Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 104

Tác giả: Pmb

Câu hỏi dư thừa đến ngốc nghếch của cô lại làm Vỹ Khang cảm thấy xót xa cả lòng. Trong ngôi nhà rộng lớn này, mọi nỗi buồn đơn độc anh đã chịu đủ. Bây giờ phải nhìn cô một mình gánh chịu sao?
“ Hay là… kêu cô ấy trở về nhà một thời gian?” – Suy nghĩ này như bao lần lại bị xóa nhanh – “Không được…!”
Chuyện này không phải anh chưa nghĩ đến. Nhưng anh lo sợ rằng, cô trở về rồi sẽ không thể quay lại… Vì trước giờ anh vốn tưởng rằng, Tiểu Lan đã lén cha mẹ bỏ đến đây khi không có sự đồng ý… Có cha mẹ nào lại đồng ý con gái mình xa ngoài lâu như vậy? Càng không thấy cô liên lạc gì cả.
_ Em… chỉ hỏi vậy thôi. Không có gì đâu…
Tiểu Lan thấy Vỹ Khang thừ người không trả lời nên ngại ngùng cúi xuống ăn tiếp. Lát sau, tiếng anh vang bên tai cô, một ít thức ăn lại được gắp vào bát cô.
_ Ăn nhanh đi! Có bài hát hôm qua rồi.
Một câu nói ngắn gọn, một cử chỉ nhẹ nhàng làm cô không nén được cái mỉm cười e lệ. Cô mặc kệ,xa nhau cũng chỉ 1 tháng thôi…không phải thử thách nào cũng nghĩ mình vượt qua được sao? Huống hồ gì vẫn còn có thể liên lạc với nhau mà.
Cô ăn nhanh rồi bước lên nhà trên chờ Vỹ Khang lên phòng mang chiếc laptop xuống. Mọi việc được làm một cách nhanh chóng bằng đường truyền qua từ sợi dây cáp lúc mua điện thoại. Tiểu Lan thì hoàn toàn không biết gì mấy cái vi tính này.
_ Xong rồi! Đã cái làm nhạc chuông và âm báo tin nhắn luôn rồi.
_ Vậy em muốn mở nghe thì sao?
Cô vội vàng mò tìm trong những ứng dụng trên chiếc màn hình cỡ vừa. Đột ngột, một bàn tay to lớn đã chắn ngang màn hình.
_ Khoan đã… Để… tối nghe đi…! Bây giờ lên giúp anh chuẩn bị đồ đã.
Vỹ Khang lại không muốn cô nghe bài hát ấy khi có anh ở đây. Sự ngại ngùng bối rối lại hiện rõ trên khuôn mặt. Ấy vậy mà cô gái kia vẫn không hiểu ý, cũng nhanh chóng đứng dậy theo anh lên phòng…
Cùng nhau chuẩn bị cả buổi mà chiếc vali lớn màu xanh đậm của Vỹ Khang vẫn nhẹ tênh, chỉ toàn chứa những đồ dùng cá nhân còn quần áo thì không nhiều như cô tưởng tượng.
“ Anh ấy đi gần một tháng lận mà… Quần áo như vậy có quá ít không?” Cô nghĩ thầm rồi tự mình đứng lên bước đến chiếc tủ gỗ trong khi anh mải xem xét chiếc vali còn thiếu thứ gì không.
Không cần lựa chon kĩ vì đồ anh rất đẹp và hợp thời trang, đều do nhà thiết kế riêng của công ty thực hiện, Tiểu Lan đã lấy được thêm mấy bộ quần áo. Cô ôm ngang người rồi bước đến chiếc giường lớn nơi họ đang ngồi chuẩn bị.
Bỗng, mải mê chú ý nhìn ở trên lại lơ là ở dưới, cô cảm thấy lòng bàn chân mình trượt tròn xoay theo một vật lành lạnh.
_ Á!! Vỹ Khang
Cô sẩy chân rồi trượt nhanh lên phía trước, cảm thấy cái vật ấy thì lại trượt ra sau. Cả thân người cô ngã nhoài về phía trước. Những bộ quần áo cũng bị hất văng trong vô thức rơi bừa bộn trên giường.
_ Cẩn thận!!!
Chỉ còn kịp nghe thấy âm thanh hét lớn bên tai mình, cả người cô đã đổ ập lên một ‘mặt sàn’ êm ái và mềm mại. Một mùi thơm nam tính thoang thoảng bay vào cánh mũi khiến cô cảm thấy thật dễ chịu. Tiểu Lan cảm nhận được, dường như cả bề mặt sàn đang ấm nóng dần lên, kèm theo một nhịp đập thình thịch đang tăng nhanh theo từng giây.
_ Vỹ… Vỹ Khang…?
Trong khoảnh khắc hoảng loạn khi nãy, cô đâu còn nhớ rằng, hai cánh tay trống không của mình đã sợ hãi ***g những ngón tay thon dài vào bàn tay Vỹ Khang đang chuẩn bị đỡ lấy người cô. Vì quá bất ngờ anh đã không kịp giữ thế cân bằng, chống không lại sức ngã tự do của Tiểu Lan mà đổ ập xuống nệm.
Để giờ phút này đây, thời gian như đông cứng lại. Ánh mắt hồn nhiên, da mặt đỏ bừng đang sát gần với khuôn mặt anh. Đến nỗi từng hơi thở của nhau đều có thể cảm nhận được rõ rệt. Tình cảnh này nếu nhớ không lầm thì chẳng phải là cả hai chưa trải qua…
Nhưng bây giờ… đã có chút thay đổi hơn lần đó…
Đã có thêm một con tim đang loạn nhịp vì ánh nhìn bối rối và thơ ngây kia. Đôi hàng mi cong cong ấy đang chớp nháy liên tục. Đôi môi căng mọng như quả dâu chín đang mím chặt lại. Vỹ Khang chợt nhật ra rằng, trong đôi mắt long lanh ấy đang ánh lên sự chờ đợi điều gì đó một cách ngây ngô.
Nhưng… anh lại không muốn…
“ Không được…”
Cả người Vỹ Khang nóng ran lên khi thân thể mềm mại ấy vô tình run run động đậy trên người anh. Mái tóc dài nhẹ lòa xòa lướt đi dưới lõm cổ anh mang đến một cảm giác đê mê mà anh đã để trôi vào quên lãng rất lâu rồi. Trong vô thức, bàn tay anh bỗng P0'p chặt lấy những ngón tay Tiểu Lan mà anh không hề hay biết.
_ Á! Vỹ Khang! Tay em…
Vỹ Khang như người vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê sảng khi tiếng Tiểu Lan bất ngờ vang lên. Khuôn mặt cô nhăn lại vì cái P0'p mạnh của anh. Vỹ Khang giật mình vội vàng buông tay mình ra rồi đỡ người Tiểu Lan dậy. Anh lo lắng hỏi:
_ Tiểu Lan…! Em không sao chứ?
Tiểu Lan cũng chẳng khác gì anh, khoảnh khắc ấy mang đến cho cô một cảm giác không thể dễn tả thành lời. Cô luống cuống rời khỏi người anh. Nhịp tim lại càng rộn ràng hơn như reo hò ầm ĩ. Cố gắng lắm cô mới nói được vài câu đáp lại:
_ Em… em… không sao cả! Em… xin lỗi! Em bất cẩn quá…
Vỹ Khang nhìn xuống mặt sàn, chai R*ợ*u trong suốt mà mấy ngày trước anh đã uống vứt đại ở đó đang lăn vòng vào sâu góc tường thì hiểu ra tất cả.
_ Không có gì đâu! Là do anh thôi… Quần áo… em không cần lấy thêm đâu. Khi đi diễn sẽ có thêm đồ mới… được thiết kế thêm cho lần đi này…
Cô ậm ừ, đôi mắt nhìn trân trân dưới sàn nhà. Chai R*ợ*u ấy giờ đã dừng lại nơi góc tường, vậy mà sao ngay cả hơi thở cô cũng chưa thể điều chỉnh lại được.
Một chút nhẹ nhõm…xen lẫn chút gì đó hụt hẫng…
Mà chính cô cũng không biết cảm giác đó là gì…
Có người nói, thời gian sẽ không chờ đợi điều gì cả. Nghe thì thật phũ phàng và vô tình, nhưng đúng là như vậy. Dù có nài nỉ thế nào, nó vẫn như người câm điếc, vẫn bước đi lạnh lùng.
Đồng hồ đã điểm hơn 11 giờ đêm.
Tiểu Lan lặng lẽ nhìn Vỹ Khang kéo chiếc vali ra ngoài cửa. Thời gian càng lúc càng rút ngắn đi vì xe của công ty đã chờ sẵn ở ngoài.
_ Vỹ Khang! Dù bận rộn thế nào, nhưng anh phải nhớ giữ sức khỏe, nhớ ăn uống điều độ, và…
_ Biết rồi! Đâu phải là lần đầu anh đi diễn xa. Anh sẽ tự biết lo cho mình! – Anh nhăn mặt cắt lời cô.
Chần chừ một lúc, cô mới nói tiếp:
_ Em có thể… gọi cho anh vào lúc nào?
_ Không cần! Khi nào có thể được, anh sẽ tự gọi em. Đừng tùy tiện gọi!
_… – Tiểu Lan lại im lặng. Rất muốn đến ôm chầm lấy anh, nhưng sự ngượng ngùng của người con gái vẫn còn trước mắt nên cô đành chỉ biết nhìn anh mà thôi. – Anh đi đi! Mọi người đang chờ ở ngoài đó!
Lời cuối cùng bật ra, Tiểu Lan vội vàng quay lưng vào nhà, bước nhanh lên cầu thang. Ngay sau đó đã nghe tiếng cửa đóng sầm lại. Chỉ còn nỗi trống trải, cô đơn bao trùm cả ngôi nhà. Cô ngồi bệt xuống nấc thang, mặc cho những dòng nước mắt tiễn đưa rơi xuống, ướt cả phần đù* mình.
Một lát sau, trong túi quần rung từng đợt như sóng tràn. Một giọng hát buồn não lòng vang lên trong không gian yên tĩnh:
Chẳng thể xóa nhòa, cũng không sao chối bỏ,
Ký ức đau thương ấy tựa như chính một bộ phận trên cơ thể
Cứ cố tách rời sẽ tự chuốc lấy đớn đau …
Cứ cố né tránh lại luôn gần ngay bên cạnh…
Giật mình nhận ra, nó vốn đã khắc sâu vào tận trong tim!
Tin nhắn từ ‘ Máy 1 ‘
“ Anh về mà nhà cửa bề bộn là sẽ đuổi việc em đấy”
Cô bật cười trong dòng nước mắt. Nỗi hạnh phúc như xoa dịu nhớ thương với 2 chữ ‘ Anh về’. Như một lời thầm nhắc cô phải đợi anh…
Trên chiếc xe hơi dài lạnh lẽo xé gió trong màn đêm, một người con trai tay cầm chiếc điện thoại mỉm cười một mình. Cảm thấy vô cùng luyến tiếc khi nhớ đến cảnh tượng lúc sáng.
Bất kì người con trai nào lúc đó sẽ đều hiểu được nhịp tim mình đang hối thúc điều gì. Nhưng anh không muốn…
Không muốn anh trong mắt cô là anh một người con trai lợi dụng. Chỉ cần một chút phóng túng thôi, anh không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì trên chiếc giường đó với một cô gái tuổi 18 như Tiểu Lan nữa. Nhưng với ít lý trí còn sót lại đã như cái gông lớn trói chặt lấy anh. Dù gì tất cả chỉ mới bắt đầu, những hành động ấy không thể vội vàng như vậy.
Cả lúc nãy nữa, rõ ràng nắm tay co chặt lại, cả người gồng cứng. Nhưng lại không dám tự giải thoát cho mình, không dám lao đến ôm chặt cô một lần trước khi xa nhau gần một tháng trời. Có ai biết lúc ấy anh đã đè nén cảm xúc của mình thế nào không?
Và cũng có ai biết, khi anh đã yêu, sẽ luôn dành những điều tốt nhất cho người con gái mình yêu. Nhưng có lẽ, bốn năm trước anh đã sai lầm với cái gọi là ‘ những điều tốt nhất’ đó…
Chẳng thể xóa nhòa, cũng không sao chối bỏ,
Ký ức đau thương ấy tựa như chính một bộ phận trên cơ thể
Cứ cố tách rời sẽ tự chuốc lấy đớn đau …
Cứ cố né tránh lại luôn gần ngay bên cạnh…
Giật mình nhận ra, nó vốn đã khắc sâu vào tận trong tim!
Tất cả mọi người trên xe đều đổ dồn anh mắt về anh khiến Vỹ Khang bối rối.
_ Là cô gái hâm mộ hôm qua thôi. Cô ấy biết hôm nay chúng ta đi.
Vỹ Khang vội nhìn Đại Cường nói như muốn nói cho cả xe biết. Lại nói dối, trong một ngày vì Tiểu Lan mà anh nói dối hơn 3 lần.

Đến bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại tất cả…

Anh đã ngỡ chỉ là mơ!
Chờ đến khi mọi người không chú ý gì nữa, Vỹ Khang mới đưa sát điện thoại vào vách xe…
Tin nhắn từ Máy 2
“ Em sẽ đợi”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc