Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 142

Tác giả: Pmb

Tại sao con người dối trá như Vỹ Khang lại có thể gặp những điều may mắn do ông trời ban phát như vậy?
Còn anh, kiếp trước anh đã làm gì sai mà lại ông lại nhẫn tâm như vậy???
Tại sao lại sinh anh ra giữa cuộc đời không được mọi người chấp nhận, không được với tới tình yêu… Và còn bị chính người mình yêu lừa dối, bỡn cợt một cách cao thượng giả tạo!
Một ý nghĩ lóe sáng trong sự hận thù, Minh Vương nhếch môi cười:
_ Đúng một tiếng nữa, có mặt ở Đại Phong, nói một lần rồi kết thúc tất cả!
Cửa xe bị bàn tay Minh Vương vươn tới dập mạnh, chiếc xe phóng đi trước sự bất ngờ chưa kịp phản ứng của Vỹ Khang.
Một lần rồi kết thúc tất cả sao…?
_ Nghe nói Vỹ Khang đã chính miệng thừa nhận mối quan hệ rồi!
_ Tôi biết rồi, còn được cả ông Hoàng Khải gì đó lên tiếng bênh vực nữa…
_ Vậy sao, cô gái nào tốt phúc quá vậy?
Tiếng bàn tán, trò chuyện cố xuyên qua bức tường dày ngăn cách giữa hai nhà vệ sinh, truyền đến bên tai Vũ Thái. Anh thở dài, cúi xuống vốc nước vào mặt cho tỉnh táo, mượn nước cuốn trôi nỗi buồn phiền trong lòng.
Chuyện hai ngày nay anh có biết, nhưng buổi sáng bận chút việc mà không nghe tin tức, không ngờ scandal lớn một lần nữa đã được giải quyết êm xuôi.
Vậy… con người đó chắc sẽ rất tức giận…
Tại sao chứ…?
Sao phải mãi níu lấy những thứ không thuộc về mình? Tại sao phải mãi trầm mình trong nỗi đau đó? Đến bao giờ Minh Vương mới có thể hiểu được thế giới của anh và Vỹ Khang vốn không thể hòa quyện đây…?
Sống trong thù hận chỉ khiến cả hai thêm đau khổ mà thôi…!
Và cả anh nữa…!
Cũng rất đau lòng khi nhìn người mình yêu phải bất chấp tất cả mà chạy theo sự cưỡng cầu đó.
Vũ Thái sấy tay khô rồi bước ra ngoài. Trong tiếng nhạc sôi động và đám người đầy hỗn loạn, cơ hồ anh nhìn thấy hình bóng quen thuộc mà đã khiến anh hằng ngày mong nhớ rồi tuyệt vọng…
Trên đời có rất nhiều cuộc chạm mặt trùng hợp… Trùng hợp đến nỗi chính chúng ta cũng không thể tin được!
Đằng sau những luồng sáng ánh sáng đầy màu sắc và dòng người điên cuồng nhảy nhót, nơi một góc khuất, Minh Vương đang thương lượng với một người thanh niên có vẻ rất lén lút và ám muội.
Cho đến khi người thanh niên ấy ngó nghiêng đảo mắt xung quanh rồi đưa anh một vật gì đó trong bóng tối, Vũ Thái mới giật mình nhớ ra, giọng anh vang lên đầy kinh ngạc lẫn hoang mang, gần như bị tiếng nhạc như trống dồn lấn át:
_ Đó chẳng phải là A Kỳ, tay sai của lão Đại, chuyên phân phát thuốc trong các tụ điểm ăn chơi sao…?
Giữa con đường vắng quá chiều, cảnh vật trở nên hiền lành hơn ngày hôm qua rất nhiều, tuy vẫn còn có một số ánh mắt hiếu kỳ dõi theo người con gái này là như thế nào mà được Trần Vỹ Khang khẳng định quan hệ…Ánh mắt ấy dù rất khó chịu…
Nhưng vẫn ổn, tất cả vẫn ổn! Cô phải tập làm quen dần! Giờ đây cô đã chính thức là một nửa của anh thì phải chấp nhận sự soi mói, ganh tỵ này… thậm chí là hơn thế nữa! Nhưng những điều ấy nào bằng những gì Vỹ Khang đang một mình chịu đựng vì cô?
Anh đã chấp nhận có lỗi với những công sức người khác đã bỏ ra cho mình! Lại mặc kệ tất cả những con sóng dữ có thể đánh tan sự nghiệp của mình để công khai với cô…!
Vậy thì những điều cô chịu đựng có thấm gì chứ?
Trước mắt Tiểu Lan là con đường đã bắt đầu lên đèn. Ánh sáng vàng rực rỡ thắp sáng thành một dãy dài. Tựa như một con sông được ánh trăng đêm rằm chiếu rọi, êm đềm trôi không có điểm tận cùng.
Thử thách lớn nhất của hai người là dư luận, nhưng giờ cũng đã công khai rồi, liệu sẽ còn cơn phong ba nào nữa không đây? Xin đừng! Xin đừng có thêm bất kỳ sóng gió nào nữa nhé!…! Hãy để cô và anh có thể như con sông dài kia, chảy mãi cùng nhau đến vô tận cuộc đời này…!
Không biết lúc này anh đã về nhà chưa? Chỉ mới xa nhau vài giờ thôi mà cô đã thấy nhớ anh da diết. Từ lúc sáng phải rời nhau khi anh bước vào phòng họp, cả hai đến giờ vẫn chưa liên lạc gì cả.
Bước chân Tiểu Lan càng nhanh! Ngôi biệt thự màu trắng đã dần hiện ra trước mắt.
Bỗng, Tiểu Lan mơ hồ nhìn thấy chiếc xe sang trọng màu trắng của Vỹ Khang đang từ từ lăn bánh rời khỏi khoảng sân trước nhà. Phải! Chính là xe anh rồi! Nhưng anh lại đi đâu nữa vậy chứ?
_ Vỹ Khang!!! Vỹ Khang!!!
Tiểu Lan ngạc nhiên, chạy nhanh về phía trước. Tiếng những bước chân vội vã của cô cùng tiếng gọi lớn vang lên trong con phố vắng vẻ những vẫn không sao níu được anh lại vì cửa kính cách âm quá tốt. Chiếc xe giờ đã phóng ✓út đi rồi dần mất dạng…
Tiểu Lan dừng lại thở hổn hển, tức giận vì những túi thức ăn nặng trịch trên tay khiến cô không chạy nhanh được. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô lục tung cả chiếc túi xách của mình, nhưng vẫn chỉ nhận được sự tuyệt vọng.
Cho đến khi đứng giữa gian nhà, cô mới biết vật mình muốn tìm đã để quên mất trên bàn lúc rời khỏi. Trên tấm kính trong suốt, chiếc lá xanh ngắt một màu thật nổi bật! Nhưng giờ đây, bên dưới nó còn đang đè lên một mảnh giấy nhỏ:
_ Em đi đâu vậy? Tối nay anh có việc! Em cứ ăn cơm trước nhé!
Tiểu Lan cầm mảnh giấy trên tay, lòng khẽ hụt hẫng…
Ăn cơm trước sao…?
Nhưng… hôm nay là sinh nhật tròn 18 tuổi của cô mà…?
Cái tuổi đẹp nhất của đời người con gái…! Ai ngờ đâu lại có ngày sinh nhật cô không còn bên gia đình mình nữa… Không được ăn những món ăn mẹ cô nấu! Không được nghe tiếng cười Tiểu Dương…
Cứ ngỡ rằng ít ra vẫn còn có anh bên cô! Được ở bên người mình yêu trong ngày sinh nhật thì còn gì bằng? Vậy mà anh lại đi đâu chứ…?
Bấm gọi lại số anh thì chỉ nghe một tràng âm thanh tút tút dài vô nghĩa… Vì Tiểu Lan đâu biết, vốn dĩ khi vào phòng họp Vỹ Khang đã tắt chuông điện thoại.
Vỹ Khang thuận tay lấy chiếc áo khoác của mình lên rồi bước ra ngoài, để lộ ra nhánh cây gỗ từ nãy giờ không biết phát sáng bao nhiêu lần, nhưng giờ đã đây đã chìm trong mảng tối đen nơi khoang xe.
Bước ra khỏi hầm xe sáng chưng ánh sáng trắng là một dãy ánh sáng màu rực rỡ và lung linh như những vì tinh tú trên bầu trời. Nhà hàng Đại Phong khiến người vào tự nhận thức được thân phận của mình với nội thất sang trọng cùng những chiếc đèn chùm màu vàng lấp lánh. Người đến đây đều là giới thượng lưu, có tiền hoặc quyền thế hơn người.
_ Xin hỏi, anh có phải là Trần Vỹ Khang không ạ? – Một người nhân viên nữ mặc đồng phục thiết kế tinh tế bước đến cửa lớn, nhẹ giọng hỏi Vỹ Khang.
_ Là tôi! – Vỹ Khang đáp gọn.
Khi đã được xác nhận, nữ nhân viên ấy liền dẫn đường anh đến một căn phòng Vip trong cuối dãy hàng lang trên lầu. Cả mặt sàn đều lát một lớp gỗ quý đắt tiền, âm thanh khi bước lên cũng không xô bồ, phức tạp như bên ngoài.
Khi còn lại một mình anh trước cửa phòng, Vỹ Khang thở dài một tiếng, lòng khẽ xót xa khi nhớ về những lần gặp nhau trước đây của ‘hai anh em’ họ. Đều là những lần buồn vui, chỉ có Minh Vương là người bạn tốt bên cạnh.
Vậy mà giờ đây lại gặp nhau trong bầu không khí căng thẳng này…
Nếu có thể, anh thà không hay biết chuyện gì cả! Để mọi thứ trở lại như lúc xưa ấy! Nhưng… liệu còn có thể không…?
Vỹ Khang mệt mỏi, gật nhẹ thanh cửa phòng bước vào. Tiếng nhạc du dương, êm nhẹ như tiếng suối chảy làm người Vỹ Khang cũng dịu đi đôi phần. Anh bước đến chỗ ngồi đối diện với Minh Vương trên chiếc bàn tròn lớn.
_ Cậu đến trễ quá đấy! – Minh Vương tuy nói lời trách móc, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản cho sự chờ đợi rất lâu nãy giờ.
Quả thật Vỹ Khang cũng lo sự chờ đợi này sẽ xảy ra thêm chuyện, nhưng lúc nãy không thấy bóng Tiểu Lan đâu khiến anh càng lo thêm. Cuối cùng chờ mãi cũng không được, đành phải rời khỏi. Tâm trạng giờ đây vẫn còn bất ổn, không biết cô đã về nhà chưa.
Tâm trạng bức bối, bất giác theo thói quen, anh nâng cốc rượu lên uống cạn một hơi cho cơn khó chịu nén xuống. Minh Vương thoáng liếc nhìn khuôn mặt đầy tâm trạng của Vỹ Khang, nhưng không nói gì, chỉ nhếch môi cười khi thấy cốc rượu đầu tiên ấy đã được cạn sạch. Anh nhấn nhẹ nút trên bàn, thức ăn được mang đến rất nhanh sau đó.
Nhưng bữa ăn lại trải qua một cách vô cùng nhạt nhẽo. Vỹ Khang đã cảm thấy có chút mất kiên nhẫn khi Minh Vương cứ điềm tĩnh ngồi ăn rồi uống rượu như vậy. Cứ như thể đối với anh ta, chỉ cần một bữa ăn cùng nhau cuối cùng này, sẽ kết thúc tất cả.
Nhưng những việc hắn đã làm, thì đâu dễ dàng buông tha cho anh chỉ với một bữa ăn đơn giản này…?
_ Rốt cuộc thì anh muốn gì? Tôi không có nhiều thời gian để ngồi đây như vậy đâu! – Vỹ Khang buông chiếc dao sáng lóa xuống đĩa, gằn giọng nói.
_ Bận rộn đến như vậy sao?
Minh Vương ngẩng đầu lên, ánh mắt ấy cơ hồ còn sắc lạnh hơn cả lưỡi dao kia, nhìn Vỹ Khang.
Chỉ với một bữa ăn với anh thôi mà giờ đây lại khiến cậu mất nhiều thời gian đến như vậy sao? Thế còn thời gian anh bỏ ra để bên cậu nốc cạn những cốc rượu buồn không tên, niềm vui không lời…? Thế còn thời gian anh chăm chút từng câu chữ khi sáng tác bài hát cho sự nghiệp của cậu…?
Những thời gian đó ai trả lại cho anh…?
Hay chỉ nhận lại nỗi đắng cay này…?
Vỹ Khang tức giận vứt mạnh chiếc khăn trắng trên đùi xuống bàn rồi bước vào nhà vệ sinh trong phòng. Gian phòng VIP rộng mênh ௱ôЛƓ giờ chỉ còn lại mình Minh Vương lạc lỏng.
Cậu đã khinh ghét anh đến như vậy rồi sao? Ánh mắt lạnh lùng khi Vỹ Khang rời đi càng thêm xoáy sâu vào nỗi hận thù của Minh Vương lúc này!
Dối trá đến từng lời nói! Giả tạo đến từng cử chỉ! Bước chân vào nghề không ít thì nhiều cũng có đôi phần công sức của anh! Vậy mà giờ đây nổi tiếng rồi thì không cần ai nữa sao?
Bàn tay Minh Vương Ϧóþ chặt chiếc dao sắc bén trên tay lại, cảm nhận từng cơn lạnh buốt truyền từ cán dao dâng trào trong lòng. Nhanh như sóc với những kế hoạch đã định, Minh Vương tiến nhanh đến chỗ ngồi Vỹ Khang, đổ một lọ nhỏ chứa chất lỏng trong suốt sóng sánh cốc rượu đã rót sẵn trên bàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc