Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 128

Tác giả: Pmb

Để rồi được gì? Khi anh về, một lời giải thích cũng không có. Công việc rất tốt, rất thuận lợi… Vậy thì tại sao không thể gọi cho tôi một cuộc điện thoại hay gửi tôi 1 tin nhắn chứ? Anh thật sự là bận đến thế sao? Bận chìm trong ánh đèn rực rỡ đó, bận ký tên cho những người hâm mộ mình đúng không? Anh mãi là một ngôi sao rực rỡ… một ngôi sao không bao giờ tôi có thể với tới! Chút tình cảm anh đối với tôi vốn dĩ chỉ là miễn cưỡng mà thôi. Vậy tại sao lần này không để tôi có thể ra đi chứ? Tại sao còn miễn cưỡng tìm tôi về???
Lạch cạch!! Lạch cạch!!
Trong khi Vỹ Khang còn đang sững sờ vì những lời Tiểu Lan nói ra thì cô đã bất ngờ quay qua mở một cách hấp tấp cách cửa xe. Cả bờ vai cô run lên, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng.
Khó như vậy? Tại sao lại mở đến như vậy? Cánh cửa dường như đã bị hóa đá rồi hay sao?Trong khoảnh khắc, cánh cửa đã bật mở, Tiểu Lan vùng người lao mạnh ra màn mưa, chạy như người muốn bỏ trốn, hứng chịu từng giọt nước trong suốt nặng trĩu vô cùng lạnh lẽo ấy. Từng giọt từng giọt theo gió đập vào gương mặt cô đau nhói như kim châm.
Nói ra hết, cuối cùng cũng một lần nói ra tất cả. Cõi lòng cô giờ đây cũng vơi nhẹ đi phần nào, nhưng trái tim thì không ngừng buốt đau. Những lời nói ấy chẳng khác nào cô đang tự vạch trần mình, tự mặt đối mặt với sự thật, một sự thật đắng cay…
Anh mãi không bao giờ xem là cô tồn tại…
Mãi chỉ là miễn cưỡng!
Đang đớn đau trong dòng suy nghĩ của chính mình, cánh tay Tiểu Lan đột ngột bị níu ngược lại, cả người cô xoay vòng rồi bị ôm trọn trong một vòng tay ấm áp. Tựa như hơi ấm mùa xuân, hết lòng muốn xua tan đi sự lạnh giá của cơn mưa đêm nay.
“Ưm…!!!”
Vẫn còn chưa kịp cố chấp vùng vẫy như nãy giờ, một bờ môi mềm mại đã nhanh chóng khóa chặt từng hơi thở lẫn những tiếng nấc nghẹn ngào đau xót của cô. Giữa những dòng nước lạnh lẽo đang không ngừng rơi xuống, Tiểu Lan cơ hồ cảm nhận một dòng chảy nóng hổi áp sát da mặt mình đang từ từ lăn dài…
Là nước mắt sao? Là anh….? Anh đang khóc sao…?
Từng nhịp đập mãnh liệt nơi Ⱡồ₦g иgự¢ Vỹ Khang như muốn chứng minh với Tiểu Lan mọi thứ đang diễn ra đều là sự thật. Đôi mắt đang trợn to kinh ngạc nhìn anh giờ từ từ khép lại, hàm răng vốn đang sợ hãi nghiến chặt cũng run rẩy mở ra đón nhận lấy chiếc lưỡi nóng ấm đầy ướƭ áƭ của anh luồn vào khoang miệng, vòng tay bé nhỏ càng lúc càng ôm siết lấy thân người anh.
Từ vị mặn đắng của dòng nước mắt, Tiểu Lan từ từ cảm nhận được sự thay đổi thành hương vị đầy ngọt ngào quấn chặt tâm trí cô. Vỹ Khang như một gã đàn ông tham lam, khao khát giữ lấy tất cả những gì thuộc về cô lúc này.
Từng hơi thở gấp gáp, từng nhịp đập vội vã, từng sự run rẩy trong vòng tay anh…
Tất cả, tất cả đều bị anh giữ lấy…
Cả cô, anh cũng sẽ giữ lấy, không bao giờ để cô chạy thoát thêm lần nào nữa!
Hai đôi mắt nhắm nghiền chìm đắm trong sự ngất ngây, toàn thân tê liệt, nào biết bên kia đường, một chiếc xe hơi đang ánh lên tia đèn flash liên tục, nhấp nháy hắt vào thành kính.
Dù bức màn mưa có dày đặc đến đâu, dù bóng đêm có bao trùm thế nào, chỉ cần qua một lần xử lý, những tấm ảnh này đây chắc chắn sẽ là một cây khế hái ra vàng cho tòa soạn Viên Quang.
_ Tôi đã nhìn thấy cô gái mà anh nói rồi! Còn chụp được rất nhiều hình của họ nữa!
Người thanh niên mừng rỡ thông báo tình hình qua chiếc dây phone đeo bên tai. Vốn dĩ hắn còn nghĩ mình bị đã bị lừa, khi theo dõi Vỹ Khang đã mấy ngày qua vẫn không thấy một bóng hồng nào như người đàn ông này nói cả. Thật không ngờ một Vỹ Khang lạnh lùng và kiêu ngạo lại có một mối tình vụng trộm này.
_ Anh ta còn đang hôn say đắm cô gái ấy trong mưa nữa. Hình sẽ rất đẹp đây!! Haha!!
Hắn vừa nói, vừa không bỏ sót chút hành động nào của đôi trai gái trong màn mưa đằng xa, đâu ngờ rằng bên kia điện thoại, bàn tay Minh Vương trở nên đông cứng, siết chặt chiếc điện thoại trong đớn đau.
_ Nhưng tại sao anh lại biết được những việc này? Anh là ai?- Đây là điều hắn muốn hỏi nhất. Thật không ngờ thông tin bảo mật này, đến ngay cả những paparazzi chuyên nghiệp vẫn không thể nắm bắt chút tin tức gì, vậy mà người hâm mộ giấu mặt này lại hiểu rõ từng hành động tiếp diễn của Vỹ Khang như vậy. Và… còn giúp anh mà không cần nhận chút tiền hoa hồng nào – Tại sao anh lại báo cho tôi biết? Anh muốn gì?
_ Là ai à…? Là người muốn vạch trần bộ mặt giả dối của Trần Vỹ Khang!!!
Bên kia đường, mặc cho cơn mưa lạnh lẽo kéo dài không dứt, Vỹ Khang và Tiểu Lan vẫn như người say trong ly rượu tình. Sự hòa quyện của ngọt ngào và đắng cay này khiến Tiểu Lan mơ hồ chao đảo. Hơi nóng hừng hực không ngừng đốt cháy cô.
Chiếc lưỡi cùng đôi môi Vỹ Khang liên tục tung hoành, như con rắn hung bạo quấn lấy lưỡi Tiểu Lan.Đầu óc cô càng lúc càng mụ đi, như một cái máy đáp trả lại Vỹ Khang vô cùng cuồng nhiệt, run rẩy siết chặt lấy người anh vào mình.
Dư vị đầu đời này… có lẽ mãi cô cũng không thể nào quên được!
Mãi cho đến khi cả hai cảm thấy sắp không thể thở nổi nữa, vòng tay ấm áp ấy mới dần dịu dàng buông lơi. Lúc này cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của Vỹ Khang, cảm nhận rõ hơi thở dồn dập của anh, để tin chắc rằng nụ hôn đầu đời của mình cuối cùng cũng dành trọn cho người cô yêu thương.
Đúng là anh đã khóc…!
Trong màn mưa giăng kín, đôi mắt Vỹ Khang hoe hoe đỏ…
Anh đưa đôi tay mềm mại của mình lên, chầm chậm lau đi những dòng nước trong suốt lăn dài trên gương mặt cô, dù không thể phân biệt đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
_ Anh xin lỗi! Tiểu Lan! Là do anh hèn nhát, anh không đủ can đảm để gọi về cho em…! Anh không dám đối mặt với những lời nhớ mong ấy của em, càng không dám nghĩ đến những sự cô đơn và hiu quạnh mà em đang một mình chịu đựng. Vì hơn ai hết, anh hiểu rõ sự cô độc ấy như thế nào…
_Anh sợ… sợ chỉ cần nghe thấy tiếng em than thở anh sẽ không cầm lòng được,sẽ không còn tâm trí đâu để hoàn thành tốt chuyến lưu diễn ấy nữa, thâm chí anh sẽ bay về nước mất…
Từng lời Vỹ Khang nói ra đều là thật lòng. Có ai thấu hiểu sự đau đớn, dặt vặt và mệt mỏi trong một tháng qua mình anh chịu đựng không? Anh điên cuồng lao vào luyện tập, hoàn thành thật tốt mọi việc, thật hoàn hảo, để khi về với cô không còn chút vướng bận nào nữa…
_Tiểu Lan!! Hãy hiểu cho anh… Vì thế anh chỉ có thể có gắng hết sức để hoàn thành thật tốt chuyến lưu diễn ấy để trở về bên em thôi… Sẽ không bao giờ xa cách nữa!
Bàn tay Vỹ Khang từ từ rời khỏi gương mặt Tiểu Lan, vội vã lấy trong túi mình ra một chiếc chiếc hộp nhỏ. Lớp vải bằng nhung màu xanh đậm nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt.
Khi nắp hộp bật mở, một thứ ánh sáng lấp lánh trong đêm tối giữa màn mưa khẽ ánh lên khiến Tiểu Lan kinh ngạc. Vỹ Khang chậm rãi quỳ một bên gối xuống, cẩn thận đeo vào chân cô một chiếc lắc bằng bạch kim mỏng, đính đều những hạt kim cương trong suốt.
Mưa lạnh lùng phủ lên mái tóc đen nhánh của Vỹ Khang, khiến Tiểu Lan cơ hồ không dám tin người con trai đang nửa quỳ dưới chân cô chính là minh tinh Trần Vỹ Khang mà mọi cô gái thầm ao ước. Cả người cô như cứng đơ nhìn anh, đôi chân càng thêm run rẩy.
Lúc này đây, anh chẳng khác nào những chàng trai bình thường khác, mong ước dùng chiếc lắc chân này, giữ mãi người mình yêu bên cạnh, không bao giờ có thể chạy trốn khỏi anh nữa.
Dưới nền đất đen kịt, ánh sáng của những viên kim cương phát ra tựa những vì tinh tú nhỏ bé trên bầu trời.
Vỹ Khang nhẹ nhàng đứng dậy nhìn cô. Đôi mắt bối rối cùng gò má đỏ hồng khiến tim anh nhẹ rung động. Anh đã không quan tâm đến cảm nhận của cô, đã quá ích kỷ. Anh chỉ là một người luôn chỉ làm cho người yêu thương mình phải tổn thương…
Vỹ Khang bất giác ôm siết Tiểu Lan vào lòng, từng làn hơi ấm phả đều bên tai cô. Vòng tay cô bối rối từ từ giữ lấy người anh, ước mong giây phút này mãi ngưng đọng.
_ Tiểu Lan! Đừng bao giờ rời xa anh như vậy nữa… Càng không được âm thầm bỏ đi. Không được một mình chịu đựng mọi chuyện như vậy… Em không nói ra thì làm sao anh có thể biết?
Vốn dĩ anh tưởng rằng cô có thể chờ đợi anh, tin tưởng anh, nên khi về không tra hỏi gì cả. Cứ ngỡ rằng cô không quan tâm, chẳng ngờ thì ra là dối lòng mà thôi.
Trong cơn mưa lạnh giá, Tiểu Lan khẽ nép mình vào anh như một cô mèo con mềm yếu cần chở che, tham lam hít lấy từng luồng hơi ấm áp của anh. Thật sự như vậy, cô rất cần, rất cần vòng tay ấm áp này. Mãi như vậy nhé! Xin đừng buông lơi!
_ Vỹ Khang! Xin anh đừng làm hi vọng… để rồi lại thất vọng một lần nào nữa…
Một lúc lâu sau, khi cảm nhận cả người Vỹ Khang đang run lên vì lạnh, cô mới tiếc nuối thoát khỏi sự ngọt ngào này, cùng anh bước vào khoang xe. Suốt đoạn đường, bàn tay mềm mại của Vỹ Khang vẫn dịu dàng nắm lấy tay cô, như sợ cô rời xa thêm lần nào nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc