Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 145

Tác giả: Pmb

Lại nuốt ực một dòng nước bọt, Vỹ Khang không đáp lời, nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ và hồn nhiên của cô một lần cuối rồi định vội vã quay lưng bước đi…
Nhưng thật không ngờ, đôi tay ấy lại một lần nữa giữ lấy anh. Nhưng bây giờ còn cả sự phân vân trong nỗi sợ hãi nữa:
_ Nhưng… nhưng bây giờ anh đi đâu chứ? Chẳng lẽ…
Tiểu Lan đau đớn khi nghĩ đến những cô gái *** đứng bên đường đợi khách mỗi tối mà mẹ cô kể. Hay những quán ốc trà trộn trong bóng tối của những tệ nạn xã hội mà cô đã học qua…
Anh sẽ đi đâu… trong những nơi ấy?
_ Nếu em không buông tay, anh…không chắc mình có thể kềm chế được đâu… Anh đang… đang bị… chuốc thuốc…!!! Em… nghe không hiểu sao?
Hiểu! Cô rất hiểu! Càng hiểu nếu bây giờ anh ra ngoài thì sẽ có bao nguy hiểm vồ vập lấy anh như thế nào. Trong cơn mưa đêm lạnh lẽo bên ngoài, anh sẽ ra sao đây? Nếu với tính cách của anh không vào những nơi kia, Tiểu Lan không dám nghĩ anh sẽ tự ђàภђ ђạ bản thân mình như thế nào nữa.
_ Em buông ra!!!
Bàn tay Vỹ Khang hất mạnh lấy tay cô, nhưng rất nhanh sau đó, cổ anh đã bị ai đó đột ngột ghì xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn nóng đến rực lửa. Đôi môi ấy rất vụng về, không biết làm gì cả, chỉ dính sát lấy môi anh như đôi sam không rời…
Vỹ Khang mở bừng mắt nhìn người con gái trước mặt mình. Cơ hồ anh cảm nhận được cả sự mịn màng thơm mát của làn da sau lớp ảo mỏng này. Cô điên rồi! Cô thật sự điên như anh rồi sao?
Cho đến khi đôi môi cô nhẹ nhàng rời khỏi, anh mới chậm rãi nói lên từng chữ, như cho cô chút thời gian để quyết định chắc chắn việc mà cô đang làm:
_ Em có biết… em làm như vậy thì hậu quả sẽ như thế nào không?
Tiểu Lan đau đớn như ngàn lưỡi dao cắt nát con tim, đôi môi cô mím chặt, kìm lấy hơi thở sợ hãi của mình, giọng nói đáp lại anh vang lên rất khẽ, ngắn gọn, nhưng cứng rắn hơn bao giờ hết:
_ Em biết!
Vừa dứt câu trả lời thì cả thân thể của cô đã bị bế xốc lên bởi một bàn tay lạnh giá như tảng băng. Mái tóc dài còn ươn ướt lập tức buông thõng. Trong không trung, một giọt nước trong suốt nhỏ bé rơi xuống tự do rồi hoàn toàn biết mất…
Không thể kềm chế được nữa! Mọi thứ đã dồn đến đỉnh điểm! Tất cả lý trí cuối cùng đã bị ngọn lửa ấy thiêu rụi không còn mảnh giáp…
Vỹ Khang bị giờ không còn là Trần Vỹ Khang những ngày qua, luôn dịu dàng và ấm áp của cô nữa…
Mà là một người đàn ông bị chuốc thuốc…
Vô tình và lạnh lẽo như tảng băng vô trí vô giác!
Phải chăng… tất cả là do định mệnh mà ông trời đã sắp đặt?
Ầm ầm…!!! Ào..ào!!!
Ngoài kia tiếng mưa gió thét gào liệu là lời than ai oán cho mối tình phải trải qua bao trắc trở, đớn đau và nước mắt hay thay cho lời giận dữ, cố gắng lôi Vỹ Khang thoát khỏi cơn lốc xoáy *** đáng sợ kia?
Không biết…! Thật sự không biết! Chỉ có chính gió mưa mới hiểu được lời của nó muốn nói…
Cũng như cũng chính Tiểu Lan mới hiểu được những nỗi xót xa và đau đớn khi nhìn cuộc tình mình như vậy… Chứ nào có ai hiểu cho cô? Trời cao nào có mắt? Nếu không tại sao lại phớt lờ đi những ước nguyện dù rất nhỏ nhoi của cô chứ?
Tiểu Lan đau đớn không muốn nghĩ thêm nữa, để mặc cho Vỹ Khang vứt mạnh cả người mình xuống chiếc ghế sofa dài đỏ rực. Rất nhanh sau đó, cả thân thể anh lập tức đè nặng lên ***g *** phập phồng của cô, hai bàn tay ấn chặt vai cô xuống. Đến từng hơi thở nóng hổi hay những giọt nước mưa lạnh lẽo trên tóc anh, Tiểu Lan đều cảm nhận rất rõ rệt.
Vỹ Khang không còn chút lý trí, điên cuồng giựt phăng chiếc áo ngủ màu hồng gợi cảm của Tiểu Lan rồi gục đầu mình vào khe *** mịn màng trắng ngần ấy. Chiếc l*** **** lê dài trên da cô rồi chốc chốc lại dùng răng để lại những vết đỏ au như một loài thú hoang ђàภђ ђạ con mồi. Cuối cùng đầu anh lấp đầy cả lõm cổ sâu hút ấm nóng của cô. Từng cái đau nhói từ răng anh đến những sợi tóc đen nhánh cọ xát khiến người Tiểu Lan nóng ran, bất giác vòng tay ôm chặt eo Vỹ Khang lại.
Dù cách nhau bởi một chiếc áo sơ mi, nhưng có lẽ đã ướt đẫm vì nước mưa lạnh lẽo, khiến nó trở nên mỏng tang, nên khi bị vòng tay Tiểu Lan ôm siết, như có luồn điện chạy ngang người Vỹ Khang, anh vùng mình dậy, bàn tay rời khỏi vai cô rồi *** giặt phăng cả chiếc lót lên. Đến khi nó bị vứt xuống không thương tiếc dưới mặt sàn, bàn tay Vỹ Khang đã lập tức nhào nặn khuôn *** cô như một người làm bánh thực thụ.
Quả là ***! *** khiến con người dường như khi bị cuốn vào sẽ quên đi tất cả, không còn chút lý trí nào nữa!
Đến cả Tiểu Lan cũng vậy!
Cô gồng cứng người để cho *** rỉ của một người con gái mới lớn không thoát ra trước mặt người mình yêu. Rất cố gắng, thật sự rất cố gắng mới không rên lên được! Hai hàm răng cô cắn chặt vào nhau.
Bỗng, Tiểu Lan giật mình khi cảm nhận *** từ những nụ hôn như mưa rơi của Vỹ Khang đột ngột rời khỏi. Thay vào đó là sự trơ trọi đến trống rỗng khi chiếc quần ngủ của mình bị tuột xuống. Từng luồng gió đêm lạnh lẽo *** khắp người cô.
Điều đáng sợ nhất cũng đã đến! Tiểu Lan nhắm chặt mắt lại, tim càng đập liên hồi như trống dồn. Chưa bao giờ cô không một *** trước mặt người khác phái thế này, mà đây lại còn là người con trai cô yêu thương nữa…
Cảm giác ấy thật không thể diễn tả thành lời!
Đằng sau sự lạnh lẽo của chiếc áo ướt đẫm và chiếc quần tây đang đè nặng lên *** mình, Tiểu Lan rùng mình khi cảm thấy có một vật gì đó to lớn và cứng rắn lướt qua vùng nhạy cảm nhất bên dưới, như đang rình rập thám hiểm vùng đất sâu thẳm bên trong. Nóng quá! Cơ hồ vật ấy nóng như một thanh sắt được nung đỏ đến nhiệt độ cao nhất! Tiểu Lan hoang mang mở bừng mắt dậy, chỉ thấy gương mặt đỏ hồng cùng ánh mắt ngây dại đang nhìn mình.
_ Tiểu Lan…! Anh.. .anh xin lỗi!
_Á!!!!!!!
Một lớp màng mỏng manh nào đó sâu thẳm trong người Tiểu Lan rách toạc, như muốn đánh dấu một bước ngoặc lớn trong cuộc đời người con gái ấy. Từ hôm nay, cô đã là một đóa hoa nở rộ, đẹp rực rỡ nhất trên thế gian…
Nhưng liệu… cuộc đời có xinh đẹp như chính nó tưởng tượng khi còn là một chiếc nụ nhỏ bé được bao bọc không…?
Bên ngoài, đất trời càng thêm gào thét. Cơn mưa đêm dai dẳng không dứt, bao trùm cả thành phố một màn nước lạnh lẽo. Và hai con người ấy dường như cũng đang dập dềnh theo mưa gió.
_Vỹ Khang!! Em… đau quá!!! Đau quá!! Á!!
Trên đôi gò má Tiểu Lan lăn dài những giọt nước đau đớn. Đau quá! Thật sự rất đau! Đau đến nỗi cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ bị đánh đòn.Là vì khúc *** quá ít cho một người con gái còn trong trắng như cô…? Hay là vì…?
Tiểu Lan theo bản năng cố sức đẩy người Vỹ Khang ra khỏi mình. Nhưng sao có thể…?
_Anh…nhẹ…lại… một chút!! Á!!!
Vỹ Khang như một kẻ điên dại, ấn chặt hai cánh tay của Tiểu Lan xuống chiếc ghế sofa đỏ rực, liên tục rướn người về phía trước, ngắt quãng từng lời nói của cô. Màu đỏ của lửa như muốn thiêu đốt tất cả. Bàn tay ấy khiến cổ tay Tiểu Lan đau nhói, tim Tiểu Lan quặn thắt…
Vì đáng ra, bàn tay ấy lúc này đây phải lau đi những giọt nước mắt của cô mới đúng…
Vì đáng ra, bàn tay ấy lúc này đây phải ôm siết cô vào lòng mới đúng…
Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy? Ngay cả trong đêm tuyệt vời đầu tiên của người con gái, ông cũng không thể buông tha cho cô một lần hay sao?
Tại sao đến niềm hạnh phúc nhỏ bé nhất ấy ông cũng tàn nhẫn ςướק đi của cô? Để khi thật sự nằm Dưới *** thể người mình yêu, đón lấy từng đợt *** mà người đời luôn H*m mu*n, cô lại cảm thấy đau như vậy…!
Vỹ Khang càng lúc càng tăng nhịp độ, không hề ngừng nghỉ, ào ào cuốn đến như cơn sóng thần hung dữ, dường như không hề nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Lan. Đêm như đang dài ra, và thời gian cũng như đang đứng lại…
Sự điên cuồng của loại thuốc *** khiến anh như bùng nổ mỗi khi *** vào cõi thiên đường sâu thăm thẳm trong người Tiểu Lan, không khỏi bật ra thành lời những âm thanh rên rĩ hòa cùng tiếng mưa gió từ khung cửa sổ vọng vào.
Từng đợt co P0'p từ vùng nhạy cảm của Tiểu Lan như muốn nuốt trọn ‘thanh sắt nóng’ ấy, hay những chiếc móng tay bấu chặt vào vai anh lúc này… Tất cả đều như biến thành ngàn cây kim đâm chích khắp người Vỹ Khang. Anh rướn người lần nữa, tiến sâu vào bên trong Tiểu Lan rồi kêu lớn một tiếng. Đến khi cô cảm nhận con sóng *** của người đàn ông tràn vào cơ thể mình thì vật cứng ấy đã từ từ rút ra, kéo theo một chất màu trắng ***c hòa lẫn cùng màu máu đỏ tươi đến đau lòng…
Anh đã đổ gục xuống, người ướt đẫm mồ hôi hòa vào nước mưa…
Trong giây phút ấy, Vỹ Khang đã nhận thức được tất cả…
Cô đã thuộc về anh… Hay nói đúng hơn, anh đã ςướק lấy cô…!
Chiếc ghế sofa dường như quá chật chội với hai người khiến Vỹ Khang theo bản năng ôm siết lấy cô rồi cùng lăn xuống dưới đất. Tiếng hai thân thể đổ ầm xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo vang lên khắp nhà rất rõ rệt khi cơn mưa bên ngoài đã dần tạnh hẳn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc