Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 136

Tác giả: Pmb

Cho đến khi Tiểu Thắng buộc phải mở cửa xe ra ngoài thì anh mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng bởi những tiếng ồn ào bên ngoài. Đám phóng viên đứng bên dưới như hổ báo muốn xông vào xâu xé anh ra từng mảnh. Vỹ Khang cố giữ bình tĩnh và điều hòa hơi thở mình, chậm rãi xuống xe rồi rảo bước càng lúc càng nhanh. Anh đi giữa Tiểu Thắng và Đại Cường để được hai người bảo vệ giữa những lưỡi hái của các phóng viên đang giáng xuống. Những người hàng xóm cũng hiếu kỳ ra xem thực hư khi đã vô tình mấy lần nhìn thấy cô gái trong ảnh.
_ Vỹ Khang! Xin anh cho biết, anh và người con gái lạ mặt ấy đã quen nhau bao lâu rồi???
_ Hai người đã bắt đầu chuyện tình này từ lúc nào?
_ Cậu bé trong hình có phải chính là con trai của hai người?
_ Nếu vậy anh đã kết hôn trước khi trở lại làng giải trí 3 năm trước đúng không?
_…
_ Xin lỗi! Hiện giờ phía công ty không thể trả lời điều gì! Mong mọi người tránh đường! … – Tiếng Đại Cường liên tục xin lỗi cùng những câu hỏi vang lên vô cùng hỗn loạn – Xin lỗi! Làm ơn cho qua! Chúng tôi cần chứng thực lại tất cả sự việc!
_ Chứng thực? Tất cả hình ảnh đều đã rõ ràng như vậy? Công còn muốn chứng thực điều gì?
_ Vỹ Khang! Có phải anh cũng sẽ như những ngôi sao thần tượng khác, phủ nhận tất cả chuyện tình cảm của mình?
_ Lần này anh lại định trả lời tất cả đều không hề quen biết nhau sao?
Một mũi tên như xoáy vào tim Vỹ Khang, đau nhói như bị thắt chặt lại. Một mảng ký ức ngày xưa thoáng qua làm lòng anh hoang mang, tâm trí dường như đang tự mình tìm ra lời giải đáp cho câu hỏi ấy…
Sẽ chối bỏ sao…?
Phủ nhận tất cả…?
_ Xin lỗi! Chúng tôi cần thêm thời gian!! Mọi người tránh ra!!!
Đại Cường và Tiểu Thắng cố giữ đám phóng viên cho Vỹ Khang bước đến mở cổng rồi vào trong. Tất cả đều mượn sự vững chắc của cánh cổng, kìm *** đám phóng viên bên ngoài. Lúc này Đại Cường mới có thể đứng vững mà nói với bên ngoài:
_ Xin lỗi! Mọi người hãy cho chúng tôi thời gian! Mọi câu trả lời sẽ được giải đáp! Thành thật xin lỗi!
Bỏ mặc những tiếng la hét, những câu hỏi hỗn độn sau lưng, cả ba nhanh chóng bước vào nhà. Khi cánh cửa màu trắng bật mở, tiếng chuông điện thoại réo vang bên tai khiến Đại Cường mơ hồ trở lại khoảng thời gian mỗi đêm khuya ông đưa Vỹ Khang đi diễn về của 4 năm trước…
Trên chiếc ghế sofa dài màu đỏ rực như muốn thiêu đốt cả chiếc áo trắng ngây thơ của cô, Tiểu Lan ngồi bó gối, mắt nhìn về phía cửa trông ngóng một hình bóng từ nãy giờ. Chưa lúc nào cô cảm thấy sợ hãi và hoang mang như lúc này.
Chỉ mới đây thôi, khi cả khu phố đang chìm trong sự tĩnh lặng, thì cánh cổng lớn bên ngoài vang lên như tiếng đập mạnh, lời kêu gọi, la hét với những câu hỏi vang lên. Lập tức tiếng chuông điện thoại từ đó cũng réo inh ỏi liên tục đến tận bây giờ, không phút nào nghỉ ngơi.
Nhưng đến khi cánh cửa bật mở rồi, cô còn chưa kịp chạy ùa đến sà vào lòng anh, tìm sự chở che, nương tựa, hỏi chuyện gì đang xảy ra… thì đã bị ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình. Qua tròng mắt kính trong suốt, cơ hồ Tiểu Lan cảm nhận được sự run rẩy, sợ hãi trong đôi mắt ông ta.
Đại Cường bất giác lùi lại vài bước theo bản năng. Nắm tay ông P0'p chặt lại, miệng mấp máy không nói nên lời. Là cô ấy, chính là cô ấy bằng xương bằng thịt đang hiện hữu trước mắt ông! Nếu không phải chính mình nhìn thấy, có lẽ ông cũng không thể nào tin được những bức ảnh kia. Giờ phút này đây, đối với ông, sự hiện hữu của người con gái này dường như còn đáng sợ hơn cả cơn sóng scandal đang dậy lên nữa…
Cuối cùng, ông cũng tiến lên vài bước, khóe miệng mấp máy dần phát ra âm thanh…
Âm thanh ấy là câu mà Vỹ Khang không dám nghe nhất…
Và không dám đối diện nhất…
Bởi, chỉ duy nhất một mình anh biết thái độ của Đại Cường từ nãy giờ là vì sao…
_ Mỹ Giang…cô…? Mỹ Giang…? Không… không phải cô đã…?
Đôi mắt Tiểu Lan tròn xoe nhìn ông, không hiểu ông đang muốn nói gì. Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã nhớ ra cái tên Mỹ Giang ấy. Một lần nữa, những nghi vấn, thắc mắc ngày trước lại ngập tràn suy nghĩ cô.
Tại sao Vỹ Khang khi nhìn thấy cô cũng có thái độ không dám tin vào đôi mắt mình như vậy?
Tại sao lúc ấy anh cũng không ngừng gọi tên Mỹ Giang như vậy??!!
Cô gái đó rốt cuộc là ai… của Vỹ Khang…?
Tiểu Thắng kinh ngạc nhìn thái độ của Đại Cường, cậu bước đến bên ông, nhẹ giọng hỏi:
_ Anh… cũng quen biết cô gái này sao?
Đại Cường không trả lời, lúc này mới nhớ ra sự hiện diện quan trọng nhất của một người con trai. Ông quay phắt của Vỹ Khang, ánh mắt vẫn chưa vơi đi phần nào kinh ngạc:
_ Vỹ Khang… Chuyện này… chuyện này là sao hả??? … Hai người đã ở cùng nhau bao lâu rồi? Cô ấy… cô ấy…
Ông dám nói tiếp những lời sau, chỉ trân trân đứng nhìn và chờ đợi câu trả lời của Vỹ Khang. Bất giác, Vỹ Khang không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy cảm xúc của Tiểu Lan lúc này nữa…
Anh đã làm tổn thương cô quá nhiều rồi! Giờ lại thêm một lần này nữa sao…?
Đến bao giờ anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho người con gái bên cạnh mình đây?
Thấy sự im lặng của Vỹ Khang càng khiến Đại Cường thêm sốt ruột, ông bất giác nhớ ra điều gì đó, đảo mắt xung quanh gian nhà: _ Còn thằng bé… thằng bé kia đâu??
Biết Đại Cường đang tìm điều gì, nếu anh càng im lặng càng thêm rối, Vỹ Khang khó khăn lắm mới run run cất được vài lời… nhưng đều là những từ quan trong nhất!
_ Sự việc… không như anh nghĩ đâu! Cô ấy… không phải là… Mỹ Giang! – Đôi môi anh chậm rãi nhướng lên, từng lời từng chữ khiến Đại Cường càng trợn mắt kinh ngạc:
_ Không phải Mỹ Giang??!! Vậy cô ta là ai? Hai người sống chung một căn nhà như vậy bao lâu rồi?
Đại Cường dần lấy lại bình tĩnh, tức giận nhìn cô gái đang gần như bất động trên chiếc ghế sofa, lắng nghe từng lời người khác nói về mình. Mọi chuyện đã phanh phui lên những tấm ảnh sắc nét như vậy, chính ông nếu nghe lời phủ nhận còn không tin thì ai tin đây?
_ Anh Cường! Số người hâm mộ lúc nãy đứng chặn tại cửa chính công ty giờ đã kéo qua đây hết rồi!
Đại Cường giật mình bước nhanh ra ngoài cánh cửa mới biết lời Tiểu Thắng nói là thật. Trước cánh cổng, khoảng sân nhỏ bé giờ đã chật kín người, cơ hồ muốn hô hấp trong đám hỗn loạn ấy cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Reng..!!! Reng..!!!!
Rầm..!!! Rầm!!!
_ Vỹ Khang!! Anh ra đây!! Ra đây nói cho rõ đi!!!
Tiếng đập cửa, la hét như đang giằng co với tiếng chuông điện thoại trong nhà khiến đầu óc Đại Cường rối bời với những gì xảy ra trứơc mắt. Mọi chuyện ập đến quá bất ngờ.
_ Rút dây kết nối ra! Nhanh lên! Rút dây kết nối điện thoại ra!!!
Đại Cường hét lên ra lệnh khiến Tiểu Lan giật nảy mình. Dù không nói tên nhưng cô đã vội vã nhanh chóng bước đến chiếc điện thoại bàn cuối góc nhà. Hình ảnh của cô gái nhỏ nhắn lúc này khiến lòng người không khỏi xót xa…
Nhưng còn chưa kịp rút dây kết nối thì gương mặt Tiểu Lan đã tái xanh khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cô đã quên mất một nơi xa, có một người luôn ngóng trông và lo lắng cho từng bước đi của cô…
_ Là…là… mẹ em…
Cả ba gương mặt đều ngạc nhiên nhìn cô, nhất thời không biết làm thế nào, có lẽ họ đều không nghĩ đến trường hợp này. Không đợi họ trả lời, Tiểu Lan đã lấy sự im lặng đó làm sự cho phép rồi nhấc máy lên nghe…
Nói đúng hơn, cô cảm thấy cần nương tựa vào bà lúc này!
Bên kia đầu dây, bàn tay bà Kim nắm chắc lấy chiến điện thoại như sợ nó sẽ rơi mất, sẽ rơi luôn cả tiếng nói của đứa con gái mình… Kết nối không được từ nãy giờ, khiến tim bà càng lúc càng đập mạnh.
_ Tiểu Lan! Là con… là con sao…? Con đang ở đâu? Có gặp chuyện gì không? – Sự lo lắng và sợ hãi tột độ khiến những câu hỏi kìm nén lập tức bật ra liên tục.
_ Mẹ… con… con không sao đâu! Mẹ đừng lo
_ Rốt cuộc là con đang làm cái gì vậy hả? Tiểu Lan?? Con đang làm cái gì???
Tại sao chứ? Tại sao lúc này đây, đứa con gái bà đang chịu đựng giữa vòng vây dư luận đáng sợ, thì bà lại không có cạnh bên? Nó sẽ ra sao đây…? Nó có chịu đựng nỗi những phong ba này không chứ?
_ Mẹ à!!! Con không sao đâu! Mẹ chờ con nhé! Khi nào gặp, còn sẽ nói tất cả! Nha mẹ! Sẽ sớm thôi…! Con xin lỗi mẹ!!
Bà Kim thở dài, lòng xót xa, không muốn làm Tiểu Lan phải mệt mỏi bận tâm thêm, nên đành dịu giọng nói: _ Được rồi! Con phải biết lo cho mình! Khi nào… mệt mỏi thì hãy trở về.. Được không? Còn nữa… nếu… người đó… thật sự là bạn trai của con… thì phải cùng nhau mà giải quyết, không được chịu đựng một mình đó!
Tiểu Lan nghe thấy hai từ ‘bạn trai’ thì cảm thấy ấm lòng. Vâng dạ vài câu rồi buông điện thoại. Dường như cô đã nghe thấy những âm thanh ồn ào, náo loạn không kém gì bên đây vang lên văng vẳng trong ống nghe… Nhưng lại có chút mơ hồ, mờ ảo…
Nhưng Tiểu Lan đâu thể nào hình dung được rằng, trước cửa nhà mình cũng đang bị bao vây đặc kín bởi đám phóng viên đáng ghét này…
Lòng bàn tay bà Kim từ nãy giờ phủ lấy ống nghe nên ướt đẫm mồ hôi, nhưng chỉ cần ngăn được những tiếng ồn ào bên đây là bà yên tâm rồi. Bà không muốn làm thêm gán***, sự lo lắng cho con gái mình.
_ Mẹ!! Mấy cô chú bên ngoài cứ hỏi con về chị hai liên tục, càng lúc càng đông ngoài kia kìa!
Bà Kim tức giận bước ra ngoài, cố lấy lại khuôn mặt lạnh lùng và bình tĩnh.
_ Xin bà cho chúng tôi biết, con gái bà và ngôi sao Trần Vỹ Khang đã yêu nhau được bao lâu rồi ạ?
_ Bà có biết chuyện bọn họ yêu nhau và sống cùng không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc