Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 111

Tác giả: Pmb

Cô cười thầm. Quả nhiên trưởng thành trong một gia đình có người cha tài giỏi như vậy, người con tự thân sẽ có những kinh nghiệm hơn người qua những tiết thực hành mà cô thấy.
Cả hai trầm mặc một lúc, Quế Chi khẽ khàng lên tiếng, lại có vẻ đang cố đè nén giọng mình lại:
_ Anh à… Lập Hưng đến nay cũng đã lớn rồi… Vậy chuyện đó anh có định…
_ Thiếu gia! Cậu thức rồi à? Có cần gọi người mang thức ăn lên lầu không? Hôm nay cậu vẫn chưa ăn gì cả.
Tiếng của bà quản gia già phúc hậu vang lên. Những điều ông chủ mình căn dặn khi cùng Quế Chi nói chuyện, bà chưa quên. Vừa thấy Lập Hưng chậm rãi bước từ lầu xuống bà đã vội vàng nói lớn tiếng.
Quả nhiên hai người dưới nhà liền im bặt. Cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn phía cầu thang.
Lập Hưng vì tối qua uống quá nhiều rượu, đầu óc choáng váng, mệt mỏi không muốn ăn gì cả. Nhưng dạ dày đau xót nên đành phải ăn một chút, lễ phép trả lời vài câu đồng ý rồi bước xuống nhà.
_ Chào cô!
Hơi bất ngờ khi Quế Chi đến đây nên Lập Hưng miễn cưỡng gật đầu chào, giữ thể diện cho cha mình. Từ lúc Quế Chi ra nước ngoài đến giờ, những tưởng đôi bạn thân này không còn qua lại nữa.
Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông Tống.
_ Hôm qua tại sao con không đến lớp? Lại tụ tập với đám không ra gì đó à?- Ông Tống nghiêm mặt hỏi-Con bớt ăn chơi đi một chút được không? Đàn ông đến tuổi này rồi đâu phải còn trẻ nhỏ gì, phải tính chuyện lo tương lai sau này nữa chứ!
Vẫn những lời giáo huấn đầy vẻ gia trưởng đó, không hề thay đổi. Lập Hưng khó chịu cau mày lại .Rõ ràng hai cha con ngồi với nhau không được bao lâu lại phải có chuyện.
_ Không sao đâu! Dù sao một tiết học cũng không phải quan trọng gì…Cũng không nên gò bó quá!
Quế Chi mỉm cười hòa nhã xua tan không khí căng thẳng đang ùa đến. Lập Hưng liếc mắt thoáng nhìn gương mặt người phụ nữ bên cạnh mình rồi cúi người đứng dậy. Không khí ngột ngạt này thật không thể chịu nổi.
_ Xin lỗi! Con lên phòng trước ạ!
Nói rồi anh quay lưng bước thẳng lên lầu. Chiếc bóng đen ngã dài trên bậc thang từ từ khuất dần sau bức tường lạnh lùng chắn ngang tầm nhìn của hai con người bên dưới.
Đôi lông mày của ông Tống nhẹ nhàng dãn ra rồi thở dài. Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, mỗi lần có chuyện gì phiền muộn trong lòng đầu phóng tầm nhìn ra bên ngoài khoảng không vô định trước nhà. Bầu trời đang dần nhuộn thấm một màu tím than.
_ Có những chuyện… có lẽ suốt đời không nói ra sẽ tốt hơn… Không nhất thiết phải nói và cũng sẽ không mang lại lợi ích gì. Chỉ trách đó là số phận được ông Trời an bài sẵn như vậy rồi…Phải vâng lệnh mà sống theo thôi…
Ngày hôm sau, Tiểu Lan trở mình thức dậy sớm. Nhưng tia nắng sớm mai chiếu qua khung cửa sổ trải dài như một tấm lụa mỏng lên lớp ga trải giường màu xanh biển.
Mò mẫm trong tấm chăn ấm áp, cô lôi ra chiếc lá màu xanh ngắt nổi bật đầy rạng rỡ trong màu nắng. Bấm nhẹ chiếc nút lớn chính giữa, vẫn là màn hình ấy, dãy số ấy, nhưng giờ đây, đôi mắt Tiểu Lan đã trở nên lạnh băng, không chút cảm xúc. Tựa như mặt hồ phẩng lặng không có chút gió thổi qua.
Có lẽ, một nỗi buồn khi chịu đựng liên tiếp sẽ khiến lòng người dần trở nên chai sạn…
Sau một ngày dài đầy chán chường, tẻ nhạt đã trôi qua, hôm nay Tiểu Lan cảm thấy háo hức và phấn chấn hơn cả. Ít ra chiều này cô lại được thoát khỏi cái nơi tựa chiếc Ⱡồ₦g chim bằng vàng này rồi.
Sau khi ăn nhanh bữa sáng đơn giản với bánh mì cùng trứng ốp la vàng tươi không còn vết cháy đen nào nữa, Tiểu Lan hì hục lôi những dụng cụ làm vệ sinh nhà cửa ra ngoài. Như mọi lần, chỉ đành biết lấy việc nhà để Gi*t thời gian và xóa tan những suy nghĩ vẩn vơ của cô lúc này đây.
Đến khi mặt sàn dưới nhà bóng loáng, Tiểu Lan chậm rãi bước lên lầu để làm tiếp công việc của mình. Mồ hôi chỉ mới đấy đã lấm tấm ướt đẫm vầng trán của cô.
Nhẹ mở cửa bước vào phòng Vỹ Khang, con tim đã cố ngủ yên lại bị thức dậy, nhói lên một cảm giác xót xa, tủi hờn. Căn phòng vẫn như trước, nếu không bật đèn bên trong thì tất cả đều chìm trong bóng tối, không hề có một kẽ hở nào cho các tia sáng xuyên qua.
Luôn cố khép mình… chôn chặt mọi thứ…
Ôm những chiếc gối, tấm chăn vào lòng một hồi lâu để lưu giữ bên mình một mùi thơm thoang thoảng ấy, Tiểu Lan lau chùi lại tất cả rồi bước ra ngoài. Càng nhìn thấy những gì thuộc về anh thì nỗi nhớ nhung trong cô lại càng trào dâng thêm thôi…
Vừa bước ra ngoài, Tiểu Lan lặng người đứng nhìn cánh cửa phòng đối diện đã được khóa chặt bao lâu nay. Từ lúc cô nhìn thấy nó đến giờ, căn phòng ấy vẫn toát lên một vẻ ảm đạm, lạnh lẽo khó thể nói thành lời…
Rốt cuộc thì trong đó là phòng gì? Tại sao lại luôn phải khóa chặt như vậy? Tại sao buổi trưa lúc chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi, Vỹ Khang lại nghiêm túc nhắc cô không được đến gần như vậy?
Khi cô hỏi lý do tại sao thì anh luôn lấp lửng, không muốn nói… nhưng lời nhấn mạnh ấy lại hệt như một mệnh lệnh…
Chắc chắn là có nguyên nhân!
Nhưng cửa phòng luôn khóa chặt như vậy, thì dù cô có tò mò đến mấy cũng không thể nào nhìn thấu bên trong được. Lời yêu cầu đó xem ra cũng quá thừa thãi.
Tiểu Lan thở dài rồi tiếp tục công việc của mình. Đến trưa cô lại ăn qua loa cho xong bữa rồi thả người lên chiếc giường êm ái, chìm mình vào giấc ngủ sâu đầy mệt mỏi…
Mơ màng trong giấc mộng, Tiểu Lan cảm thấy sự đau nhức rã rời đè nặng lên cơ thể. Có lẽ dạo lần đây có liên tục làm việc nhà nhiều quá nên chân tay dường như tê cứng hết cả. Quờ quạng tìm chiếc lá xanh ngắt luôn kề cận bên mình, bây giờ ngoài việc phải chờ đợi một người ra, nó vẫn còn rất nhiều công dụng hữu ích cho cô.
_ Á!! Hơn 6 giờ rồi sao????
Lúc này Tiểu Lan mới hốt hoảng lật tung chăn gối đứng dậy. Trước khi rời khỏi phòng còn ngoảnh lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ như níu lấy chút hi vọng rằng chiếc điện thoại sẽ sai giờ. Nếu không thì hôm nay sẽ trễ học mất.
Mọi thứ đều làm qua loa, vội vã… loáng xíu cô đã thay xong một bộ quần áo khác. Tất nhiên vẫn giản dị như mọi lần.
Bước vội khỏi nhà tắm, Tiểu Lan vơ nhanh chiếc túi xách hình dâu tây của mình rồi đi xuống nhà. Từ hồi còn đi học, cô đã rất ghét bị đi trễ khi những ánh mắt các bạn cùng lớp sẽ đổ dồn về phía mình. Đến bây giờ thói quen ấy cũng vậy.
_ Thôi ૮ɦếƭ! Chưa cho Tiểu Tình ăn nữa.
Cô đành quay người nán lại thêm chút thời gian ít ỏi của mình, chậm rãi đổ thức ăn vào khay cho Tiểu Tình rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài. Ánh đèn đêm lung linh trên cao nối tiếp nhau trải dài cả một khu phố.
“ Phù! Vậy là chưa đến giờ học!”
Tiểu Lan thở phào, nhẹ cả người khi nhìn thấy đám học viên vẫn đang lững thững bước lên cầu thang. Kéo cao chiếc túi xách lên một chút, Tiểu Lan cũng nói gót theo sau. Các dãy hành lang rộng thênh thang chào đón những luồng gió đêm mát rượi và dễ chịu. Những tán cây đằng xa nhẹ đung đưa đùa giỡn với nhau.
Bước gần đến lớp, Tiểu Lan bất giác chau mày nhìn vào bên trong. Ánh đèn neon sáng chưng bao trùm lấy thân hình kiêu sa, kiều diễm của một người con gái đang chăm chú đánh chút phấn hồng lên đôi gò má mình.
Điều đáng nói là, người con gái ấy lại đang yên vị trong chỗ ngồi quen thuộc của Tiểu Lan.
Đến khi đứng trước cửa lớp rồi, Tiểu Lan mới nhận ra được người con gái ấy là ai. Cũng đã lâu rồi không gặp, nhưng những lời nói chua ngoa, đanh đá đầy hơn ghen ngày trước Tiểu Lan nhất thời chưa thể quên.
_ Mẫn Nghi?… Đây là chỗ ngồi của tôi!
Tiểu Lan lạnh lùng bước đến, trầm giọng cất tiếng nói. Mẫn Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ liếc thoáng qua gương mặt của Tiểu Lan rồi cúi xuống tiếp tục công việc của mình. Miệng nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo:
_ Nhưng bây giờ sẽ là chỗ của tôi! Làm phiền cô tìm chỗ khác được không vậy?
_ Tại sao tôi phải tìm chỗ khác? Chỗ tôi trước giờ đã là ở đây! Cô ở đâu đến mà ngang ngược quá vậy?
Đối với người con gái trước mặt mình, Tiểu Lan thật không muốn kiêng nể gì cả. Nếu lần trước không có Vỹ Khang, chẳng biết cô ta đã hạ nhục mình đến cỡ nào rồi.
Lúc này Mẫn Nghi dường như cũng đã hết kiên nhẫn, bật người đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Tiểu Lan đầy giận dữ. Tại sao người con gái này lúc nào cũng như một cái gai không thể tháo gỡ khỏi mắt cô chứ? Lại hệt như một sợi dây chắc chắn, càng lúc càng lôi kéo Lập Hưng rời xa cô vậy.
Những người trong lớp và ngoài hành lang lâu ngày lại có kịch hay để xem, vây quanh càng lúc càng đông. Hai gương mặt này giờ đây họ đã không còn xa lạ gì nữa.
_ Tôi thật không thể hiểu nổi, cô đã có bạn trai rồi, anh ấy lại càng không thua kém ai, gương mặt cô thì cũng không tệ, vậy tại sao phải bám dính lấy Lập Hưng như vậy???
Vẫn chất giọng không xem ai ra gì đó khiến Tiểu Lan giận run người. Rốt cuộc cô đã bám dính lấy Lập Hưng lúc nào chứ? Hai người chỉ xem nhau là bạn bè bình thường, không hề có ý gì khác. Cớ sao người con gái này lúc nào cũng nhắm vào cô mà ghen tuông, thù oán?
Được! Nếu đã như vậy, tốt nhất rời xa khỏi cặp tình nhân này thì hơn. Cô đã mệt mỏi nhiều chuyện lắm rồi, không muốn phải gây thêm phiền phức gì nữa. Vả lại, người con gái này càng lúc cô càng cảm thấy thương hại, không muốn chấp nhặt nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc