Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 107

Tác giả: Pmb

Mẫn Nghi cúi nhìn xuống lòng bàn tay mình, mảnh giấy trắng được viết lên những dòng chữ mạnh mẽ, dứt khoát. Thật dễ nhẫn ra đây là nét chữ của một người làm ơn lớn.
“ Tối nay 8 giờ cùng anh dùng bữa cơm nhé! Em cứ chuẩn bị trước, sẽ có người đến đón”
Đến đón?
Mẫn Nghi cười chua chát…
Quả nhiên đối với ông, cô chỉ là một con kiến nhỏ bé, đến từng đường đi nước bước đều nằm gọn trong lòng bàn tay đầy quyền lực ấy. Ông có thể nhìn thấy tất cả ở cô, còn cô thì phải ngẩng đầu lên, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy một góc nhỏ trong con người ông.
Đã đến lúc rồi…
Vì ở ông mới có thứ giúp cô đến gần với anh hơn…
Đã không thể quay đầu lại nữa rồi…!
Cái nắng ban trưa gay gắt hắt lên tấm lưng thấm ướt mồ hôi của Tiểu Lan. Lớp tạp dề dày trên mình càng khiến không khí mà cô đang chịu đựng trở nên ngột ngạt thêm.
Không gian nhà bếp cực kì yên tĩnh, chỉ vang lên những tiếng lách cách va chạm của lưỡi dao sắc bén và bề mặt thớt. Khuôn mặt Tiểu Lan không chút biểu cảm, chăm chú nhìn vào từng lớp khoai tây liên tục tách rời ra rồi chất chồng lên nhau trên tấm thớt. Bên cạnh, chiếc lá xanh tươi ấy vẫn nằm im không chút tín hiệu.
Nhưng đâu ai biết rằng, đằng sau nét mặt như sắp đông cứng thành băng kia là những suy nghĩ hỗn độn, đan xen vào nhau thành một cuộn chỉ rối ren không có đường tháo gỡ.
Đã 2 ngày rồi, thêm 2 ngày trôi qua rồi… Rốt cuộc thì anh muốn cô phải chờ đợi thêm mấy ngày nữa đây? Hay anh định để khi trở về rồi nói tất cả luôn một lần? Anh sẽ để cô trong sự lo lắng, chờ đợi, bất an này trong một tháng dài đằng đẵng sao?
Tàn nhẫn… thật quá tàn nhẫn!
Bây giờ cô là gì trong mắt anh chứ? Chỉ là một nắm cỏ dại bên đường, thích thì chạm vào một lần rồi bỏ đi sao? Cô đã làm gì để anh đùa cợt như thế chứ?
Cô đã làm gì mà phải chịu như vậy chứ…
_ Á!!!
Một âm thanh hét lên từ trong nhà bếp dội ra vang vọng khắp ngôi biệt thự đang rất yên tĩnh. Dòng máu đỏ thẫm dần tuôn chảy nơi đầu Ng'n t, lăn dài trên củ khoai tây vàng nhạt. Bàn tay Tiểu Lan buông lơi cây dao rồi thả người ngồi phịch xuống mặt sàn đá hoa cương lạnh toát…
Từ từ cảm nhận sự rát đau nơi đầu Ng'n t truyền vào tận sâu trong tim, khối chất lỏng trong suốt vốn đã cố gắng kìm nén những ngày qua đều theo nỗi đau đó mà tràn ra khỏi khóe mi, ướt đẫm khuôn mặt tròn xinh ngày nào đã trở nên gầy hơn rất nhiều.
Tại sao lại đau đến như vậy? Tại sao lại mãi nghĩ về anh, lo lắng cho anh chứ? Anh đâu hề xem có cô tồn tại trên đời này! Đâu hề quan tâm đến những suy nghĩ của cô chứ!
Vậy mà cô vẫn ngốc nghếch mong chờ chút liên lạc ấy từng giờ từng phút. Có hôm nửa đêm giật mình thức giấc, vội vàng ngồi dậy tìm kiếm chiếc lá xanh ngắt ấy trong ánh đèn ngủ vàng mờ ảo. Nhưng đến khi tìm thấy rồi, lại một mình gặm nhấm nỗi thất vọng tràn trề hòa lẫn cùng nhớ thương, sự cô đơn trong đêm khuya lạnh.
Nhiều lúc đã hết kiên nhẫn nổi, muốn bấm gọi vào số máy còn lại. Nhưng nhớ đến câu nói trước khi đi của anh mà đành từ bỏ ý định ấy.
Càng nghĩ, Tiểu Lan lại càng khóc lớn hơn. Sẽ không ai nghe thấy cả… Sẽ không ai cười chê cả…Đây là lần đầu tiên cô khóc nhiều như vậy từ khi đến đây. Có lẽ đã chất chứa nặng trĩu rồi, không thể cầm thêm nữa. Sự cô đơn, lo lắng bất an, chờ đợi, nhớ nhung… mọi cảm xúc hỗn loạn đang hòa lẫn trong dòng nước trong suốt đó.
Tiểu Lan cứ khóc, mặc kệ vết thương cắt sâu nơi đầu Ng'n t mình. Để cho đau đớn *** đó lấn áp nỗi đau trong lòng. Sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn…
Cho đến khi khóc lả cả người, mi mắt sưng mọng, không còn nước mắt nữa, cô mới bám vào thành bếp run rẫy đứng lên tiến đến hòm y tế. Sẽ phải tự băng vết thương cho mình… không còn ai ở bên cạnh…
Mớ thực phẩm đang làm dở dang đành phải vứt bỏ đi hết. Ng'n t đau nhức cũng không thể nấu nướng được gì, Tiểu Lan ra ngoài mua đại chút thức ăn tiệm cho qua bữa.
Mệt mỏi nuốt từng hạt cơm tiệm khô khan, đầu óc cô trở nên trống rỗng đến lạ. Lúc này, cô chỉ mong chờ đến tối nay để đón lấy chút hơi ấm của con người, để cảm nhận xung quanh còn sự sống…
Rồi thời gian dù muốn dù không cũng vẫn trôi qua…
Ánh chiều tà buông dần xuống khắp mọi nẻo đường đang lên đèn. Những áng mây trên cao như những viên đá tan dần trong không gian mênh ௱ô** rộng lớn.
Tiểu Lan háo hức bước nhanh trên con đường đường lớn dẫn đến trường học. Dường như tiếng còi xe vang lên xung quanh cũng đã trở nên rất thân thuộc.
Nhưng vẻ mặt háo hức, vui mừng ấy lại vụt tắt như ngọn nến trước gió. Đằng xa, trên bậc thêm trước cổng Easy Cooking, Lập Hưng đang trò chuyện với một đám thanh niên ăn mặc thời trang, tóc dù nhuộm xanh đỏ nhưng không hề phản cảm. Trái lại còn toát lên một sức quyến rũ nổi bật và thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Họ nói gì đó một chút rồi lần lượt tản đi, bước vào xe riêng của mình. Lúc này Tiểu Lan mới để ý thấy, đằng sau còn đến mấy chiếc xe hơi sang trọng đang đậu thành một dãy.
Người đứng gần Lập Hưng nhất cũng bước vào chiếc xe bên cạnh mình. Cánh cửa xe mở toang chờ đợi người cuối cùng bước vào…
Vừa định bước vào, bỗng Lập Hưng sững người khi nhìn thấy Tiểu Lan từ xa đang hướng mắt đến mình. Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, Tiểu Lan không biết mình có bị hoa mắt vì ánh đèn trên cao hay không, nhưng cô nhìn thấy sâu trong đôi mắt và nét mặt của anh có một cảm xúc gì đó không thể diễn tả thành lời.
Anh cứ đứng nhìn Tiểu Lan, chính anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy… Cho đến khi trong xe vang lên một tiếng thúc giục, Lập Hưng ngước lên nhìn Tiểu Lan lần nữa rồi mới chậm rãi bước vào bên trong. Cánh cửa xe đóng sầm lại. Những chiếc xe từ từ lăn bánh thành một hàng dài, hòa mình vào dòng xe xuôi ngược bên ngoài.
Khi chiếc xe khuất hẳn, Tiểu Lan mới mơ hồ nhận ra, thứ cảm xúc mà mình vừa cảm nhận được trên ánh mắt và nét mặt anh, hình như là sự miễn cưỡng…
Phải, sâu trong đôi mắt của Lập Hưng, Tiểu Lan đã nhận thấy nó ánh lên một sự miễn cưỡng khi phải bắt buộc làm một việc gì đó…
Reng reng!!!!!!
Tiếng chuông vào học thì ra vang vọng đến tận ngoài đây. Tiểu Lan lúc này như bừng tỉnh, bước vội vã lên lớp.
Người bạn duy nhất cùng trò chuyện bây giờ cũng không còn nữa. Suốt tiết học, Tiểu Lan chỉ cắm cúi viết như một cái máy. Những gì cô Quế Chi vừa viết lên bảng là trong tập Tiểu Lan liền có ngay. Nhưng những lời giảng dạy thì trong đầu Tiểu Lan lại chẳng lưu giữ được gì cả.
Nỗi thất vọng, buồn bã lại xâm chiếm con người Tiểu Lan trên đường về. Ánh đèn hiu hắt trải dài trên đường làm chiếc bóng đằng sau cô càng thêm cô độc, lẻ loi.
Một ý nghĩa lóe sáng lên trong đầu Tiểu Lan. Cô vội vàng rẽ nhanh sáng một hướng khác. Không muốn lại phải một mình ngồi giữa bốn vách tường lạnh lẽo, ảm đạm đó nữa, khoảnh cách cửa Tiểu Lan và ngôi biệt thự màu trắng càng lúc càng xa dần.
Cuối cùng cũng đã tới…
Đằng sau chiếc xe bánh nhân trứng, một người phụ nữ đang tươi cười đưa những gói lá xanh ngắt cho người mua bánh. Dáng người thấp bé của của bà đang bị những khách mua bánh vây quanh khiến Tiểu Lan không nhìn rõ được khuôn mặt.
Nhưng ít ra, lòng cô cũng cảm thấy ấm áp và dễ chịu hơn rất nhiều, không còn phải một mình cô độc nữa…
Bất giác, Tiểu Lan nhớ lại thời còn bé. Khi bị đám bạn hờn dỗi tẩy chay, cô đã chạy nhanh về ngôi nhà thân thuộc của mình mà òa khóc trong lòng bà. Cô còn nhớ từng lời từng chữ bà nói khi ấy:
“ Nín đi! Không phải còn có mẹ sao? Có mẹ chơi với con là được rồi! Không cần nữa!”
“Đúng vậy….Không phải vẫn còn có mẹ sao?” Tiểu Lan thầm nhủ.
Dù xung quanh cô không còn ai nữa, nhưng chắc chắn vẫn sẽ không thiếu vắng bòng hình dịu dàng ấy ôm cô vào lòng. Lúc này đây, cô rất muốn được chạy đến mà ôm chặt lấy bà. Đón từng hơi thở ấm áp để xua tan đi bao muộn phiền chất chứa trong lòng.
Nhưng có lẽ chỉ đành đứng từ xa nhìn mà thôi…
Bỗng, đôi lông mày Tiểu Lan chau lại, đôi mắt mở to ra như muốn thu hết cảnh vật đằng xa vào con ngươi đen láy của mình. Bàn chân cô run rẫy trong sự sợ hãi vừa ập đến bất ngờ.
Bên kia đường, một nhóm người mặc đồng phụ màu xanh nhạt hùng hổ ùa đến xe bánh của người phụ nữ. Những người khách đang đứng đợi mua bánh vội vã tản dần đi hết. Chỉ còn một mình bà trơ trọi giữa đám người lạ mặt ấy.
_ Các người làm gì vậy? Tại sao lại thu giữ xe tôi chứ? Bỏ ra!!!
Người phụ nữ trung niên với đôi mắt cự kỳ kinh ngạc, cố gắng gạt bàn tay của những người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ ra khỏi xe mình. Giữa vòng vây của những người đàn ông cao lớn, bà càng trở nên thật nhỏ bé.
_ Bác đậu xe ở đây buôn bán là lấn chiếm lề đường. Lại gây ảnh hưởng đến việc di chuyển giao thông những ngày qua. Theo quy định phải tịch thu tất cả. – Một người đại diện lên tiếng tỏ vẻ lịch sự trả lời.
_ Tôi xin lỗi, xin lỗi… Tôi sẽ đóng tiền phạt được không? Sẽ đóng đầy đủ!
_ Không được!! Quy định ở đây là phải tịch thu phương tiện mua bán và hàng hóa!
Mặc kệ vẻ mặt tội nghiệp, đang van nài của người phụ nữ, bọn họ vẫn nhất quyết gạt tay bà ra khỏi chiếc xe đẩy dường như đã rất cũ kỹ, lâu năm rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc