng ngùng. Phải chăng chính cô đang tự nhủ, từ hôm nay họ đã thuộc về nhau thật rồi…
Tuổi 18 vừa bước qua, cô đã trở thành một người phụ nữ…
Liệu mẹ cô… mẹ cô sẽ đau như thế nào khi biết chuyện này đây?
Tiểu Lan ngồi phịch xuống mặt đá hoa cương lạnh toát, ấn chặt tay vào ***g *** thể ngăn nỗi đau nhói trong tim. Lời nói dịu hiền vừa nãy còn căn dặn cô:
“ Tiểu Lan! Con… giờ đã lớn rồi! Phải biết tự giữ mình nữa…! Con… phải tự hiểu lời mẹ nói…”
Lời bà khi ấy ngập ngừng như sợ nói phải điều gì ấy. Có lẽ bà đâu ngờ rằng sự việc đã ập đến nhanh như vậy. Có lẽ bà đâu ngờ rằng đứa con gái nhỏ bé của mình ngay đêm đầu tiên đã chịu đau đớn như vậy…?
Cô bật khóc, không thể kềm chế nổi nữa… Mỗi khi nghĩ tới bà, cô thật sự cảm thấy mình thật bất hiếu. Tất cả lời hứa hẹn cô đều phản bội, rồi cả nói dối…
Rốt cuộc cô đã làm bà đau bao nhiêu lần rồi?
Nhưng… nếu lúc nãy cô để anh đi, thì người nằm Dưới *** thể anh sẽ là là một cô gái khác đây…? Còn cả bao nhiều điều nữa… Làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn đây…?
Tiểu Lan vứt mạnh chiếc khăn rồi sà vòng lòng Vỹ Khang, cảm nhận hơi thở đều đều của anh phủ lên đầu mình. Nước mắt cô cứ thế lăn dài ướt tay áo mới.
Cô quay người ôm siết lấy người Vỹ Khang, nơi đang tỏa ra một luồn hơi ấm áp, xoa dịu nỗi đau và những hi sinh của cô. Chỉ cần bên anh thôi, chỉ cần có anh thôi, mọi nỗi đau dường như tan biến.
Nhưng cô biết rằng…
Bữa tiệc nào mà không phải tàn…?
Cho dù có đắng cay, ly R*ợ*u chia phôi kia rồi ai chẳng một lần phải uống…?
Bát canh Lãng Quên ấy của Mạnh Bà ai có thể tránh khỏi…?
Cô không dám mơ trăm ngàn kiếp có thể anh cùng nên duyên chồng vợ, chỉ biết rằng trọn cuộc đời này…
Không phải Trần Vỹ Khang cô sẽ không lấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc