Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 106

Tác giả: Pmb

Quay qua nhìn người con trai cùng bàn, Tiểu Lan bất giác không thể rời mắt được.
Lập Hưng đang chăm chú, tập trung dùng tay bóc từng lớp vỏ hành tay một cách rất nhanh. Vẫn là ánh mắt ấy, sáng lấp lánh một đam mê, thích thú đến lạ mà Tiểu Lan đã từng nhìn thấy, những lúc này anh như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Làn da ngăm ngăm dưới ánh đèn neon, đôi mắt chốc chốc lại nhướng lên chớp chớp, khuôn mặt Lập Hưng lúc này mang đậm những nét quyến rũ của một người đàn ông biết chăm lo cho gia đình.
Rõ ràng từng động tác của anh rất nhanh nhẹn, thuần thục. Cứ như hằng ngày anh đều vào bếp vậy. Không có gì tỏ vẻ khó khăn cả…
Đôi môi Tiểu Lan nhẹ cong cong nở một nụ cười. Hình ảnh này làm cô nhớ đến một người… Thật ấm áp! Khi Vỹ Khang dạy cô nấu ăn cũng tập trung như quên hết mọi thứ như vậy. Có từng nghe nói, người đàn ông nào nếu chịu vào bếp sẽ chứng tỏ rằng người ấy rất thương yêu gia đình của mình.
Khi những lớp vỏ đã được bóc hết, Lập Hưng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ngây người đang nhìn mình của Tiểu Lan lòng cảm thấy vô cùng bối rối. Đôi môi mấp máy định nói gì đó thì đã bị tiếng Tiểu Lan cắt ngang:
_ Những lúc này… nhìn anh rất tuyệt!
Tiểu Lan không biết vì sao mình lại thốt lên câu đó nữa. Khi vừa bắt gặp ánh mắt ấy của Lập Hưng, cô cảm thấy câu này sẽ rất cần thiết.
Rõ ràng có những lúc khi Quế Chi dạy về những bí quyết nhỏ, những điều gì mới, anh lập tức sẽ rất chú tâm nghe. Nhưng chỉ cần cô vô tình nhìn qua anh, anh lại đảo mắt lơ đễnh nhìn đi nơi khác. Ánh mắt anh lúc ấy chất chứa điều gì mà Tiểu Lan không thể giải thích được.
Và ánh mắt đó với ánh mắt bây giờ dường như là một…
Nhưng khi nghe câu nói ấy của Tiểu Lan, ánh mắt Lập Hưng trong khoảnh khắc bỗng dao động nhẹ. Anh khẽ ậm ừ nói rất nhỏ:
_ Vậy sao…? – Anh cúi xuống đưa đĩa vỏ hành tay cho Tiểu Lan – Cô mau làm nhanh đi! Sắp hết giờ rồi!
Tiểu Lan còn chưa kịp phản ứng, Lập Hưng đã đặt chiếc đĩa xuống trước mặt cô rồi mang củ hành tay bóc dang dở về phía mình. Nhanh chóng hiểu ra, Tiểu Lan ngại ngùng nói:
_ Không cần đâu! Tôi có thể tự làm được mà.
_ Sắp hết giờ rồi đấy!
Lập Hưng lặp lời câu nói ấy lần nữa làm Tiểu Lan lo lắng nhìn quanh mình. Ai cũng đã đến những khâu tiếp theo rồi. Nhìn sự kiên định của Lập Hưng, Tiểu Lan đành thật lòng cảm ơn rồi cúi xuống làm tiếp.
Cô cẩn thật trút tất cả nguyên liệu hành tây, hành tím, ớt và cà rốt cùng với những sợi thịt bò chiên sơ thái mỏng trước đó đã chuẩn bị vào một chiếc tô lớn.
Tiểp theo, cô quay qua cắm cúi một hồi, chén nước mắm nhỏ được pha chế theo hướng dẫn của cô Quế Chi trước đó đã hoàn thành. Chỉ với một ít nước cốt chanh, đường… chén nước mắm thanh khiết mang hương vị chua chua ngọt ngọt chạm vào đầu lưỡi để lại một dư vị khó quên cho người nếm.
“ May qúa! Pha nước mắm cũng không khó lắm…” Tiểu Lan tự nhủ nhầm
Cô thích thú rưới chén nước mắm vào chiếc tô lớn đựng hỗn hợp khi nãy rồi trộn lẫn tất cả lên. Những màu sắc trắng, tím, đỏ… rải đều nhìn thật bắt mắt.
Như vậy bài thực hành hôm nay đã hoàn thành rồi. Tiểu Lan không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới nhớ ra Lập Hưng, quay lại nhìn anh thì chiếc đĩa lớn của anh đã đầy ắp thịt bò cùng nguyên liệu phụ rồi. Còn có cả hai lát ớt mỏng chèn vào trang trí bên dưới nữa.
_ Đẹp thật đó! Sao anh làm nhanh vậy?
Lập Hưng còn chưa kịp trả lời thì tiếng cô Quế Chi đã truyền đi khắp phòng thực hành:
_ Mọi người chuẩn bị sắp gỏi vào đĩa chấm điểm đi nhé! Chuông sắp reng rồi! Tiết sau sẽ có điểm bài thực hành món ‘ Gỏi bò cay’ ngày hôm nay. Các em nên nhớ, trong những nhà hàng, món gỏi là một trong những món quan trọng…
Những câu sau Tiểu Lan không còn nghe rõ cô Quế Chi nói gì nữa. Lúc này cô đang vội vã trút tất cả lên đĩa rồi tém gọn vào chính giữa lòng đĩa. Phần gỏi nhô cao như một quả đồi nhỏ. Nhưng thật sự thì nhìn cũng không đến nổi tệ mà…
Thế sao Lập Hưng lại đang cười cười nhìn cô như vậy? Phải, là anh đang cười…
Đây là lần thứ 2 Tiểu Lan nhìn thấy nụ cười Lập Hưng. Mang theo một ánh sáng dịu nhẹ lòng người như vầng trăng tròn đêm rằm. Không chói lóa, rực rỡ mà lại còn vô cùng ấm áp!
Khác hẳn nụ cười đầy kiêu hãnh , cao ngạo lúc ở nhà anh lần trước…
Mấy hôm nay, quán cafe Hảo Vị vắng vẻ hơn những ngày trước khá nhiều. Chỉ đôi ba dòng người lần lượt vào ra, không hối hả, đông đúc nữa. Nhưng những người nhân viên phục vụ lại cảm thấy thật thảnh thơi và nhẹ nhõm vì sẽ được nghỉ ngơi sau các ngày bận rộn.
Mẫn Nghi cũng vậy. Cô lặng lẽ tìm một góc ngồi trong quán, ngắm nhìn đường phố gần trưa, người thưa thớt dần. Không gian trở nên tĩnh lặng và yên ắng. Lòng khẽ khàng dao động, hình ảnh một người con trai trầm tĩnh và lạnh lùng lại trỗi dậy trong tâm trí cô sau những ngày nguôi ngoai vì bận rộn.
Đã một thời gian dài không gặp mặt cũng chẳng liên lạc với nhau, khoảng cách ngày càng xa đi. Có khi nào, cô sẽ thật sự mất anh?
Cảm giác hoang mang, lo lắng tột cùng trào dâng… Anh dường như đang dần tách biệt ra khỏi thế giới của cô. Có thứ gì đó khi ở bên anh cô không tài nào chạm tới được. Tựa như một bức tường trong suốt dù rất mong manh nhưng lại cao vời vợi, chắn ngang cả hai, khó mà vượt qua. Chỉ có thể nhìn thấy, nhưng không thể nắm bắt dù chỉ là một suy nghĩ của anh.
Đã như vậy rồi mà giờ đây, ngay cả cơ hội được ở gần bên anh cũng không còn nữa…
Bỗng, cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Mẫn Nghi theo phản xạ ngoảnh đầu lại. Trực giác của người con gái luôn mạnh mẽ. Huống hồ gì đây không phải là lần đầu cô cảm thấy như vậy. Những ngày qua, cô luôn có cảm giác gì đó rất ngột ngạt, chật hẹp dù đang đứng trong một không gian rộng rãi, thoáng đãng.
Vậy mà lần nào ngoảnh lại, đáp trả cô chỉ là những người bình thản trò chuyện, ngắm cảnh hoặc nghe điện thoại… Không có biểu hiện gì vừa len lút nhìn cô cả.
Mẫn Nghi tự nhiên không muốn ngồi ở đây nữa, cảm giác chiếc ghế đan bằng tre này nóng rực lửa, bồn chồn bất an. Cô vừa quay lưng bước đi, ánh mắt ẩn nấp trong bóng tối ấy liền lập tức dao động…
Đến giờ nghỉ trưa,
Vừa bước vào trong khu vực phòng dành cho nhân viên, bàn tay chưa kịp xoay nắm vặn cửa thì đã có giọng của một đàn ông vang lên đằng sau khiến Mẫn Nghi giật mình.
_ Chào cô! Công việc có khó quá không?
Vẫn với mái tóc vuốt keo bóng loáng, hương nước hoa nồng nặc vây quanh khắp cơ thể, không quá khó để Mẫn Nghi nhận ra người đàn ông lịch lãm đứng trước mặt mình.
_ Ông chủ…? Cảm ơn! Tôi vẫn phải cố gắng thêm nữa.
Mẫn Nghi cúi đầu dè dặt đáp.
_ Không phải đã nói gọi tôi là ông Định được rồi sao?
Đôi môi ấy nhếch lên một đường cong đầy khí chất của người đàn ông kinh doanh tài giỏi, khiến kẻ đối diện phải khiêm nhường vài phần khi nói chuyện. Câu hỏi của ông Định mang âm điệu rất nhẹ nhàng nhưng lại hệt như một mệnh lệnh.
_ Tôi xin lỗi! Ông Định…
Người đàn ông liền cười ha hả khoái chí. Giữa chốn đông người, nhân viên qua lại liên tục trong giờ nghỉ trưa, hai người đang đứng gần ngay lối ra vào dường như trở thành tâm điểm nổi bật.
Những tiếng xì xầm, bán tán vang lên nho nhỏ nhưng rồi đều biết điều nhanh chóng bước vào trong, nhường không gian chật hẹp này lại. Ông Định cảm thấy đứng như vậy cũng không tốt cho Mẫn Nghi sau này, chậm rãi lên tiếng trước:
_ Cô vào nghỉ trưa đi! Chiều làm việc tốt….
Ông Định bất ngờ nắm lấy bàn tay của Mẫn Nghi lên khiến cô giật mình. Cánh tay định rút lại những dường như bàn tay ông Định càng giữ chặt hơn. Một mảnh giấy nhỏ được lấy từ trong túi áo khoác ra, dúi vào lòng bàn tay cô…
_ Không gặp không về!
Nói rồi ông thản nhiên quay lưng bước đi, hai tay chắp về phía sau lưng. Dáng người cao to, vững vàng từng bước. Trước khi khuất sau bức tường trắng đằng xa, ông còn quay đầu lại nhìn cô cười. Một nụ cười quen thuộc mà cô từng thấy trên khóe môi của những người đàn ông khi nhìn mình. Lý nào cô không hiểu ẩn ý ấy?
Chờ bóng ông Định đi khuất, Mẫn Nghi mới mở cửa bước vào trong. Toàn bộ ánh mắt những người trong phòng đều đổ dồn về cô. Khinh khi, ghen tức, căm phẫn… những ánh mắt đó làm tim Mẫn Nghi cảm thấy đau nhói.
Cô cố xem như không liên quan gì đến mình, chậm rãi bước vào nhà vệ sinh. Đến khi cánh cửa gỗ đã cũ kỹ đóng lại, những âm thanh to nhỏ từ từ vang lên. Cố tình cho cô nghe cũng có, lén lút nói sau lưng cũng có…
“ Đúng là không biết liêm sĩ! Chỉ vừa mới vào đã muốn gạ gẫm ông Định rồi!”
“ Chỉ trách người ta được trời cho có chút sắc đẹp…”
“ Nhưng đây không phải là chỗ ‘bán sắc mua hương’!”
“…”
Mẫn Nghi dựa nguyên người vào cánh cửa, cảm thấy ***g *** dội lên từng cơn uất ức… Chưa bao giờ cô cảm thấy nhục nhã như vậy! Nhưng biết phải trách ai đây?
Đâu phải người ta vô duyên vô cớ mà nói! Những chuyện này cô hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng đã bước đi rồi, liệu có thể quay đầu lại?
Và nếu quay đầu lại… thế giới của anh và cô sẽ càng cách xa thêm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc