Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 03

Tác giả: Pmb

* 11AM *
_ Tạm biệt anh . Chiều nhớ qua đón em nha . Nhớ giữ sức khỏe đó .
_ Ok ! Cám ơn em ! Chiều anh sẽ qua . Hẹn chiều gặp lại.
Bước lên chiếc taxi rồi mà Mỹ Liên vẫn nói với ra :
_ Hẹn chiều gặp lại . Bye anh.
Chờ chiếc xe đi khuất , Vỹ Khang mới bước vào nhà . Sực nhớ ra Tiểu Lan , anh chạy vôi lên lầu…
_ Làm gì trên đó mà nãy giờ im lặng vậy không biết !!!
Ôsin tự nguyện
( Tập này viết theo lời của Tiểu Lan )
…………………
_ Tiểu Lan… Anh yêu em!!!
_ Em cũng yêu anh nhiều lắm…
Đôi mắt Vỹ Khang nhìn chằm chằm vào tôi , anh từ từ nhích người tới rồi đến khuôn mặt cũng ngày càng sát tôi thêm . Ôi ! Anh mắt ấy , đôi môi ấy , đó là tất cả những gì tôi ngày đêm nhớ nhung . Và ngay khoảnh khắc này đây , tôi cảm giác như cả trái đất đang ngừng quay vậy , mọi thứ đều lắng đọng , chỉ còn mình anh và tôi mà thôi . Bỗng nhiên , Vỹ Khang lay mạnh vai tôi , mạnh lắm…
_ Này ! Cô làm sao vậy??? Tỉnh lại đi!!! Cô gì ơi!!!
_ Ơ… Vỹ Khang…! Em có làm sao đâu !
Tôi lồm cồm ngồi dậy , trước mặt tôi là một người con trai với khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và hình như còn đang run lên nữa. Nhưng vừa nghe tôi nói vậy , Vỹ Khang liền chuyển sang khuôn mặt lạnh lùng đến khó gần , đã vậy còn lớn tiếng với tôi nữa.
_ Không có gì tại sao lại nằm dài ở đây . Đừng có nói với tôi là cô đã ngủ quên đó!
Trời , sao anh ấy biết hay vậy? Thì sự thật là vậy mà . Nhưng tôi vẫn cảm thấy lúc nãy hình như Vỹ Khang lo lắng cho tôi lắm
_ Anh… lo lắng cho em sao?
Không biết tại sao tôi lại dám hỏi câu đó nữa . Làm sao có chuyện đó được. Vậy mà câu hỏi của tôi đã vô tình làm cho mặt Vỹ Khang đỏ lên trông thấy , nhưng anh vẫn cái giọng lớn tiếng với tôi :
_ Cô nghĩ sao vậy ??? Tại sao tôi phải lo lắng cho 1 người lạ mặt xuất hiện trong nhà mình chứ . Cô nên nhớ là cô đang ở trong nhà tôi đó , có gì lại liên lụy đến tôi nữa.
Biết ngay mà , đúng là tôi đã ảo tưởng quá. Bỗng tôi nhớ đến giấc mơ khi nãy. Ôi! Giấc mơ đẹp của tôi đã bị anh phá hỏng mất rồi . Nãy xém chút là….
_ Này ! Cô đang suy nghĩ gì vậy???- Tiếng Vỹ Khang vang lên như một cây kéo cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.- Cô xuống toilet dưới nhà làm vệ sinh cá nhân đi rồi ra gặp tôi.
Nói rồi anh bước thằng xuống cầu thang mà không thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần . Tôi cũng từ từ bước theo Vỹ Khang đi xuống . Hjx ! Nhìn tôi sao giống cái đuôi của anh quá .
Bước vào toilet , tôi lại được ” mở mang tầm mắt ” về sự thiết kế sang trọng và có gì đó đặc biệt của ngôi nhà này . Bồn tắm được lát đá hoa cương cao cấp hình những cánh hoa hồng , vòi sen ở trên cũng có hình của một đóa hoa hồng,màu tường cũng màu hồng.
_ Trời ơi!!! Đẹp quá , thật là hoàn hảo!!!
Chắc là mọi người không biết tôi thích hoa hồng như thế nào đâu . Hoa hồng là loài hoa tượng trưng cho tình yêu và tất cả những gì lãng mạn nhất mà thiên nhiên ban tặng cho cuộc đời này. Và điều đặc biệt nhất ở hoa hồng đó là nhưng nhánh gai nhỏ nhưng rất nhọn mọc ra trên thân nó . Cũng giống như tình yêu vậy : Để có một tình yêu đẹp và vĩnh cữu thì ai cũng đều phải trải qua những thử thách cả . Và tôi cũng sắp phải trải qua một thử thách rất lớn để có được tình yêu của mình.
_ Hjx ! Một lát biết phải nói sao đây trời?
Tôi nhìn vào gương và tự nói với mình . Thực ra những điều tôi sắp nói với Vỹ Khang đã được tập dợt rất kĩ ở nhà mình rồi. Nhưng không hiểu sao mỗi khi đối diện với anh ấy thì tôi lại như có vật gì chặn giữa cuống họng vậy , nói gì cũng lí nhí không nên lời.
_ Cố lên nào Tiểu Lan!!!
Đó là câu cửa miệng của tôi mỗi khi gặp khó khăn gì . Là tự cổ vũ mình ấy mà . Bây giờ tôi mới thấy trên thành bồn rửa mặt đã để sẵn kem đánh răng và bàn chải cho tôi rồi . Tất cả đều ” chưa qua sử dụng “.
_ Hì ! Vỹ Khang đúng là chu đáo thật.
_ Nè !!! Cô có ngủ quên trong đó không vậy???
Tôi ráng vệ sinh thật mau để ra ngoài . Dám nói tôi ngủ quên trong toilet nữa chứ >”<
_ Xong rồi !
Bây giờ thì tôi đã tỉnh ngủ hoàn toàn rồi đấy . Nhưng tim tôi thì lại lần nữa đập liên hồi như muốn rớt ra khỏi ***g *** vậy . Bởi vì ngay bây giờ , tôi đang ngồi đối diện với Vỹ Khang và cách anh ấy không quá 1met.
_ Vỹ Khang à , thật ra tối qua em vào nhà anh vì…
_ Khỏi cần phải giải thích…- Bỗng Vỹ Khang lên tiếng cắt ngang lời tôi – Bây giờ thì tôi không muốn biết tại sao đêm qua cô có mặt ở nhà tôi và đến với mục đích gì nữa. Mà leo vào nhà người khác giờ đó thì chỉ có…
_ Em không phải là ăn trôm ! – lần này thì đến lượt tôi ςướק lời của Vỹ Khang – Còn nữa , đêm qua em bước vào nhà anh đàng hoàng , không có leo trèo gì hết . Là do anh không khóa cửa mà thôi .
Thật ra Vỹ Khang đâu biết là tối qua tôi thấy cửa không khóa nên mới không vào bằng đường leo trèo thôi .
_ Ok! Cứ coi như đêm qua tôi đã sơ suất vậy . Nhưng bây giờ chúng ta gạt chuyện đó qua một bên đi…
Vỹ Khang nhổm người lên lấy P0'p của anh ấy rồi móc trong đó ra mấy tờ dollar mỹ . Anh tiếp :
_ Đây là 500USD – Vỹ Khang vừa nói vừa đẩy xấp tiền đó về phía tôi – Cô hãy cầm lấy , cứ xem như tôi cảm ơn cô đã chăm sóc tôi lúc bệnh.
_ Ơ… Vỹ Khang à…
_ Chưa hết , sau khi cô bước ra khỏi ngôi nhà này thì xem như chưa từng gặp riêng nhau nhé . Nhất là cô , cô không được kể cho bất kì ai nghe chuyện cô đã ngủ qua đêm ở nhà tôi đó . Còn bây giờ , chắc cô biết lối ra ở đâu rồi chứ ???
Hix… Anh ấy nói vậy mà nghe được cho được à . Tôi là con gái , nếu kể chuyện này ra thì chỉ có tôi là ” thiệt hại ” nhiều nhất chứ. Rõ ràng là xem thường tôi mà.
_ Nhưng thật sự em đến đây không phải vì tiền hay của cải gì hết .
Tôi trả lời và mắt không hề nhìn đến xấp tiền ấy một lần . Nghe tôi nói vậy , Vỹ Khang vừa lên tiếng vừa nhíu cặp lông mày của mình lại nhìn tôi ( Nhìn cute cực >”< )
_ Vầy thì cô muốn gì trong ngôi nhà này???
_ Em…em – trái tim tôi lại bắt đầu nhảy ” tứ tung ” trong ***g *** – Em muốn ở chung nhà với anh!
Bỗng Vỹ Khang cười lớn và nói với giọng đầy mỉa mai :
_ HaHa ! Cô bớt giỡn xíu đi ! Hay là cô chê tiền ít…
Bỏ lửng câu nói , Vỹ Khang lại nhổm dậy , chắc là tính lấy P0'p của mình ra nữa. Tôi nói nhanh :
_ Đã bảo là không phải vì tiền mà . Em… rất thích anh . Thích hơn tất cả những cô gái khác thích thần tượng của mình.
Vỹ Khang lại cười lớn :
_ Này , tôi hỏi thật cô một câu nhé ! Cô… mới xuất viện ra hả??? HaHa
_ Không có ! Em nói thật lòng mà.
Bỗng Vỹ Khang đứng lên rồi kề sát mặt lại gần tôi . Làm cho mặt tôi phải đỏ ửng lên vì mắc cỡ . Cố né ra nhưng bị ánh mắt nam châm ấy hút chặt T_T
_ Vậy cô muốn ở lại đây với tư cách gì? Là vợ hay là người yêu.
_ Em… em…
Vỹ Khang lại ngồi lại xuống ghế của mình .
_ Chắc phải là vợ rồi . Chỉ có vợ chồng mới ở chung nhà với nhau thôi.
_ Em sẽ là người giúp việc – Tôi nói át đi tiếng cười của Vỹ Khang .
_ Em sẽ chăm sóc anh và làm việc nhà ở đây . Tất nhiên là hoàn toàn miễn phí. Chỉ cần được ở bên cạnh anh thôi.
_ Haha ! – Vỹ Khang lại tiếp tục cười với giọng đầy mỉa mai – Ôsin tự nguyện sao ??? Đó giờ tôi mới nghe đó.
_ Em sẽ làm được . Chỉ cần anh cho em ở lại đây là được.
Vỹ Khang bỗng quay lại với khuôn mặt lạnh lùng nhìn tôi :
_ Cô nghĩ mình có thể làm ôsin được không . Tôi chưa thấy người giúp việc nào mà ngủ đến 11 giờ trưa như cô hết.
Gì chứ ??? Rõ ráng là tại anh ấy nên sáng nay tôi mới mở mắt không lên nổi mà. Thật là người vô ơn >”<. Tức quá.
_ Vậy anh nghĩ hôm qua ai thức gần như cả đêm để chăm sóc cho anh vậy . Trời gần sáng em mới ngủ được thì làm sao mà dậy nổi.
Vỹ Khang im re khi bị tôi quát như vậy. Không khí bỗng im lặng đến đáng sợ. Trời ơi! Đang xin ở lại nhà người ta mà nói lớn tiếng vậy thì ai cho ở nữa. Phải làm sao bây giờ . Đành phải xin lỗi vậy…
_ Tôi… xin lỗi…
Không phải là tôi nói đâu nhé . Vì tôi chưa kịp mở miệng ra đã bị Vỹ Khang ςướק lời mất rồi còn đầu. Nét mắt anh ấy bây giờ như một đứa trẻ có lỗi vậy.
_ Tôi không biết là hôm qua cô đã phải thức cả đêm để chăm sóc cho tôi…
_ Vậy anh… cho em ở đây nhé ??? Em sẽ làm được mà. Em làm việc nhà giỏi lắm.
Không gian lại tiếp tục im lặng lần nữa , nhưng lần này không lâu như lúc nãy . Vỹ Khang lại là người lên tiếng đầu tiên:
_ Thôi được ! Tôi đồng ý ! Dù gì tôi cũng không có thời gian chăm sóc nhà cửa được.
Thật sự là lúc đó tôi mừng ra mặt khi nghe Vỹ Khang nói
_ Nhưng tôi không thích nhận không của ai cái gì .Tôi sẽ trả lương cho cô đầy đủ : 500USD/ tháng , tất nhiên là bao ăn ở. Mức lương đó là ngang với ôsin cao cấp rồi đó.
Nhưng tôi không cần tiền thật mà.
_ Không cần đâu Vỹ Khang . Em…
_ Cứ quyết định như vậy đi. Còn nữa , cô tính ở đây đến chừng nào . Cô không thể ở đây suốt đời đâu.
Chừng nào ư ??? Đây là điều tôi chưa từng nghĩ đến và không muốn nghĩ đến .Tôi thật sự không muốn phải rời xa anh…
_ Ba tháng ! Em sẽ ở đây đúng 3 tháng . Kể từ ngày hôm nay. – Tôi nói với giọng chắc nịch
Thôi ૮ɦếƭ rồi , tại sao chỉ có 3 tháng vậy . Có ngắn quá không . Đúng là Tiểu Lan ngu ngốc mà .
_ Cô nghĩ mình sẽ chinh phục được tôi trong vòng 3 tháng sao . Tùy cô tôi , nếu hết ba tháng thì sao ?
_ Nếu sau 3 tháng , anh vẫn không có chút tình cảm nào với em thì em sẽ ra đi . Rời xa anh , rời xa ngôi nhà này nữa…
_ Ok ! Còn nữa , nếu cô thất bại chúng ta sẽ xem như chưa từng quen biết nhau . Cô đồng ý không???
Hỏi vậy là Vỹ Khang đã tự quyết định rồi còn gì.
_ Dạ… được !
_ Cô nhớ những gì hôm nay mình nói đó .
Ngay lúc này đây , tôi thấy sợ cái ngày chia phôi đó hơn bao giờ hết : Cái ngày mà tôi phải rời xa anh , như 2 người xa lạ….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc