Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 134

Tác giả: Pmb

Đừng gánh mọi tổn thương và đau đớn trong lòng… Đừng vì một người mà nước mắt tuôn rơi nghẹn ngào trong tuyệt vọng!
Chỉ cần như vậy thôi, tình yêu và sự cô đơn lúc này, anh sẽ chôn chặt nó vào tận sâu đáy lòng. Nếu tình yêu cô luôn cháy bỏng và nồng nhiệt mãi như vậy…
Thì tình bạn này anh cũng sẽ giữ mãi như vậy!
Thời gian như nước lũ trôi qua, vô tình và vội vã, không thể níu lại. Phía Hoàng Long , đặc biệt là nhóm ekip riêng cho Vỹ Khang đang gấp rút chạy đua với cơn nước lũ ấy.
Dần dà dù cố hết sức nhưng Vỹ Khang cũng không thể về sớm cùng Tiểu Lan được nữa, khi lịch diễn nhằm PR cho album không còn chỗ, lịch luyện tập thì dày đặc…
Về đến nhà đầu óc quay cuồng, thân thể rả rời…
Lúc ấy chỉ đôi lời quan tâm, xót xa của Tiểu Lan cũng khiến anh ấm lòng. Vỹ Khang mệt đến nổi không biết phải nói gì nữa. Có lúc, cả hai chỉ lặng yên ngồi bên nhau, hoặc anh nghe cô nói…
Kết thúc một ngày dài quay cuồng trong dòng xoáy đầy mệt mỏi!
Và ngày mai, cuộc họp báo hoành tráng ấy sẽ bắt đầu. Chính thức ra mắt báo giới và người hâm mộ một hình tượng mới của Vỹ Khang.
Không còn là những bài chia ly, biệt khúc **** nữa. Mà là những bản tình ca trải đầy hương hoa, hạnh phúc. Lại có chút cháy bỏng và cuồng nhiệt của tuổi trẻ, dám sống hết mình vì yêu.
Bận rộn không kém gì họ, phía Viên Quang cũng đang thầm lặng rượt theo đến từng cự ly nhỏ nhất. Mọi thứ về kịch bản, kế hoạch đều sẵn sàng nghênh chiến cho ngày mai.
Trong phòng làm việc của Viên Quang tràn ngập ánh đèn sáng chưng, Quý Luân đang cặm cụi ghi ghi chép chép, chốc chốc lại lướt web suy nghĩ kỹ càng rồi mới đặt Pu't viết tiếp.
Tổng biên tập Lưu bước vào, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của sự tập trung lúc này, ông nói:
_ Lần này thật vất vả cho cậu! Mọi thứ đã chuẩn bị tất cả rồi! Chỉ còn cuộc họp ngày mai nữa thôi. Tất cả đều trông chờ vào cậu. Như tôi đã nói, Viên Quang sẽ không bạc đãi cậu đâu!!
_ Tôi biết rồi! – Hắn đáp gọn.
Tổng biên tập Lưu không nói gì nữa, bước ra ngoài, trả lại mọi thứ lúc đầu cho hắn. Bàn tay đang lướt nhanh bỗng dừng lại, mắt Quý Lân hướng ra khung cửa sổ, suy nghĩ điều gì đó…
Ánh trăng đêm nay thật sáng! Tuy chỉ là một vầng trăng khuyết, nhưng mang đến một thứ ánh sáng trắng đầy ấm áp và dịu dàng.
Nhưng con người, không phải lúc nào cũng có thể hòa mình trong thứ ánh sáng hiền hòa ấy! Những tia nắng gắt, những cơn mưa bão lớn… tất cả đều trở thành một điều hiển nhiên của trái đất này, không thể tránh khỏi.
Hắn lại cúi đầu viết tiếp…
Có lẽ… đã không thể thay đổi gì nữa, mọi thứ đã đi quá sâu rồi! Mỗi người đều có một cái nghề, nhưng hắn đã chọn nghề này, thì phải làm hết mình.
Cuộc sống có những thứ phải thuận theo lẽ tự nhiên mà sống!
Sáng ngày hôm sau, khi những tia nắng sớm mai chiếu rọi khắp đoạn đường, Tiểu Lan mỉm cười nhìn vào khung kính xe như mọi ngày, luyến tiếc chia tay.Nụ cười cô rực rỡ và chói lóa dưới ánh mắt trời. Cô hi vọng nụ cười này sẽ mang đến những điều may mắn nhất cho Vỹ Khang!
_ Anh cố gắng nhé! Làm thật tốt vào! – Vỹ Khang của cô sẽ làm tốt! Làm rất tốt! Anh rất hoàn hảo!
_ Anh biết rồi! Ở nhà em nấu chút gì cho mình ăn thôi! Tối nay chúng ta sẽ đi ăn ngoài!
Vỹ Khang mỉm cười đáp lại cô rồi lao vội xe ✓út đi. Thời gian lúc này đang gần rút ngắn lại, không thể vì chuyện riêng của anh mà ảnh hưởng đến mọi người.
Tiểu Lan nhìn bóng xe khuất hẳn mới yên tâm bước vào nhà…
Có mấy ai biết rằng… Mong ước là thế, nhưng một ngày mới bắt đầu và diễn biến như thế nào, là do ông trời định đoạt!
CÓ LẼ…EM SẼ PHẢI TỪ BỎ THÔI
Nguyện Cược Tất Cả – Thua Không Hối Tiếc
Từ phía bên ngoài công ty Hoàng Long trong các sự kiện như mọi lần đã trải tấm thảm đỏ rực chạy dài vào đại sảnh. Những lẵng hoa, lời chúc mừng tràn ngập trong các ngõ ngách, khiến một mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí. Phía trên sân khấu với hình ảnh bìa album nổi bật, chiếc đàn dương cầm đen tuyền sáng lóa dưới ánh đèn được đặt trang trọng trong một góc.
Cánh cửa lớn ra vào đóng mở liên tục, đón tiếp những vị khách mời của buổi ra mắt album Anh đã ngỡ chỉ là mơ của Trần Vỹ Khang. Từ rất sớm, các phóng viên đã có mặt đông hơn cả, ngoài mục đích tranh nhau những hình ảnh nóng hổi cho sự đột phá hình tượng mới của Vỹ Khang, mà còn mong thu thập được những tin tức nóng nhất và độc quyền từ những ngôi sao nổi tiếng khác được mời đến ngày hôm nay. Có thể nói, buổi họp báo của công ty Hoàng Long tổ chức hôm nay là một ao hồ với đầy rẫy cá vàng quẫy đuôi mà bọn họ luôn muốn câu bằng được.
Một lúc sau đó, Vỹ Khang đã lập tức xuất hiện trước cửa ra vào cùng Đại Cường, nét mặt anh lịch sự và nhã nhặn pha lẫn chút kiêu ngạo thường trực bắt tay từng người khách mời. Nụ cười lạnh lùng có tựa dường không liên tiếp bị những ánh đèn flash ςướק lấy, nhưng với cam kết không được phỏng vấn riêng mà các phóng viên đã kí khi được mời đến buổi họp báo nên hiện tại bầu không khí diễn ra rất nhẹ nhàng, cũng như mọi việc đều báo hiệu một buổi họp báo ra mắt album đầy thuận lợi.
Phía ngoài sân bước vào, mũi giày đen sải đều trên thảm đỏ, nam ca sĩ nổi tiếng Đại Đồng lịch sự bắt tay với Vỹ Khang. Miệng ông nở một nụ cười khiêm tốn nhưng không giấu được biểu cảm đầy kinh nghiệm và khôn khéo sau bao nhiêu năm bôn ba trong nghề.
_ Xin chào! Chúc mừng cậu! Càng ngày cậu càng khiến tôi ngạc nhiên với những thay đổi 180 độ này nhé! Haha!!! Rất tốt!! Rất tốt!!!
Tiếng cười thân thiện khiến cơ mặt Vỹ Khang cũng dần dãn ra, cảm giác gần gũi. Đại Đồng có thể nói là một bậc tiền bối rất có tiếng nói trong giới showbiz mà Vỹ Khang đang tồn tại. Nhưng đối với ông ,Vỹ Khang là một tài năng tiềm ẩn, khi tự đứng lên bằng sức mình trên con đường nghệ thuật chân chính mà không bao giờ muốn ***ng vào những scandal nào quá lố cả.
_ Tôi chỉ là cố gắng hết mình thôi! Thật quá khen rồi! Còn phải học hỏi ở ngài nhiều lắm! – Vỹ Khang giữ chuẩn mực lễ phép trả lời.
Họ nói vài câu rồi Đại Đồng được người hướng dẫn mời vào đại sảnh. Đôi lông mày Vỹ Khang bất chợt chau lại khi nhìn thấy một chàng thanh niên trẻ tuổi, ánh mặt sắc lạnh bước vào. Trên cổ luôn thường trực chiếc máy ảnh màu đen hiện đại, như một vật bất ly thân của mình.
Khuôn mặt từ tốn, không có gì vội vã, Quý Lân chậm rãi bước đến bên Vỹ Khang, nhoẻn miệng cười ẩn ý. Với một con người luôn thủ sẵn những lời nói sắc bén nhằm mang những điều tốt nhất về cho tòa soạn của mình, Vỹ Khang nhanh chóng trở lại ánh mắt lạnh lùng mà đối diện với hắn.
_ Xin chào! Thật vinh dự khi được quý báo Viên Quang chấp nhận lời mời đến đây! – Đại Cường im lặng nãy giờ để Vỹ Khang tiếp khách, nhưng đối với những tòa soạn này ông không khỏi bất an mà lên tiếng.
_ Thật quá lời!! Haha!! Mong là mọi việc hôm nay sẽ thuận lợi!!
Đôi lông mày hắn nhướng lên khiêu khích, đưa ra giấy mời cho bảo vệ rồi bước thẳng vào trong.
Thuận lợi?
Là thuận lời điều gì? Ai sẽ ‘Thuận lợi’? Hai từ này khiến Đại Cường lo lắng, chau mày lại nhìn hắn rời đi. Vỹ Khang mỉm cười trấn an ông vài câu rồi quay qua bận bịu tiếp những vị khách mời khác.
Những tia nắng càng trở nên gay gắt thêm, khách mời đều đã tụ họp đầy đủ. Buổi họp báo chính thức bắt đầu với một thứ ánh sáng mờ ảo tràn ngập khắp đại sảnh lớn. Trên sân khấu, Vỹ Khang liên tục trình bày các bài hát nổi bật nhất nằm trong album lần này của mình.
Tiếng hát anh có lúc trầm ấm như tiếng suối êm đềm chảy vào lòng người, lại có lúc dữ dội và mạnh mẽ như một cơn thác dữ ào ào đập vào thành đá bởi những bản nhạc sôi động. Với tài năng thật thụ của anh có được, không khỏi khiến các phóng viên dù kiếm sống bằng scandal nóng hổi của sao nhưng cũng thầm thán phục.
Trước khi đến bài hát cuối cùng, Vỹ Khang đã có một cuộc phỏng vấn theo những câu hỏi của phóng viên đưa ra bằng mảnh giấy riêng khi buổi họp báo bắt đầu. Vì đây đều là những câu hỏi được chọn lọc nên không quá khó khăn hay ác ý gì cả.
Trên sân khấu, Vỹ Khang ngồi trên chiếc ghế sofa dài vừa được mang ra, người nữ MC ngồi đối diện. Mỗi cử chỉ và hành động của anh đều từ tốn, ung dung cùng sắc thái điềm tĩnh. Khiến cho người ta có cảm giác anh vừa khó gần và xa cách, nhưng lại biết giữ đúng mực vị trí của mình.
Người nữ MC mở một mảnh giấy nhỏ trong thùng thư, chất giọng trong trẻo vang lên.
_ Xin hỏi, lý do gì khiến anh thay đổi đột ngột phong cách của mình từ những bài hát chia ly, đau buồn của lứa đôi sang những bản tình ca ngọt ngào và cuồng nhiệt của tình yêu tuổi trẻ ạ?
_ Đã hoạt động trong giới showbiz dựa trên thị hiếu của khán giả, thì người nghệ sĩ phải biết luôn thay đổi, làm mới mình mới không gây nhàm chán. Nhưng quan trọng phải biết thay đổi hợp lý và có chừng mực là được.
Vỹ Khang nhẹ nhàng trả lời trôi chảy, không hoàn toàn sát với điều người hỏi thật sự muốn biết, nhưng lại không ai bắt bẻ được. Những buổi phỏng vấn nhanh như thế này thường trải qua có chút máy móc và nhàm chán, cho đến khi một câu hỏi cuối cùng vang lên như xoáy vào tim Vỹ Khang khiến khuôn mặt anh thoáng dấy lên thứ cảm xúc gì đó thì khán phòng mới có chút không khí:
_ Với bài hát sáng tác đầu tiên của mình, ca khúc Anh đã ngỡ chỉ là mơ được mọi người đón nhận nồng nhiệt, anh đã truyền tải rất nhiều cảm xúc vào bài hát với một câu chuyện tình xen lẫn ngọt ngào và đắng cay, vậy xin hỏi, để có thể hiểu rõ cảm xúc của một bài hát mà viết lên như vậy, câu chuyện ấy có phải anh đã từng trải qua?
Nhìn sự im lặng nhất thời của Vỹ Khang khiến Đại Cường bên dưới sân khấu lo lắng, nhưng dường như cũng nín lặng chờ câu trả lời. Vỹ Khanh khẽ gật đầu, lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình, mỉm cười nói:
_ Nếu thật sự những cảm xúc mà tôi muốn gởi gắm vào bài hát đã truyền đến khán giả được như vậy tôi thật sự rất vui. Để có được những cảm xúc sẽ phải dựa trên nhiều yếu tố, chứ không hẳn chỉ có riêng sự trải nghiệm mà viết nên được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc