Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 108

Tác giả: Pmb

Người phụ nữ bị hai người trong trong số bọn họ giữ chặt hai tay lại, bất lực đứng nhìn những người còn lại định đẩy xe mình đi.
_ Bỏ ra!! Các người bỏ ra nhanh!!! Tôi chỉ mới bị nhắc nhở lần đầu thôi mà?
Ánh mắt bà như một ngọn lửa càng lúc càng lớn, ánh lên một sự mạnh mẽ, kiên cường sau bao năm tháng chen đua với sự đời. Những người đi đường cảm thấy có chút thương xót nhưng tất cả chỉ liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng lướt qua. Họ đều không muốn vướng vào những rắc rối này.
_ Lần sau nếu bác còn buôn bán hàng rong ở khu trung tâm thành phố này thì chúng cháu sẽ tạm giữ lại bác để lập biên bản.
_ Bỏ ra!! Các người đừng có quá đáng!
Lúc này đây, bà dường như không còn kiên sợ gì nữa. Vùng mạnh tay thoát khỏi hai người kèm cặp mình nãy giờ, bà bước nhanh đến giữ chặt chiếc xe đẩy của mình lại.
_ Xin bác đừng làm khó chúng cháu! Nếu không chúng cháu sẽ giam giữ bác vì chống đối người thi hành công vụ đấy!
Những câu nói này không phải là bà chưa từng nghe, nhưng lại không thể nào giương mắt đứng nhìn chén cơm của mình bị người khác đá đổ như vậy.
_ Tại sao các người quá đáng như vậy chứ??? Tôi chỉ mới bán ở đây mấy ngày nay thôi mà!!
Ánh mắt của những người đi đường càng tập trung đông về phía người phụ nữ đáng thương đơn độc một mình ấy. Ánh đèn xe khắp nơi rọi sáng liên tục, hắt lên hình ảnh mạnh mẽ của bà.
_ Bác…
Bỗng, bên kia đường, một người con gái lao vội qua dòng xe xuôi ngược, không còn để ý gì đến xung quanh nữa cả. Cô chạy nhanh đến, luồn lách vào vòng vây cao lớn ấy, cảm nhận bầu không khí căng thẳng mau chóng đè nặng lên mình.
_ Các người tha cho chúng tôi một lần được không?? Chỉ là lần đầu nhắc nhở thôi mà… Sau này chúng tôi sẽ không đến đây bán nữa!!!
Người phụ nữ giật mình bừng tỉnh, nhận ra giọng nói trong trẻo, quen thuộc vang lên bên tai mình thì cảm thấy lòng xao động mạnh. Bà quay qua nhìn cô gái, nét mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên tột cùng. Từng nỗi nhớ nhung, lo lắng của bà những ngày qua đều được gió thổi bay đi khi gặp lại đứa con gái yêu dấu sau bao lâu xa cách.
_ Tiểu Lan?? Sao con lại ở đây???
_ Con… con tình cờ đi ngang qua đây…
Tiểu Lan lúng túng, trả lời nhanh một câu rồi quay qua nhìn đám bảo vệ cũng đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai mẹ con buôn bán hàng rong này.
_ Các chú… từ nay chúng tôi không bán nữa… chắc chắn như vậy… được chứ ạ?
Tiểu Lan cố gắng nhượng bộ, nhẹ giọng hết mức nếu không muốn nói là đang nài xin họ. Vậy mà những ánh mắt ấy vẫn không hề thay đổi, đầy kiêu ngạo và kinh người. Dường như đối với bọn họ, những người buôn bán như mẹ cô là thành phần không đáng tôn trọng trong xã hội này.
_ Không được! Mẹ cháu buôn bán ở đây là đã sai quy định. Nếu chúng tôi khoan nhượng thì sau này làm sao giữ trật tự ở đây được nữa… Các người bỏ tay ra – Người đàn ông có vẻ là trưởng nhóm lớn tiếng trả lời lại.
_ Không bỏ! Tại sao lại phải khó khăn như vậy chứ!? – Người phụ nữ không khiêm nhường nạt lại.
Tiểu Lan lúc này cũng đã không chịu nổi nữa. Ánh mắt cô long lanh, dao động như mặt hồ trước gió, đón lấy những tia sáng vàng vọt trên cao phản chiếu lên con ngươi đen láy.
Cuộc giằng co càng lúc càng thêm kịch liệt, không ai còn muốn nhượng bộ nữa. Giống như những người chơi trò kéo co, ai cũng muốn giành phần thắng về mình, sợ phải mất mặt với những người đứng xem.
_ Chú ơi! Chú có điện thoại này!
Người đàn ông trưởng nhóm giật mình, trong những âm thanh tạp lẫn hỗn loạn, giọng nói một người con trai vang lên rất nhẹ nhàng và bình thản. Hệt như anh hoàn toàn cách biệt với mọi việc rắc rối đang xảy ra trước mắt mình.
Người đàn ông kinh ngạc, hoàn toàn không biết cậu thanh niên này là ai cả. Nhưng nhìn ánh mắt không có vẻ gì là đang đùa cợt, bất giác ông đón lấy chiếc điện thoại, chau mày lắng nghe.
_ Alô? Ai vậy?… Dạ?… Sao ạ…? – Đôi mắt người đàn ông càng lúc càng mở to, ngẩng đầu lên nhìn chàng thanh niên trước mặt mình. – Được rồi… tôi biết rồi…
Trả lại chiếc điện thoại cho anh, ông quay qua nhìn hai mẹ con bán hàng rong vất vả giằng co với mình nãy giờ, nhẹ giọng nói:
_ Lần này… xem như là chúng tôi nhắc nhở… Đừng buôn bán hàng rong ở khu này nữa đó…
Người đàn ông ngập ngừng, ra hiệu cho những người còn lại buông tay rồi bước đi, không quên đưa ánh nhìn cẩn trọng với chàng thanh niên bên cạnh mình. Mọi người xung quanh đều tản dần đi hết.
Lúc này, hai mẹ con Tiểu Lan mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vội vã quay qua nhìn kỹ người thành niên nào đó đã giúp mình, chuẩn bị lựa lời cảm ơn mà nói…
Người con trai ấy đứng dưới bầu trời đêm đen, làn da ngăm ngăm khỏe mạnh của anh cùng đôi mắt sâu thẳm tựa biển khơi trong đêm, mọi thứ thuộc về anh dường như đều tĩnh lặng. Bờ môi hơi sẫm màu khẽ mỉm cười.
_ Lập Hưng…?
Tiếng Tiểu Lan không che giấu được sự ngạc nhiên trong lòng cô, vang lên rất khẽ, cơ hồ chỉ đủ cho người phụ nữ bên cạnh cô nghe thấy được thôi…
Cách xa khu trung tâm thành phố tràn ngập ánh đèn, nhộn nhịp và đông đúc ấy, không gian nhà hàng Vạn Phúc lại êm đềm, nhẹ nhàng chìm trong tiếng nhạc như một dòng sông lững lờ trôi. Căn phòng Vip cách biệt với khu bên ngoài tạo nên một bầu không khí riêng tư và ấm cùng, không kém phần lãng mạn. Gió từ hai khung cửa sổ lớn thổi vào làm tấm rèm cửa buộc cao bay phấp phơ trong cố định.
Ông Định chậm rãi nhướng người đến rót R*ợ*u cho Mẫn Nghi. Hành động rất nhẹ nhàng và lịch thiệp! Chắn ngang họ là chiếc giá bằng đồng thắp 3 ngọn nến sáng lung linh, khiến Mẫn Nghi cơ hồ không nhìn rõ được sắc mặt của ông bây giờ.
_ Loại R*ợ*u này… có lẽ rất quen thuộc với em rồi nhỉ?
Mẫn Nghi giật mình kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầy quyền lực đối diện mình. Lời ít ý nhiều này khiến ***g *** cô dội lên một cơn xao động mạnh. Tựa như viên đá lớn ném vào mặt nước.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã lấy lại được vẻ bình tĩnh.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ cũ ngày xưa của mình. Chiếc váy dài màu trắng, hơi rộng lại kín đáo, mái tóc buộc gọn gang, chẳng khác gì một thiếu nữ e lệ như bông hoa mới chớm nở còn ngại ngùng trước ánh mắt trời.
Không ngờ vỏ bọc này đã biến thành trò cười của ông rồi.
Có lẽ ông đã biết về cô nhiều hơn là cô tưởng…
_ Có quá phí sức và mất thời gian của người bận rộn như ông Định đây không?
Mẫn Nghi cũng dịu dàng đáp trả, giọng ngọt ngào nhưng ẩn ý thì không thua gì ông. Trái lại với tâm trạng của Mẫn Nghi lúc nãy, ông Định hoàn thành điềm tĩnh nghe cô trả lời. Nghe xong ông còn cười lớn, đùa cợt đáp lại.
_ Nếu là với một người đẹp như em… tìm hiểu một chút thì có gì là phí sức?
Mẫn Nghi nhìn người đàn ông đối diện mình, lòng không khỏi ngầm thán phục. Chỉ trong một thời gian ngắn đã điều tra được tất cả về cuộc sống của cô rồi.
Khi nãy, lúc ánh đèn pha của chiếc xe hơi đắt tiền lóa sáng cả đoạn đường xóm mình, Mẫn Nghi cảm thấy không mấy ngạc nhiên. Rất đúng với những gì cô dự đoán trong mảnh giấy nhỏ lúc trưa.
Nhưng thật không ngờ… đến cả việc cô từng ăn chơi ở các quán bar, ông cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay như vậy.
Cảm giác này thật khó chịu!
Hệt như mọi hành động, suy nghĩ của cô đều bị phơi bày ra ánh sáng, hiện rõ trước mắt ông. Còn ông thì thản nhiên ẩn mình trong bóng tối, xem một trò hề cô đang diễn.
_ Em ăn đi! Thức ăn nhìn không vừa mắt à?
Ông Định mỉm cười, gắp chút thức ăn vào bát Mẫn Nghi, chẳng hề để tâm chút gì đến bầu không khí căng thẳng ngăn cách cả hai.
_ Thật ra tôi cũng đã rất kinh ngạc khi biết em hằng ngày làm việc vất vả, đến tối về lại đốt sạch vào những nơi xa hoa, hào nhoáng vốn không hợp với mình như vậy… Một cô gái rất đặc biệt!
Ông bình thản nhấp một chút R*ợ*u. Chất lỏng trong suốt màu đỏ đậm sóng sánh trong cốc khiến mắt Mẫn Nghi cũng khẽ dao động. Câu cuối cùng ông càng nhấn mạnh, lại mỉm cười nhìn Mẫn Nghi.
Mẫn Nghi không đáp lời. Nói đúng ra là cô không còn biết nói gì nữa. Dường như lúc này, đến cả hơi thở của cô cũng trở nên cẩn trọng với ông. Cô gượng cười cúi xuống nếm thử món ăn ở nhà hàng 3 sao này.
Cả buổi ăn vẫn giữ chặt lấy bầu không khí ngột ngạt ấy. Thật khác với không gian thoáng đãng ở đây.
Ông Định liên tục gắp thức ăn cho Mẫn Nghi. Thi thoảng nói vài câu bông đùa. Nhưng đáp trả lại ông chỉ là thái độ lạnh nhạt, ậm ừ cho qua chuyện của Mẫn Nghi. Đầu óc cô lúc này như một mớ hỗn độn những suy nghĩ, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đến khi sắp tàn tiệc, thời gian rút ngắn dần, im lặng như vậy chỉ là thiệt thòi lớn cho mình, bờ môi Mẫn Nghi mấp máy, ngập ngừng định nói gì đó. Nhưng lời nói còn chưa kịp phát ra đã bị ông Định lên tiếng đỡ lời cho khuôn mặt khó coi bây giờ của cô.
_ Không phải em có chuyện gì đó muốn nói với tôi à?
Mẫn Nghi ngẩng đầu lên nhìn ông. Lúc này đây, nỗi lo lắng trong cô đã tan biến. Cô thuận dịp lên tiếng thẳng thắn:
_ Tôi muốn… xin được ứng trước tháng tiền lương lần này của mình…
_ Oh! Chỉ vậy thôi sao?
Ông Định chậm rãi lấy miếng khăn ướt trên bàn, lau qua miệng mình rồi nhìn cô. Đối với ông, dường như lời khẩn cầu của Mẫn Nghi chỉ nhẹ tựa lông hồng, không đáng để ông suy nghĩ.
_ Được thôi! Nếu em đồng ý ở lại…- Ông bỏ lửng câu nói khiến Mẫn Nghi hồi hộp chờ đợi-… và cố gắng làm việc tốt hơn là được…
_ Tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc