Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 141

Tác giả: Pmb

Người phóng viên miệng lưỡi vẫn hết sức khinh miệt Tiểu Lan. Hắn chính là người đã bị xua đuổi tại nhà cô hôm qua.
_ Cô gái như vậy? Ý cậu là sao? Tôi nghĩ rằng hiện nay giới trẻ hiện nay mấy ai quan tâm, cứu giúp những người xung quanh mình như cô ấy? Còn nữa, cả giới ca sĩ trẻ trước và nay, mấy ai đều sống thật với từng phát ngôn như Vỹ Khang?
_ Cuộc họp báo hôm nay tôi đã xem qua, nếu nói Vỹ Khang sợ ảnh hưởng đến vị trí hiện nay mà phải phủ nhận, thì đó mới đúng là đánh mất đi chính giá trị hiện nay của mình. Cậu ấy là một người có tài năng, có thể tự đứng vững ở vị trí ấy bằng chính giọng hát của mình. Không cần phải dựa vào hình ảnh ca sĩ thần tượng hay sacandal mới sống được trong nghề… Nếu người hâm mộ thật sự yêu quý giọng hát ấy sẽ hiểu… Còn nếu chỉ vì chuyện này mà quay lưng, những thành phần đó cũng không đáng để nuối tiếc…
_ Chuyện tình này của họ, tôi ủng hộ…
Vì bây giờ ông mới biết, thế giới của những ngôi sao nhìn vào rất rực rỡ, sáng lấp lánh… Nhưng ai có thể thấy được, đằng sau sự lấp lánh, lung linh đó, nó đã phải đấu tranh như thế nào..?
Các phóng viên bên dưới đều sững người nhìn nhau xì xầm bán tán trước gương mặt lạnh lùng và khí chật điềm tĩnh của Hoàng Khải. Họ biết, một khi ông đã lên tiếng ủng hộ chuyện tình Sao này, nếu ai có ý bôi nhọa hay vẽ chuyện để tăng lợi nhuận, thì tòa soạn đó chắc chắn sẽ khó sống được trong ngành…
Gió ngoài ban công Hoàng Long khẽ thổi vi vu từng đợt, mái tóc của Vỹ Khang bay phấp phới, lặng nhìn đoạn đường về chiều êm ả bên dưới.
_ Cảm ơn ông đã giúp tôi! – Tiếng Vỹ Khang vang lên, xóa tan sự yên tĩnh, lời nói hướng về người đàn ông trước mặt mình.
Hoàng Khải quay qua nhìn cậu, lắc đầu bật cười:
_ Không phải tôi là đại diện cho kẻ thù của các cậu sao? Haha!!! – Khẽ im lặng một chút, ông tháo chiếc mắt kính đen ra, nhìn Vỹ Khang, thật lòng nói:
_Cậu rõ ràng không hợp với giới này đâu! Nó không đơn giản như cậu nghĩ… Rất xô bồ và phức tạp đằng sau vẻ hào nhoáng đó, không chỉ có niềm đam mê mà sống được. Tất cả đều theo định luật sẵn có: Khán giả luôn thích những tin sau hậu trường – Paparazzi thì lại có khả năng mang đến. Định luật đó mãi không đổi. Nếu cậu muốn sống trong giới, thì không có gì gọi là riêng tư hết…
Và cả người thân của anh, trước tiên là sẽ không còn có thể dành nhiều thời gian cho họ, sâu hơn nữa, anh sẽ làm tổn thương họ với những lần vấp ngã… Chính Vỹ Khang giờ đây cũng đã biết, cái giá của sự hào nhoáng này rất đắt!
_ Nó sẽ không có chỗ cho những người còn nặng tình cảm hay cần người thân đâu…Mà nó là sự cô độc!
Lời nói cuối cùng ấy của Hoàng Khải khắc sâu trong tâm trí của anh. Nó như hòa lẫn vào câu ngỏ lời của Tiểu Lan đã từng ngập ngừng nói, xen lẫn vào nhau:
“Mà nó là sự cô độc…”
“Vỹ Khang! Nếu có thể… anh đừng làm người nổi tiếng nữa được không…?… Vì vốn dĩ, để sống được trong cái thế giới ấy, phải trả giá quá đắt!”

Thật sự quá đắt!
Chỉ vì nó mà đã gián tiếp ςướק mất đi của anh cả một gia đình, cả người con gái mà anh yêu thương nhất…
Anh đã đánh cược, đã theo đuổi, đã từ bỏ… Dần bị cuốn vào thế giới ấy mà không hay biết, một thế giới không như anh nghĩ… Để rồi giờ đây anh nhận được gì?
Và đã bao lần anh tự hỏi… liệu có đáng không…?
Có lẽ cũng đã gần đến lúc phải rời khỏi rồi…
Cuộc nói chuyện riêng trôi qua, Đại Cường và Vỹ Khang cùng tiễn bước Hoàng Khải lên xe rời khỏi. Khi cùng nhau tập trung tại phòng họp, gương mặt Đại Cường sa sầm đầy tức giận:
_ Rốt cuộc cậu có xem công ty này là gì không? Nếu hôm nay không có Hoàng Khải thì hai người đã gặp rắc rối như thế nào rồi? Còn nữa, sự việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cậu, dù không nhiều thì ít! Tại sao hai người không chờ một thời gian chứ?
Chờ sao? Ông còn dám nói với anh chữ ‘Chờ’ đó? Người con gái ấy ngày trước đã một mình gặm nhấm chữ đó bao lần rồi? Bây giờ đến cả Tiểu Lan, cũng một lần nữa các người nỡ dùng cái chữ vô tình đó mà đà nặng lên đôi vai nhỏ bé của người con gái ấy sao?
Rốt cuộc một đời người có bao nhiêu năm để có thể sống với một chữ ‘Chờ’ đó? Và những nỗi đau thầm lặng, nỗi tủi thân chạnh lòng một mình cô giấu kín ấy ai hiểu?
Vỹ Khang tức giận, đứng bật dậy nhìn thẳng vào ông, quên hết mọi thứ xung quanh:
_ Em không cần biết việc này sẽ xảy ra chuyện gì!!! Hợp đồng công ty em sẽ đền bù đủ!! Em muốn hát bằng chính giọng hát của mình, lúc bước chân vào nghề em đã không cần cái hình tượng các người xây dựng, nhưng là do các người nói phải cần thời gian!
Anh quay qua những người có mặt trong phòng họp, đảo mắt một lượt những cánh tay đắc lực của Hoàng Long: _Còn bây giờ, đã bao nhiêu thời gian rồi??? Nếu các người vẫn không tự tin vào tôi như vậy, thì tôi sẽ rời khỏi đây mà sống bằng chính giọng hát của mình!!
Vỹ Khang xô ghế, định quay lưng bước đi. Chợt anh quay lại, nỗi đau dâng trào khi nói những lời đau lòng mà mình đã cố quên:
_ Đại Cường! Chuyện của em, anh là người hiểu rõ hơn ai hết! Chẳng lẽ anh muốn em một lần nữa phạm sai lầm sao? Cuộc đời này em có bao nhiêu lần để được phạm sai lầm lần nữa???
_ Vỹ Khang!! Vỹ Khang!!!
Vỹ Khang đẩy cửa bước ra, mặc kệ ánh mặt ngạc nhiên và tò mò của mọi người trong phòng.
Và cả ánh mắt hối hận của Đại Cường nhìn anh nữa…
Có lẽ ông đã sai….?
Đã sai khi nghĩ rằng, chỉ vì hình bóng đó mà anh mới có một phút nông nổi tham gia trò chơi ngốc nghếch đó thôi…!
Không ngờ rằng anh lại thật sự nghiêm túc một lần nữa như vậy. Lâu lắm rồi ông không còn thấy ánh mắt đó nữa…
Nhưng… chỉ cần nghĩ đến vẻ bên ngoài ấy của Tiểu Lan, ông cảm thấy tình yêu này sao mỏng manh và dễ vỡ biết chừng nào…!
Vỹ Khang đi thẳng đến phòng chờ, lúc này đây anh muốn nhìn thấy cô nhất để kìm lại nỗi đau quặn thắt trong lòng, xua tan đi nỗi cô đơn, trống trải một mình với bao luồng ý kiến trước mặt…
Muốn muốn được ôm chầm lấy cô để sẻ chia những niềm hạnh phúc đầu tiên mà anh có thể mang đến cho cô… Anh đã làm được! Đã không còn bị ánh đèn ấy che mờ mắt để rồi không nhìn thấy người thân bên cạnh mình lần nữa…
Nhưng cánh cửa phòng bật mở thì một nỗi hụt hẫng như rơi mất thứ gì đó quý giá bao trùm lên tâm trạng anh. Chỉ còn lại người nhân viên đang thu dọn đồ đạc, không thấy bóng hình nhỏ nhắn ây đâu nữa. Anh bước đến, cố giữ bình tĩnh cất tiếng hỏi:
_ Bạn gái của tôi đâu rồi?
Người nhân viên nghe thấy Vỹ Khang gọi thân mật cô gái ấy như vậy thì lòng khẽ ganh tỵ lẫn ngưỡng mộ, đáp lại: _Cô ấy đã được Tiểu Thắng đưa về trước rồi! Hình như là do anh phải dự họp nên Đại Cường ra lệnh như vậy.
Vỹ Khang gật đầu cảm ơn rồi bước vội ra ngoài. Vừa bước đến cửa thang máy thì Tú Vi đã chờ sẵn, tay cầm một chiếc túi lớn:
_ Đây là chiếc váy mà anh đã nhờ Tiểu Hy thiết kế… – Lúc đầu Tiểu Hy vốn còn thắc mắc Vỹ Khang đặt thiết kế chiếc váy này cho ai… Nhưng có lẽ giờ đã có câu trả lời. – Còn đây là điện thoại của anh, hôm qua anh đã để quên ở phòng chờ lúc ra buổi họp báo.
Vỹ Khang vừa nhận chiếc túi thì lòng càng nôn nao, mong chờ được gặp Tiểu Lan ngay lập tức. Nhưng khi đón lấy chiếc điện thoại, đôi lông mày anh khẽ chau lại suy nghĩ điều gì đó…
Phải rồi, sau khi kết thúc họp báo thì xảy ra chuyện, anh vẫn chưa lấy lại được điện thoại rồi cũng quên mất. Nhưng tại sao lại có hằng trăm cuộc gọi nhỡ hiện lên với một con số khủng này?
_ Cảm ơn cô… Tôi về trước!
Vỹ Khang vừa định quay lưng thì tiếng Tú Vi bất chợt vang lên:
_ Khoan đã…!! .. Tôi chỉ muốn nói.. chúc hai người hạnh phúc!
Dù cô biết, trong giới này, chuyện tình cảm luôn tựa như gió thoảng qua, mỏng manh như bọt xà phòng…
Nhưng cô tin vào biểu hiện của anh sáng nay! Tin vào tình yêu này!
_ Cảm ơn cô! – Vỹ Khang mỉm cười thật lòng rồi bước vào thang máy!
Khi cánh cửa thang máy đóng lại, bàn tay anh siết mạnh chiếc điện thoại…
“ Là hắn ta! Chắc chắn là hắn!!”
Chỉ có Minh Vương và những người thân thiết trong công ty mới biết số điện thoại anh. Đến ngay cả số này cũng bị tung lên mạng, thì chắc chắn chuyện này đều do một tay hắn làm.
Sự tức giận khiến anh không thể kềm được, chiếc điện thoại đập mạnh xuống đất, vỡ tan tành. Khi bước vào nhà xe, người anh đang nghĩ đến lại xuất hiện ngay trước mắt.
Có thể gọi là oan gia ngõ hẹp!
Vỹ Khang bước nhanh đến, mở bật cánh cửa xe Minh Vương. Gương mặt Minh Vương vẫn lạnh tanh, tay cầm chắc vô-lăng tỏ vẻ không quan tâm đến thái độ giận dữ của Vỹ Khang.
_ Chuyện này là anh làm đúng không? Tại sao anh lại muốn phá tôi?
_ Tại sao à…? Điều đó chắc cậu phải hiểu rõ hơn ai hết! – Minh Vương gằn giọng.
_ Rốt cuộc anh muốn gì? – Vỹ Khang không hỏi thêm vào lý do, càng lúc anh càng khinh ghét con người này, muốn chấm dứt tất cả, không còn quen biết gì nữa.
Minh Vương ánh mắt đanh lại,nhìn vào khoảng không vô định phía trước.
Muốn gì ư?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc