Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 127

Tác giả: Pmb

Nói ra những lời ấy lòng Lập Hưng càng đau thắt thêm. Chẳng khác tự mình lấy dao cứa vào tay mình, từng dòng máu đau thương tuôn chảy. Cô chỉ dối lòng mà thôi, càng cố lừa gạt mình thì chỉ càng thể hiện rõ tình yêu của cô đối với Vỹ Khang lớn như thế nào. Mà chỉ có người ngoài mới nhìn nhận rõ nhất.
_ Nói chuyện rõ ràng sao? Muộn rồi… Lần trước em đã đuổi anh ấy phải xa em… Với bản tính kiêu ngạo như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không đến tìm em nữa đâu… Mình về thôi…
Tiểu Lan lặng lẽ bước xuống cầu thang. Câu nói cuối cùng làm sao Lập Hưng lại không hiểu. Dù chỉ là một việc cô đồng ý để anh đưa đón thôi… vậy mà tại sao lại khiến tim anh đang chùng xuống lại trỗi lên niềm vui đến vậy?
Anh biết… có lẽ là anh đã biết câu trả lời…!
Lập Hưng bất giác nhoẻn miệng cười, nối gót theo sau Tiểu Lan.
Nhưng nụ cười ấy đã nhanh chóng vụt tắt như ngọn nến trước gió. Tựa như niềm vui trong lòng anh cũng mong manh như vậy, chỉ là một chút nhất thời.
Trước mắt anh, Tiểu Lan sững người nhìn chàng trai trước mặt mình. Nắm tay cô khẽ co lại, tự bấu vào *** mình để cái đau ngoài da ấy cho cô biết đây không phải là giấc mơ. Là sự thật!
Giữa khoảng sân rộng thênh thang chỉ còn lác đác vài học viên, hình bóng ấy khiến tim Tiểu Lan nhói đau…
Anh thật sự đã quay lại…
Vỹ Khang lặng lẽ được nhìn cô, dường như gương mặt phảng phất sự chờ đợi rất lâu rồi. Tà áo khoác anh bay lất phất trong cơn gió lớn đang ùa đến. Mưa bỗng bắt đầu rơi xuống, từng hạt nước long lanh trĩu nặng dần, thấm ướt vai áo anh.
Một người học viên vô tình đi ngang qua Tiểu, chạm phớt qua bờ vai cô khiến chiếc túi xách trên vai rơi xuống.
_ Xin lỗi bạn!
_ Không sao… không sao cả…
Cô trả lời một cách máy móc, vội vã cúi xuống nhặt chiếc túi lên, đôi mắt thẫn thờ như mất hồn. Bỗng nhiên, vừa nhặt chiếc túi rồi đeo lên vai cô đã vội vàng bước nhanh sang hướng khác, né tránh Vỹ Khang.
Cuối cùng cũng có cơ hội để một lần nói chuyện với nhau rồi… Nhưng tại sao cô lại không thể đối diện với anh thế này, thật không hiểu nổi mình nữa.
Cô muốn trốn tránh anh, muốn đến một nơi thật xa để không phải nhìn thấy anh nữa…
Cô sợ lại một lần nữa bị tổn thương. Sợ một lần nữa hi vọng rồi lại phải thất vọng…
Cô sợ…
Mỗi bước đi Tiểu Lan càng lúc càng nhanh, bỗng, cánh tay của cô một lần nữa bị giữ lại như buổi tối hôm đó. Nhưng lần này cô có cảm giác bàn tay ấy đã cố nương nhẹ đi rất nhiều.
Tựa như một người giữ chặt lấy một bảo vật, sợ nó rơi mất, nhưng lại không dám mạnh tay vì sợ làm tì vết…
_ Tiểu Lan! Em không thể tránh mặt anh như vậy hoài được! Nói cho anh biết, tại sao em lại bỏ đi như vậy? Chỉ một mảnh giấy nhỏ để lại mà em nói không còn gì nữa sao? Anh đã làm gì chứ?
_ Bỏ tay em ra! Em không có gì nói cả!
Tiểu Lan cố giằng tay ra khỏi anh để vùng chạy. Là do những hạt mưa lạnh giá này hay vì lý do gì lại khiến tim cô buốt đau như vậy?
_ Anh không bỏ! Được! Nếu em đã nói không còn gì nữa, vậy bây giờ hãy nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “ Em không còn một chút tình cảm nào với anh nữa”! Em nói đi!!!
Tiểu Lan run rẩy nhìn Vỹ Khang dứt khoát vứt mạnh chiếc mắt kính đen xuống đất để lộ đôi mắt ánh lên tia giận dữ lẫn xót xa nhìn cô. Nước mưa nhanh chóng hắt vào gương mặt hoàn mỹ của Vỹ Khang, từng hơi thở anh phả mạnh áp sát vào cô mang theo một luồng khí lạnh giá.
Sát như vậy… Tại sao lại sát như vậy chứ?
Cô đã không thể đối diện với anh rồi, anh còn cố tình đẩy người cô đến ôm trọn vào lòng anh như vậy nữa… Tim Tiểu Lan càng lúc càng loạn nhịp, đập vồn vã theo tiếng mưa rơi xuống đất.
Cũng may trời mưa nên mọi người đã về cả, nếu không chẳng biết lại xảy ra rắc rối lớn như thế nào cho một phút nông nổi này của chàng ca sĩ Trần Vỹ Khang.
Đôi mắt Tiểu Lan dính chặt vào gương mặt chảy dài từng dòng nước của Vỹ Khang mà không thể nói được một lời nào. Khóe môi mấp máy những mãi vẫn không thốt ra dù chỉ một từ…
Làm sao có thể nói đây?
Không còn một chút tình cảm nào với anh nữa sao…?
Lần đầu tiên Tiểu Lan cảm nhận được một lời nói dối thốt ra lại cực kỳ khó khăn đến như vậy!
Chợt nhớ ra điều gì đó, Vỹ Khang đột ngột buông lơi vòng tay đang ôm lấy Tiểu Lan, cởi nhanh chiếc áo vest bên ngoài của mình rồi che lên đầu cô. Từng dòng nước nhanh chóng thấm vào chiếc áo khoác, Tiểu Lan không còn cảm nhận được sự lạnh lẽo nào từ những hạt mưa đêm này nữa, thay vào đó là một sự luồng hơi nóng sưởi ấm con tim lạnh giá của cô.
Sức chịu đựng đến thế là cùng rồi…
Tảng băng dù có lạnh đến mấy nhưng để dưới ánh nắng trời chói chang và rực rỡ của anh tỏa ra lúc này, chắc chắn cũng phải tan chảy thành một vũng nước mà thôi.
_ Em không nói được? Rõ ràng là em chỉ dối lòng! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tiểu Lan! Nếu hôm nay em không nói rõ thì bữa học nào anh cũng sẽ đến đây tìm em!
Mưa càng lúc càng lớn dần, giọt nước mưa lạnh giá chảy xuống đôi môi anh rồi lăn dài xuống lõm cổ khiến Vỹ Khang khẽ run lên. Từng đợt run rẩy vì lạnh của anh làm Tiểu Lan cảm thấy vô cùng xót xa.
Cô thua anh rồi! Thật sự một lần nữa sự yếu đuối của cô đã bị anh đánh gục nữa rồi…
Thấy Tiểu Lan im lặng, Vỹ Khang vội vàng kéo cô về chiếc xe mình đậu dưới lề. Lúc này đây cô mới chợt nhớ ra sự tồn tại của một người thứ 3 đang lặng lẽ đứng nhìn họ dưới mưa.
Cả thân người Lập Hưng cũng ướt đẫm nước mưa, đôi mắt nhạt nhòa mờ ảo dưới màn mưa nhìn cô đang rời bước đi. Tiểu Lan ái ngại muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Vỹ Khang nhanh chóng kéo đi rồi ấn cô vào xe khiến cô không kịp nói lời nào cả.
Cánh cửa đóng sầm lại trước mắt Lập Hưng rồi chiếc xe từ từ lăn bánh và lao vút đi. Không biết bao nhiêu lâu rồi, cho đến chiếc xe đã hoàn toàn biến mất, đôi chân anh mới có thể nhấc lên tiến về hướng hầm giữ xe.
Anh biết sớm muộn gì cũng có giây phút này. Giây phút bất lực đứng nhìn cô sánh bước cùng người khác. Vì vốn dĩ trong tim cô, hình bóng ấy vẫn đang tồn tại một cách vô cùng mãnh liệt.
Từng cái nhoẻn miệng cười, cho đến những giọt nước mắt rơi xuống vì người ấy, anh đã biết nụ cười và giọt nước mắt ấy mãi cũng không thuộc về anh.
Còn cô? Cô có lẽ sẽ không biết rằng, anh đã trót yêu cô mất rồi…
Yêu vì một chút quan tâm nhỏ nhoi, những nụ cười thoáng qua mà cô đã vô tình khắc sâu vào tâm trí anh!
Chính Lập Hưng cũng không thể để ý thấy rằng, khi chiếc xe Vỹ Khang rời đi, thì ngay lập tức, bên kia đường, chiếc xe hơi nhỏ cũng nhanh chóng lao vút trong màn mưa như một cuộc đuổi bắt săn tìm…
Chiếc xe Vỹ Khang đột ngột dừng lại trong đoạn đường vắng, bốn bề đều bị màn mưa giăng kín không còn nhìn thấy gì nữa. Cả người Tiểu Lan theo quán tính hơi ngã về phía trước rồi bật ra sau.
_ Anh làm gì mà phanh gấp như vậy?- Tiểu Lan tức giận hét lên trong khoang xe.
_ Nói đi! Rốt cuộc đã có chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra trong một tháng nay phải khiến em bỏ đi như vậy?
_ Chẳng có chuyện gì cả? Em đã nói rồi! Trò chơi đó em đã quá mệt mỏi, em không thể tiếp tục nữa, em thua rồi! Vậy thôi!
Tiểu Lan vẫn cứng đầu cố chấp không trả lời thật câu hỏi của Vỹ Khang. Cô lạnh lùng quay qua nhìn màn mưa ngoài cửa xe, nước mưa đang rơi xuống vô tư không phải kìm nén, cớ sao nước mắt cô thì lại phải cố gắng giữ chặt như vậy?
_ Em đã từng thật lòng yêu anh, yêu rất nhiều! Nhưng em đã mệt mỏi rồi… – Vỹ Khang như lặp lời khiến anh đau lòng nhất trong lá thư ấy- Nếu em đã từng thật lòng yêu tôi, vậy không có chuyện mà tình yêu đó lại nhanh chóng vụt tắt vậy sao? Tôi không tin! Đã có chuyện gì xảy ra! Chuyện gì đã khiến em mệt mỏi!! Em nói đi! Tiểu Lan!!! Anh không tin em không còn yêu anh! Nếu không thì tại sao lúc nãy…
Lời Vỹ Khang vừa chưa nói dứt thì bàn tay anh đang lay mạnh người cô đã nhanh chóng bị hất ra. Gương mặt Tiểu Lan quay phắt qua đau đớn nhìn anh. Nào anh có biết, những lời anh vừa nói như lưỡi dao bén cắt nát tim cô, khiến lòng cô càng thêm tan nát.
Nếu đã anh đã biết cô yêu anh, yêu rất nhiều thì tại sao anh còn đối xử vô tình với cô như vậy chứ? Tại sao còn khiến cô tổn thương đến nỗi ngay cả đối diện với anh, nghe lời anh nói cơ hồ cũng khiến cô sợ hãi như vậy?
Chi bằng một lần, một lần cuối thôi… Nói rõ tất cả, rồi kết thúc…
Đau một lần có lẽ còn tốt hơn nỗi đau ngày qua ngày…
Đôi môi sao bao lần mấp máy, run rẩy, cuối cùng cũng có thể hét lớn lên trong khoang xe, một âm thành đầy tuyệt vọng:
_ Phải! Là tôi yêu anh! Yêu anh rất nhiều đó! Thì sao? Để đổi lại được điều gì? Là sự thương hại nhất thời của anh thôi sao? Anh bắt tôi hứa sẽ không bao giờ rời xa anh, để rồi lãnh nhận sự chờ đợi một khoảng thời gian dài đằng đẵng, không một tin nhắn, một cuộc gọi… Ngày này qua ngày khác một mình trong ngôi nhà đầy lạnh lẽo, một mình hứng chịu nỗi cô đơn mà chờ anh, đợi anh, một mình ôm lấy nỗi nhớ anh da diết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay