Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 131

Tác giả: Pmb

Thật đúng là theo thời gian, mọi thứ điều thay đổi! Cảm giác thật khác xa ký ức cô. Có lẽ từ hôm nay Tiểu Lan phải dứt bỏ suy nghĩ chạm vào những trò cảm giác mạnh này rồi.
Thật kinh khủng!
Tiểu Lan chầm chầm bước đi theo sau lưng Vỹ Khang, niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng. Từng tia nắng nhẹ phủ lên người Vỹ Khang một lớp vàng mỏng nhạt, như tôn lên sự dịu dàng và ấm áp của anh vậy.
_ Vỹ Khang! Mình chơi trò này nhé!
Vỹ Khang đưa mắt ngạc nhiên, rồi lại quay qua nhìn Tiểu Lan. Thật không biết phải nói sao khi cô đưa anh từ ngạc nhiên đến khác. Giữa khu đất vắng người, trò chơi Vòng ngựa quay thật yên bình và tĩnh lặng. Những chú ngựa gỗ đủ màu lặng lẽ nhấp nhô lên xuống, cứ theo vòng tròn quay quanh một chiếc trục chính. Hoàn toàn khác với sự xô bồ và đông đúc bên ngoài kia.
_ Em có làm sao không vậy? Trò này để cho trẻ con chơi mà? Muốn bị người ta cười cho à?
Lúc thì muốn chơi trò cảm giác mạnh nhất, giờ lại đòi trò của con nít, thật không hiểu nổi!
Nhưng nhìn thấy mặt Tiểu Lan hơi thất vọng, lại như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng Vỹ Khang chỉ còn biết nhắm mắt mà bước đến quầy bán vé. Nhận lấy chiếc vé trong ánh mắt kinh ngạc cùng đôi môi cố gắng nhịn cười của người bán vé, anh thật muốn đào sâu một cái hố mà chôn mình cho rồi.
Thật mất mặt!
Cũng may khu này vắng khách, nên cũng không mấy ai để ý đến bọn họ. Ngoại trừ những câu nói bật chợt vang lên “ Mẹ ơi, sao cô chú ấy lại chơi trò trẻ con vậy?” của một cô bé hay cậu nhóc cùng tiếng cười khúc khích của cha mẹ chúng thì cũng không đến nỗi…
Tiểu Lan lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt phủ kín bởi cặp mắt kiếng đen bản rộng cùng chiếc nóng lưỡi trai che phủ tóc thì khẽ xót xa. Có lẽ cô sẽ không bao giờ quên cảm giác lúc nãy, dù ngăn cách bởi thành ghế giữa hai người, nhưng khi tiếng cô vừa thất thanh la lên lúc con tàu chạy ngược xuống, một vòng tay ấm áp đã lập tức vòng qua, phủ lên bờ vai cô.
Như muốn bảo vệ, chở che cho cô trước những sợ hãi, những luồng gió mạnh và ánh nắng chói chang táp vào mặt…
Nhưng giờ đây, cô bất chợt nhận ra, cô cần cảm giác yên bình và tĩnh lặng này hơn. Đón từng cơn gió nhẹ nhàng, chỉ cô có và anh cùng xoay một vòng tròn lặng lẽ, không lo lắng sợ hãi gì cả.
Tựa như cùng anh đi một vòng lớn của cuộc đời trong thầm lặng, không nổi bật và rực rỡ trong mắt người khác. Khắc hẳn vòng tròn trò cảm giác mạnh lúc ấy, được mọi người nhát gan không dám chơi ở dưới ngước nhìn, ngưỡng mộ. Nhưng phải trải qua sự sợ hãi và cần độ gan dạ bằng sắt mà có được…
Cô không muốn như vậy!
Cô không muốn cùng anh hẹn hò mà Vỹ Khang lại phải bịt kín như vậy. Vừa bước xuống khỏi chiếc tàu lại vội vã đội nón, mang mắt kiếng…
Cô thật không muốn!
Cô thèm cảm giác bình yên như những cặp yêu nhau khác. Thản nhiên bước đi trong ánh mắt và lời chúc phúc của mọi người, không chút lo lắng che giấu gì cả.
Vỹ Khang đang nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, bất chợt quay lại nhìn Tiểu Lan khiến cô giật mình, không kịp thu lại ánh mặt mình. Cơ hồ cô cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng trong đôi mắt Vỹ Khang tỏa ra bao phủ lấy tim mình, anh khẽ nói:
_ Sao vậy?
_ Không…không có gì đâu!
Vòng xoay từ từ chậm dần rồi ngừng hẳn, Vỹ Khang bước xuống đất rồi đỡ lấy người Tiểu Lan. Nhìn bộ đồ hơi cũ màu, áo thun màu vàng chanh cùng quần jean xanh sẫm, Vỹ Khang chợt suy nghĩ điều gì đó.
_ Vỹ Khang! Anh đang nghĩ gì vậy? – Đến lượt cô hỏi anh.
_ À, không có gì!… Em muốn chơi thêm nữa không? – Vỹ Khang bỗng đổi giọng châm chọc làm Tiểu Lan ngượng ngùng. Bờ môi anh khẽ nhướng lên một đường cong dịu dàng khiến tim Tiểu Lan xao xuyến, cô bĩu môi tỏ vẻ hờn giận, rồi quay đầu bỏ đi:
_ Thôi khỏi đi! Nhìn anh thật miễn cưỡng quá!
_ Anh không có! Bình thường mà!
Nhưng cô nào đâu biết, anh cũng rất thích cảm giác đó…
Yên bình và nhẹ nhàng…
Không lo lắng, toan tính gì cả…
Trời bắt đầu nắng lên, cả hai bước vào bãi cỏ rộng sạch sẽ, thoáng mát dành cho khách nghỉ trưa ngoài trời. Những tán lá cây to lớn phủ cao hứng lấy tất cả tia nắng ban trưa gay gắt.
Thật mát mẻ dễ chịu!
Cùng Vỹ Khang ăn những món mà anh đã chuẩn bị cả buổi sáng trước khi đi, Tiểu Lan tự hỏi còn có cảm giác nào tuyệt hơn thế nữa. Ước sao ngày hôm nay ngưng lại, để anh và cô mãi bên nhau, gần gũi thế này.
Ăn xong, cả hai ngồi sát gần nhau nói rất nhiều chuyện. Dần dà, Tiểu Lan đã nằm xuống gối anh lúc nào mà không biết nữa. Chỉ biết cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc dâng lên trong tim là rất thật.
Cô nói với anh rất nhiều chuyện. Về gia đình của cô, về người mẹ hiền lành và yêu thương con của mình, về đứa em ngoan ngoãn… Nhưng lại không đá động gì tới việc cô đã đánh cược với mẹ mình, nếu thật sự không giành được tình cảm của anh thì cô sẽ thua cuộc và chấp nhận đi du học.
Còn anh, tuyệt nhiên lại không nói gì về gia đình mình…
Cô dường như tự hiểu, cũng không hỏi lại.
Bỗng, anh bất chợt ngượng ngùng cất tiếng hỏi. Một câu hỏi mà anh đã suy nghĩ từ lâu rồi:
_ Tiểu Lan…! Em đã… thích anh như thế nào…?
Anh thật không nghĩ trên đời này lại có một người hâm mộ thần tượng đến nỗi dám xông vào nhà tự tin đánh cược như vậy nữa. Họ chưa từng quen nhau, càng chưa bao giờ gần gũi… Tại sao cô lại yêu anh như thế? Chẳng lẽ chỉ qua đĩa hát và MV thôi sao?
_ Bí mật! – Dù hiểu ý anh muốn hỏi gì, nhưng cô lại không trả lời.
Tiểu Lan chu môi ra vẻ bí ẩn trêu chọc anh, nhẹ chớp chớp bờ mi mắt, hưởng thụ cảm giác bình yên trong lòng. Lúc này chưa thích hợp để nói, sẽ cần có thêm thời gian nữa…
Anh cũng không hỏi thêm.
Đến khi ánh nắng bớt gay gắt hơn vì buổi chiều tà đang dần buông xuống ,Vỹ Khang mới đề nghị đi mua cà phê sữa uống cho bớt buồn ngủ. Cả buổi trưa anh đều không thể chợp mắt được chút nào vì không nằm quen chốn đông người ngoài trời này, tối qua lại thức khuya.
Nhưng đến khi đầu lưỡi chạm vào sự hòa quyện đặc biệt ấy, Vỹ Khang lại không cảm giác được sự thơm ngon như ở nhà. Anh khẽ quay qua nhìn Tiểu Lan đang thổi nhẹ từng làn khói nghi ngút.
_ Cà phê ở đây hình như không được ngon… Về nhà em pha anh một cốc khác nhé!
_ Sao vậy? Ở nhà chỉ là cà phê gói thôi mà? Ở đây sẽ ngon hơn chứ? – Cô thắc mắc, chau mày hỏi.
Nhưng anh chỉ mỉm cười không nói gì, nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp như gió xuân. Như chợt hiểu ra, cô khẽ gật đầu, ánh mặt hạnh phúc nhìn anh.
_ Em biết rồi!
Vì cốc cà phê sữa này… không phải do cô pha…
Ở cách đó không xa, Quý Lân mắt không rời Vỹ Khang, lòng thầm ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ. Không ngờ một người lạnh lùng như Vỹ Khang lại có nụ cười ấm áp như vậy. Cơ hồ như những cơn gió chiều thoảng qua, cũng muốn nấn ná dừng lại để ngắm nhìn anh vậy.
Mối tình tuổi trẻ này thật đẹp!
Vỹ Khang uống xong cốc cà phê, cúi xuống nhìn đồng hồ rồi đứng dậy trước Tiểu Lan.
_ Đi thôi! – Anh thản nhiên nói.
_ Đi đâu?- Tiểu Lan ngẩng đầu lên nhìn anh. Vẫn còn sớm mà? Không phải sắp đi về chứ?
_ Đi xem phim! Không phải hôm qua đã nói em rất thích phim tình cảm sao? Anh đã đặt vé rồi, giờ ra sẽ là kịp giờ.
Dù tối qua trong lúc nghe cô nói anh không mấy tập trung, nhưng Vỹ Khang vẫn nhớ được cô rất thích xem phim tình cảm, còn tiện miệng nói cũng thích đọc tiểu thuyết nữa. Mơ mộng như vậy, thảo nào ***ng chút chuyện là khóc…
Tiểu Lan vui mừng trong nỗi kinh ngạc đứng bật dậy. Cứ nghĩ hôm qua anh hờ hững không đáp vì không thích, chẳng ngờ anh có để tâm.
_ Hi! Vậy đi thôi! Anh đặt phim gì vậy?
_…

Họ vừa bước đi vừa vui vẻ nói chuyện, Quý Lân lập tức đuổi theo sau. Bỗng, từ băng ghế đá bên cạnh, một cậu bé chừng 3, 4 tuổi, lon ton chạy theo hắn.
_ Chú ơi! Cho con mượn máy ảnh của chú được không? Cho con mượn máy ảnh của chú một chút thôi!
Cả buổi ngồi chờ mẹ mình, cậu nhóc không rời mắt khỏi chiếc máy ảnh hiện đại trên tay hắn. Bàn tay nhỏ xíu mềm mại níu giữ vạt áo hắn từ phía sau, vì đang đi theo dõi Vỹ Khang nên không thể đi nhanh, kết quả không sao thoát khỏi thằng nhóc lạ mặt này.
Nó cứ bám theo Quý Lân cho đến khi gần đến khu vực cổng, hắn mới tức giận quay lại trừng mắt hù dọa: – Nếu mày còn đi theo nữa tao đánh đòn đấy! – Rồi nhẫn tâm rẽ sang bên phía khác.
Cậu nhóc ngơ ngác nhìn bóng hắn vội vã bước đi, theo bản năng lập tức bật khóc nức nở. Xung quanh bốn bề đều lạ lẫm, nó khóc càng lúc càng lớn dần. Nó không nghe lời mẹ rồi, nó bỏ đi lạc rồi…
Tiếng khóc vang lên bên tai Tiểu Lan khiến cô dừng bước nhìn lại. Giữa khu lối ra vào vắng người, tiếng khóc nó thật hồn nhiên nhưng pha lẫn sự sợ hãi.
_ Nó là con của ai vậy? Tại sao lại một mình đứng đó khóc.
Chưa kịp để Vỹ Khang nói gì, Tiểu Lan đã bước vội đến chỗ cậu nhóc, lau đi dòng nước mắt của nó. Đôi mắt ướt đẫm nó long lanh nhìn chằm chằm vào Tiểu Lan rồi lại càng khóc to hơn.
_ Nín đi! Nín đi! Mẹ em đâu rồi!
Nó không trả lời, cứ khóc mãi. Tiểu Lan không biết làm sao, vô thức ẵm nó lên, ôm vào lòng. Nó vẫn không ngừng khóc như uất ức điều gì đó, nước mắt ướt đẫm bờ vai Tiểu Lan.
_ Vỹ Khang! Làm sao đây! Làm sao bây giờ, nó không chịu nó gì cả.
Tiểu Lan hoang mang ngó quanh. Lúc này xung quanh cô đều tưởng cậu nhóc đó là của hai người, nên không hề để ý gì đến cả, phòng bảo vệ thì cách đó rất xa.
_ Đưa đây cho anh!… Nín đi…Nín đi nào!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc