Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 129

Tác giả: Pmb

Chiếc xe chạy với tốc độ chầm chậm, tha hồ cho Tiểu Lan ngắm cơn mưa đêm dai dẳng này. Nước hai bên bánh xe bắn lên thành một vòng cung tuyệt đẹp như những hồi pháo hoa trong suốt.
Đâu ai biết rằng, tốc độ ấy lại khiến cho việc theo dõi của Quý Lân càng thêm thuận lợi, không phải sợ mất dấu. Bao nhiêu thông tin, hình ảnh nóng hổi chờ hắn phía trước…
Trên đoạn đường vắng vẻ không bóng người, những tiếng tí tách của cơn mưa đêm đã tạnh vang lên khe khẽ. Từng chiếc lá bóng lưỡng, đọng lại những giọt nước long lanh như sương sớm, khung cảnh nhẹ nhàng và trầm lắng, tất cả đều nín lặng nhìn cuộc chia tay lưu luyến của anh và cô.
Lòng Vỹ Khang dâng lên một cảm giác mất mát, hụt hẫng mãnh liệt, nhưng chỉ đành lặng im nhìn cô bước khỏi khoang xe. Trong luồng gió lạnh thổi đến, mái tóc Tiểu Lan nhẹ bay bay, rủ xuống khung kính xe, khẽ nói:
_ Anh về trước nhé… Em sẽ sắp xếp nhanh rồi đến…
Cô không dám nói ra một thời hạn. Dù gì cũng chỉ vừa mới trở về, nếu lại vội vã đi như vậy, sẽ không khỏi bị mẹ mình nghi ngờ, lo lắng. Cảm giác cô nào khác anh, chỉ sợ khi bước qua khỏi cánh cửa kia, ngoảnh đầu nhìn lại sẽ không còn thấy anh nữa…
Sợ rằng tất cả chỉ là giấc mơ…
_ Ừm… Anh biết rồi! Em vào nhà đi! Ngoài này lạnh lắm! Phải giữ kỹ chìa khóa đấy!
_ Em biết rồi! Anh về nghỉ sớm nhé!
Tiểu Lan khẽ siết lấy chiếc chìa khóa nhỏ trong tay mình, cố gắng quay người bước đi. Tiếng nước mưa lõm bõm bên dưới làm tim cô nhẹ xao động. Đến khi bước qua khỏi cánh cửa nhỏ, bất giác cô ngoảnh lại nhìn đằng xa, mới biết trong chiếc xe màu trắng sang trọng ấy, anh vẫn đang dõi theo từng bước đi của mình.
Tiểu Lan buồn bã gật nhẹ đầu tạm biệt rồi bước vào nhà, khóa cửa lại.
_ Chị hai về rồi!! Vào ăn cơm cùng em luôn đi!!
Tiểu Dương reo lên thích thú khi nghe tiếng động của cửa nhà bên ngoài. Trong gian bếp nhỏ, dáng người gầy gầy của thằng bé khiến lòng Tiểu Lan xót xa.
Từ nhỏ nó đã rất ngoan ngoãn, lại không thích chơi bời, la cà cùng những đứa hàng xóm. Nhìn lại đã lớn thế này rồi, không còn là thằng nhóc hay khóc nữa. Nhưng lại chẳng hoạt bát, nghịch ngợm như lũ trẻ cùng trang lứa.
_ Tại sao em ăn trễ quá vậy? – Tiểu Lan lên tiếng quan tâm.
_ Em… tại ăn một mình buồn quá ạ!
Tiểu Lan như người bị chạm vào nỗi đau xót, im lặng vào bếp lấy bát đũa ăn cùng em mình.
Phải, ăn một mình sẽ rất buồn…
Cô cũng hiểu điều này, còn hiểu rất rõ nữa!
Dù thương em, nhưng lòng Tiểu Lan lại trĩu nặng, không nguôi nhớ về người con trai một mình cô đơn trong ngôi biệt thự màu trắng. Cuối cùng cũng đành bỏ ngang bữa, chờ Tiểu Dương ăn xong cô dọn dẹp lại, tắm rửa qua loa vì trời lạnh rồi bước vào phòng.
Lặng nhìn chiếc túi nhỏ, lòng Tiểu Lan khẽ chơi vơi. Quần áo, đồ đạc vẫn còn nguyên trong đó. Rõ ràng cô vẫn chưa thật sự can tâm trở về, nếu không tại sao vẫn chưa chịu sắp xếp mọi thứ trở lại chứ?
Cả Lập Hưng và Vỹ Khang đều nghĩ không sai…
Cô chỉ là dối lòng, luôn dối lòng…
Thật chất chỉ mình cô biết, cô yêu anh đến nhường nào mà thôi. Nhưng lại không dám thừa nhận ,luôn miệng từ bỏ, nhưng rốt cuộc lại không làm được.
Liệu rồi, sẽ có ngày cô lại mang chiếc giỏ này về trong nỗi đau xót, tổn thương nữa không?
Mải mê suy nghĩ rồi lại ngước lên nhìn tấm hình của Vỹ Khang treo trong phòng mình thì Tiểu Lan chợt nghe tiếng bà Kim đã về bên ngoài.
Tiểu Lan bước ra thì thấy tóc bà bết vào nhau, thấm ướt liền xót xa. Quay qua nhìn xe bánh vẫn còn thì càng thêm lo lắng, nhẹ hỏi.
_ Hôm nay mẹ bán không hết bánh sao?-
_ Ừm… cũng còn vài cái thôi, không sao. Trời đổ mưa không bán được gì cả, cũng may là lúc chiều bán tốt!
Nhẹ ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ giữa phòng, hớp ngụm nước trà cho ấm nước, bà Kim tò mò nói bâng quơ: _ Không biết chiếc xe hơi sang trọng bên ngoài đợi ai nhỉ?
Tiểu Lan thoáng nghe qua, lòng chao động mạnh, kinh ngạc nhìn mẹ mình- Mẹ… mẹ nói sao?
_ À…- Bà thản nhiên đặt ly nước xuống bàn, không nhận ra nét mặt khó coi của Tiểu Lan- Giờ này mà bên ngoài có cậu nào đó đậu xe đợi ai đấy… Chiếc xe choáng cả lối đi!
Khi bà đẩy xe về thì thấy bên ngoài có chiếc xe lớn, dưới ánh đèn vàng mờ ảo trong đêm tối nên chỉ nhìn thấy một chàng trai bên trong, không thể rõ mặt, càng không tiện nhìn kỹ nên lòng hơi thắc mắc tò mò chủ nhân chiếc xe ấy chờ ai trong con phố lao động này.
_ Mẹ… con… ra ngoài hóng gió một lát nhé… trong nhà ngột ngạt quá!
_ Giờ này còn đi đâu?
Tiểu Lan như không còn thời gian, chưa trả lời mẹ mình đã vội vã khoác áo bước nhanh ra ngoài. Bà Kim cũng không suy nghĩ nhiều,chắc con nó cũng cần không khí thoáng đãng một chút thôi. Sực nhớ ra điều gì đó, bà tiến đến đến chiếc xe của mình.
Bên ngoài, gió đêm lạnh lùng ùa đến từng cơn. Nhưng tán lá cây xanh mướt sau cơn mưa lớn rơi xuống bay nhè nhẹ dưới mặt đất. Trong chiếc xe trắng sang trọng, anh vẫn ngồi nhìn ngôi nhà của cô, cơ hồ cả thân thể bất động.
Vốn dĩ anh chỉ định nán lại nhìn ngôi nhà của cô một chút thôi, nhưng không ngờ lại bị sự ấm cúng của ngôi nhà nhỏ ấy tỏa ra làm quên mất cả thời gian. Dường như anh còn mường tượng ra được từng bước đi chập chững của cô nơi đây, lớn lên, vui đùa cùng những bạn học, rồi trưởng thành…
_ Tại sao anh chưa về chứ? – Cô thật không ngờ lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn ngồi ở đây. Mui xe trắng giờ đã phủ ướt những hạt mưa li ti trong suốt như sương sớm.
_ Anh… anh về ngay đây! Em mau vào nhà đi!
Vỹ Khang nhìn thấy Tiểu Lan bước ra thì giật mình như choàng tỉnh giấc, không biết mình đã ở đây bao nhiêu lâu rồi. Gió lạnh bên ngoài lùa vào khung cửa sổ chưa đóng làm anh bất giác rùng mình.
_ Vỹ Khang!! Chờ em… em ra ngay! Em sẽ cùng anh về!
Vỹ Khang còn chưa kịp phản ứng thì cô đã chạy nhanh vào nhà như cơn gió thoảng qua. Nhìn bóng hình nhỏ nhắn gầy gầy ấy dần khuất mờ, tim anh gióng lên từng hồi rộn ràng.
Bà Kim từ phòng mình bước ra, định nói gì đó thì đã vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Lan vội vã đeo chiếc giỏ lớn cùng túi xách dâu tây của mình bước ra từ phòng cô.
_ Con… con định đi đâu giờ hả?? – Bà run run hỏi, cơ hồ cổ họng đã cứng khô không cất thành lời.
_ Con xin lỗi mẹ… nhưng… Mẹ à! Thật ra chỉ là chút hiểu lầm giữa con với người bạn… nên con mới giận bỏ về… Con… thật ra chỉ là hiểu lầm… nên nó muốn con đến ở chơi cùng tiếp…
Lần nói dối đầu tiên, hứa rằng không bao giờ sẽ làm điều không tốt ấy nữa, nhưng liệu ,mấy ai có thể làm được?
_ Tiểu Lan! Con phải nói rõ với mẹ,rốt cuộc có ở đâu? Ở cùng ai? Làm gì? Con nói đi!! Nếu con không nói, hôm nay mẹ sẽ không cho con đi đâu cả!!
Từng câu hỏi dồn dập của bà Kim khiến Tiểu Lan sợ hãi, miệng không thể mở một lời nào.
_ Mẹ! Con xin mẹ đó! Đừng bắt con nói gì cả!! Mẹ hãy chờ con… Rồi khi con thật sự trở về, con sẽ trả lời với mẹ tất cả… tất cả được không mẹ? Chỉ cần mẹ tin con, con không làm gì có lỗi với mẹ… cũng không làm điều gì xấu xa cả! Mẹ, mẹ phải tin con!!
Tiểu Lan buông thõng mọi thứ xuống, siết lấy cánh tay gầy guộc của mẹ mình. Cảm nhận rõ ràng những vết chai sạn, khiến tim cô nhói đau, lòng xót xa.
_ Tiểu Lan…!! Con là đứa con gái duy nhất của mẹ… Mẹ thật không yên tâm!… Tiểu Lan… Con…
_ Mẹ!! Hãy tin con! Con xin mẹ!!
Bàn tay bà từ từ buông thõng xuống, rồi chậm rãi bước lại chiếc bàn gỗ nhỏ, đôi mắt bất lực lẫn xót xa hòa vào trong ánh đèn nhà nhạt màu. Hệt như lần tiễn đưa ngày trước… Đôi môi khô khốc khẽ lên tiếng, rất nhỏ:
_ Con đi đi…
_ Con xin lỗi! Cảm ơn mẹ đã tin con!
Tiểu Lan vùng chạy khỏi nhà, lòng mơn man mừng vui khôn xiết. Nhưng cô nào có biết đâu, nỗi đớn đau khi bội ước lời hứa ấy sẽ đau như thế nào?
Rất đau… thật sự rất đau…
Nhưng cô nào đâu biết…!
Tiểu Lan vừa định bước lên xe trước ánh mắt vui mừng và ngạc nhiên của Vỹ Khang thì Tiểu Dương buồn bã ùa chạy ra, đứng gần trước sân nhà nhìn cô, cơ hồ muốn bật khóc.
Cậu nhóc nhìn cô, không còn biết nói gì nữa. Vì nó không biết tại sao chị nó lại phải đi hoài, lại không biết đi đâu? Từ trước đến giờ, lần đầu tiên hai chị em liên tiếp xa nhau như vậy. Ở nhà một mình thật sự rất buồn…
_ Tiểu Dương?- Cô bước nhanh đến bên nó, lòng xót xa ôm nó vào lòng.
_ Chị! Chị đi nữa sao? Lại đi nữa sao?? – Nó có vẻ đã phẫn uất lắm.
_ Chị xin lỗi! Em ở nhà phải thật ngoan nhé! Phải ngoan mới không làm mẹ lo! Biết không?
_ Em biết rồi…!!
Nó khóc thút thít, buồn bã nhìn cô chầm chậm bước lên xe. Chiếc xe nhanh chóng rời đi dưới ánh đèn trải dài đằng xa, lấp lánh sáng rực sau đêm mưa dai dẳng.
Lúc này nó mới có thể chạy ùa vào với chỗ mẹ nó đứng, nơi lúc nãy nó vừa ùa ra.
_ Tại sao mẹ lại để chị đi nữa?
_ Chị sẽ về…!!! Sẽ có ngày chị con về thôi!
Bà Kim mím nhẹ môi mình, nhìn chiếc xe khuất dần, lòng đau xót. Bà biết, làm sao mà Tiểu Lan qua mắt được bà chứ? Bà chỉ có mình cô là con gái, lòng cô lý nào bà không nhìn thấu?
Bà biết tất cả chỉ là nói dối! Không phải bè bạn gì cả!
Nhưng bà tin cô! Dù không biết tại sao cô lại bỏ đi với một người con trai! Nhưng bà tin, sẽ có ngày cô sẽ cho bà câu trả lời…Nói hết tất cả!
Bà tin có ngày cô sẽ cho bà một đáp án! Bà tin cô sẽ không làm gì có lỗi với bà, với chính bản thân mình!!
Khẽ siết nhẹ tờ đăng ký du học đã cầu cạnh người ta làm giúp trong tay mình, mắt bà gần như nhạt nhòa…
Có lẽ từ nhỏ cô đã quen với mọi việc đều thuận lợi, không lo nghĩ, buồn đau…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc