Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 12

Tác giả: Pmb

CÓ LẼ EM SẼ PHẢI TỪ BỎ THÔI
NÓ QUAN TRỌNG VẬY SAO ?
Phần 1 : MỘT ĐÊM MƯA BUỒN
( Tác Giả )
_ Em… em… Tiểu Tình…
Tiểu Lan lắp bắp , ú ớ trả lời không thành tiếng nữa …
Khuôn mặt cô lúc này thật tội nghiệp!
Cô không còn dám nhìn thằng vào đôi mắt của Vỹ Khang . Chỉ cuối gằm mặt xuống đất . Vì lúc này đôi mắt của Vỹ Khang thật đáng sợ ! Vô cùng lạnh lùng pha thêm sự tức giận tột cùng , cứ như kẻ thù “không đội trời chung” đang đứng trước mặt mình vậy . Dù không khí trong nhà lúc này không hề nóng , vậy mà những giọt mồ hôi của Tiểu Lan không biết từ đâu rời xuống lấm tấm trên mặt cô .
Bỗng Vỹ Khang lao nhanh đến phía gần nhà bếp , nơi Tiểu Lan đang đứng . Anh kề sát gương mặt mình vào Tiểu Lan , từng hơi thở thoát ra nặng nhọc. Dường như Vỹ Khang cũng đã cố gắng kìm nén cơn tức giận đang gần lên tới đỉnh điểm của mình . Không dừng lại ở đó , anh dùng đôi bàn tay to lớn của mình nắm chặt lấy đôi vai bé nhỏ hoàn toàn tỉ lệ nghịch với bàn tay anh , lạy mạnh , rất mạnh , không ngừng…
_ Tôi hỏi sao cô im lặng vậy ? Rốt cuộc là Tiểu Tình đâu rồi ?
Vỹ Khang hỏi mà gần như hét lên , âm thanh vang vọng khắp nhà . Vừa hỏi Vỹ Khang vừa lien tục ђàภђ ђạ đôi vai ấy không chút thương xót . Lúc này thì Tiểu Lan đã không thể chịu nổi nữa . Cô ngước gương mặt cùng với đôi mắt long lanh , ngấn lệ của mình lên , dùng toàn sức lực yếu ớt cất tiếng van xin Vỹ Khang , giọng nói nghẹn ngào :
_ Vỹ Khang ! Anh làm em đau quá ! Bỏ em ra !
_ Tôi hỏi Tiểu Tình đâu rồi ? Hả???
Từng câu hỏi của Vỹ Khang vang lên , nhưng anh không hề quan tâm đến lời nói , khuôn mặt đang đau đớn của Tiểu Lan lúc này . Vẫn cứ tiếp tục lay mạnh vai cô.
_ Tiểu Tình đâu rồi ? Tiểu Tình đang ở đâu hả???
_ Á !!! Xin anh đó ! Đau quá ! Bỏ em ra… HuHu… Đừng làm vậy mà!!!
Cuối cùng thì Tiểu Lan đã không thể kìm nén nổi tiếng khóc của mình nữa … không thể nữa . CÔ thật sự rất đau… đau vì đôi bàn tay ấy không ngừng làm cô đau chính là của người mà cô thích . Và… đau vì chưa bao giờ một cô bé ngây thơ , hồn nhiên như cô phải chịu đau đớn như vậy.
Bỗng nhiên đôi bàn tay Vỹ Khang dần dần nới lỏng ra … rồi buông xuống . Giọng nói của anh cũng dần nhỏ nhẹ lại , dường như anh đang cố gắng hạ thấp cơn tức giận của mình đến mức thấp nhất có thể . Khuôn mặt anh dãn ra.
_ Được rồi ! Cô trả lời đi ! Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra từ lúc tôi vắng nhà hả ?
Tuy lúc này giọng anh đã nhỏ bớt , nhưng thứ âm thanh ấy vẫn không kém phần đáng sợ.
_ Lúc … lúc trưa anh đi… – Tiểu Lan lắp bắp trả lời , tiếp tục cúi gằm mặt xuống – Sau khi… sau khi em làm xong tất cả việc nhà . Em… em muốn đi dạo hóng mát một chút . Nhưng không dám bỏ Tiểu Tình ở nhà một mình nên…
_ Nên cô đã dắt nó theo đúng không ? – Vỹ Khang chen vào lời cô
Tiểu Lan khẽ gật đầu , người cô run lên bần bật , mặt xanh lè.
_ Rồi sau đó thì sao ? – sau đó thì sao ? – Vỹ Khang hỏi tiếp , khuôn mặt cố gắng nhẫn nại nghe từng lời cô nói.
_ Sau… sau đó en dắt nó đến công viên lúc nãy để chơi . Rồi… rồi em bỏ đi qua một nơi khác mà… mà quên dẫn Tiểu Tình theo. Đến… đến khi em nhớ ra và trở lại tìm kiếm thì … thì Tiểu Tình đã biến mất rồi.
Sau khi nghe toàn bộ câu trả lời như “sét đánh” đó , khuôn mặt Vỹ Khang bỗng trở nên vô hồn , đôi mắt đáng sợ ấy nhìn trân trân vào cô bé đang đứng với hai dòng nước mắt chảy dài trên má , không dám thực hiện một cử động nhỏ nào
Anh lại nhẹ nhàng cất lên giọng nói lạnh lùng của mình , rất nhẹ nhàng…
_ Vậy là cô đã bỏ một con vật bé nhỏ , yếu ớt ở lại một mình giữa cái công viên đông đúc con người đó sao??? – Rồi giọng nói đó từ từ lớn dần , lớn dần và lại trở thành tiếng hét.
Tiểu Lan vội vàng ngước mặt lên , cố gắng lấy tay gạt hết những giọt nước mắt của mình , hấp tấp trả lời
_ Không phải đâu Vỹ Khang ! Không phải em cố tình bỏ Tiểu Tình ở lại đó đâu . Chỉ là … chỉ là…
Chát!!!
Một âm thanh chua chát , đầy đau xót vang lên giữa không khí đã có phần dịu lại bớt từ nãy giờ của ngôi nhà . Ngay sau đó , bàn tay Vỹ Khang rời khỏi bên má trái của Tiểu Lan . Chỉ còn lại những vết hằn dài của những ngón tay trên bàn tay đó để lại . Những vết hằn đó từ từ… từ từ đỏ dần lên.
Đúng ! Điều các bạn đang suy nghĩ là đúng đó !
Vỹ Khang vừa tát thẳng vào mặt Tiểu Lan với chính bàn tay phải của mình , tát mạnh lắm , rất mạnh…
Khuôn mặt Tiểu Lan lúc này đờ ra , kinh ngạc . Không biết là vì cái tát lúc nãy không làm cô đau? Tại sao không thấy một giọt nước mặt nào từ khóe mi cô rớt xuống ? Hay là vì cô quá đau ? Hay là vì cô thật sự không dám tin rắng mình vừa bị Vỹ Khang tát , một cái tát rất mạnh , một cái tát đầu tiên mà cô lãnh nhận trong đời… nên cô không thể nào khóc được nữa…
Ngoài trời bỗng đổ một cơn mưa lớn , mưa như trút nước . Cũng không biết là vì chiều giờ trời cũng đã chuyển mưa rồi ( bằng chứng là chưa về chiều trời đã tắt hết nắng ) , nên bây giờ mưa cũng không có gì lạ . Hay vì chính ông trời đang khóc thay cho cô… vì thương xót cho một cô bé hiền lành , dám đấu tranh vì tình yêu . Nhưng chỉ mới ngày đầu tiên thôi , cô đã bị chính người mình yêu đánh rồi .
Trời mưa lớn đồng nghĩa với việc tiếng mưa cũng rất lớn …
Ào ào ! Ào ào…
Còn kèm theo cả tiếng sớm chớp vang trời nữa…
Ầm ầm ! Ầm ầm… ! Đùng đùng…!!!
Ấy vậy mà những âm thanh ấy dường như phải rất cố gắng mới có thể át đi tiếng của Vỹ Khang đang nói mà như thét trong nhà.
_ Cô có biết là Tiểu Tình vừa mới khỏi bệnh không hả ? Hồi trưa tôi mới đưa nó từ bệnh viên thú y về . Vậy mà nó chưa kịp nghỉ ngơi gì đã bị cô tha đi ra ngoài gió bụi . Đã vậy còn để lạc nó nữa !
_Giờ cô nhìn đi ! Ngoài trời đang mưa như vậy . Tiểu Tình không biết có tìm được chỗ trú không ? Hay là nó đang chịu sự đói khát , phải dầm mưa ngoài đường nữa .
_ Không … không sao đâu ! – Tiểu Lan nói trong nước mắt , chen vào – Lúc nãy chú bảo vệ trong công viên nói là Tiểu Tình đã được một người đưa về rồi . Nó không phải dầm mưa hay đói… – Chưa kịp nói hết câu thì Tiểu Lan đã bị Vỹ Khang ςướק lời lại :
_ Cô nói gì ? Tiểu Tình đã bị người khác đưa đi rồi.
_ Trời ơi ! Cô có dám bảo đảm là người đó sẽ đối xứ tốt với Tiểu Tình không hả ? Hay là… Hay là Tiểu Tình đã bị nó làm thịt rồi… Trời ơi!!!
Vỹ Khang gào lên làm Tiểu Lan đã run càng run sợ thêm . Cô chỉ biết đứng đó khóc nức nở , thật sự không biết phải làm gì…
_ Em… em xin lỗi… HuHu HuHu…
_ Cô là đồ ngốc nghếch , hậu đâu , vụng về … – Vỹ Khang nhìn thằng vào mắt Tiểu Lan nói – Cô hãy nghe cho rõ đây ! Ngay bây giờ cô phải đi tìm cho được Tiểu Tình về đây ! Nếu không thì cô cũng đừng bao giờ trờ về ngôi nhà này nữa .
Tiểu Lan đứng trơ đó nhìn Vỹ Khang , chân vẫn không nhúc nhích . Không phải là vì cô lười biếng , không muốn đi tìm Tiểu Tình về . Chỉ là bây giờ ngoài trời tối đen như mực , mưa vẫn không giảm bớt chút nào . Vẫn cứ tuôn xối xả , sấm chớp đầy trời .
_ Nhưng … ngoài trời mưa lớn quá , lại tối như vậy nữa . Làm sao em…
Tiểu Lan đưa đôi mất cầu khẩn về phía Vỹ Khang , hi vọng là anh có thể cùng cô đi . Vậy mà…
_ Tôi không ngờ cô lại là người như vậy . Chỉ biết nghĩ cho mình thôi sao . Chính cô đã đưa Tiểu Tình ra ngoài thế giới đen tối đó mà . Vậy mà bây giờ không dám đi tìm nó .
_ Không phải đâu Vỹ Khang ! Em không phải như vậy mà … HuHu – Tiểu Lan lại khóc nức nở lên , cô chạy tới níu lấy cánh tay của Vỹ Khang – Xin anh đừng nói những lời đó . Em cũng lo cho Tiểu Tình lắm… chỉ là…
Đúng ! Tiểu Lan thực sự đang rất lo cho Tiểu Tình . Ai nói là cô không nghĩ đến Tiểu Tình đang ở đâu đó trong cơn mưa đó hoặc bị người ta hã m hại rồi . Ngay từ lúc cơn mưa ập xuống , trong lòng cô đã rất lo lắng cho nó rồi . Cô cũng đã thương yêu Tiểu Tình như chính Vỹ Khang vậy . Nhưng anh ta lại không hề biết điều đó .
Vỹ Khang gạt tay mạnh ra , dứt bỏ đôi tay yếu ớt đang níu lấy mình . Do quá bất ngờ nên Tiểu Lan đã ngã nhào xuống đất . Lại khóc nức nở…
_ Vậy thì cô chứng tỏ điều đó đi . Mau đi tìm Tiểu Tình về đây. Nếu không đêm nay cô đừng hòng ngủ lại nhà này.
_ Còn nữa , cho dù cô có kiếm được Tiểu Tình trở về , tiếp tục ở lại căn nhà này , thì cũng đừng mong tôi sẽ thích cô . Không bao giờ có chuyện đó đâu . Tôi sẽ không bao giờ thích một người ngốc nghếch , hậu đậu , vụng về như cô.
Từng lời nói của Vỹ Khang như những mũi dao đâm thẳng vào tim Tiểu Lan . Cô lại tiếp tục bật khóc . Những lời ấy chẳng khác nào dập tắt tất cả những hị vọng của cô khi bước chân vào ngôi nhà này chứ ? Hết rồi… hết tất cả rồi… Cô sẽ không thể nào chinh phục được Vỹ Khang nữa. Cô hiểu rằng , giờ đây đối với cô … Vỹ Khang chỉ còn cho cô ở lại với lời đã lỡ hứa hồi sáng của mình thôi.
_ Làm ơn ! Làm ơn đừng nói những lời như vậy mà ! – Tiếng Tiểu Lan vang lên , nhưng chỉ đủ một mình cô nghe.
_ Còn không đi nữa ? Cô không hiểu những gì tôi nói sao ?
Vỹ Khang hét lên làm Tiểu Lan giật mình . Cô lại nhìn Vỹ Khang với ánh mắt van lơn , đau khổ … nhưng đáp trả là một cái nhìn lại lạnh lùng . Như hiểu ra tất cả , Tiểu Lan lồm cồm ngồi dậy chỉ nói kịp một câu…
_ Em xin lỗi … ! Em sẽ cố gắng đi tìm Tiểu Tình về…!
…Rồi cô lao vút đi , đắm mình trong cơn mưa , bầu trời đen tối ngoài kia …
Chỉ còn lại một mình Vỹ Khang ở lại giữa căn nhà lạnh giá…
Thật sự thì anh rất lo cho Tiểu Tình
Người bạn thân nhất trong ngồi nhà với anh …
Một con mèo anh nuôi từ nhỏ…
Và cũng chính là kỷ niệm của anh với Mỹ Giang…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc