Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm - Chương 30

Tác giả: Tuyết Băng Vong Ưu

Ngoại Truyện 2 - Nghĩa Trang Selfhome

Bầu không khí cũng ngày càng nóng đi theo cái nóng của mùa hè, thành phố náo nhiệt những dòng xe tấp nập nhưng ở ngoại ô lại yên tĩnh, dễ chịu lạ thường.
Nghĩa trang Selfhome, đây là nơi an nghĩ cuối cùng của các anh em trong Thiên Long, khu đất này được Thanh Băng mua từ lúc thành lập Thiên Long.
Giờ đây, khi đứng trước mộ những người đã cống hiến cả sinh mạng của mình cho sự nghiệp bảo vệ Thiên Long, lòng của Trịnh Thanh Băng rộn lên những cảm xúc lạ thường, có xúc động, có hối tiếc cũng là tự trách.
Trịnh Thanh Băng đứng trước mộ của cha và mẹ, nhìn hai bức ảnh trên tảng đá kia, họ vẫn như ngày nào, vẫn à nụ cười hiền từ đó còn có ánh mắt yêu thương kia vẫn luôn nhìn cô.
“Cha, mẹ, con đã báo thù cho cha mẹ rồi, hai người hãy an nghỉ, Trịnh Thanh Băng con xin thề, con sẽ bảo vệ Thiên Long để cho nó trở thành một bang phái bất biến theo thời gian.” – Trịnh Thanh Băng nhìn hai bức ảnh kia, lòng cô lại vang lên những cảm xúc ngày nào…
Đài Phong đứng kế bên, anh ôm cô vào lòng, dùng thái độ chân thành nhìn hình ảnh hai vị trưởng bối: “Cha, mẹ, xin hai người yên tâm, con rể sẽ thay hai người trông coi đứa trẻ bướng bỉnh này, con nhất định sẽ dùng cả cuộc đời con để chăm sóc cho cô ấy.”
Thanh Băng bật cười, cô đánh nhẹ vào иgự¢ của Đài Phong: “Nói ai là đứa trẻ bướng bỉnh? Có biết bổn lão đại là ai không?”
Đài Phong nhìn cô, anh mỉm cười làm ra dáng vẻ sợ hãi: “Biết, đương nhiên biết, Trịnh lão đại danh tiếng lẫy lừng, được mệnh danh là truyền kì của hắc đạo đây mà, vừa rồi thật thất lễ, xin lão đại rộng lòng bỏ qua.”
“Anh! Được lắm, anh dám trêu em.”
“Không có, lão đại đại đại của tôi ơi sao em cứ kiếm cớ bắt nạt anh thế?”
Đài Phong phóng qua một bên, anh nhờ nhánh cây che chở cho mình.
Thanh băng xắn tay áo lên làm ra vẻ sắp đi ‘Gi*t giặc’: “Bắt nạt? Đài Phong, anh ngoan ngoãn đứng yên cho em đánh nếu không đừng trách em khi ra tay lại quá nặng.”
“ôi trời ơi, ngay khi đánh chồng cũng bá đạo đến như vậy sao? Thanh Duy, Thuỳ Dương các con đâu rồi, lại cứu cha coi.”
“Cha” Từ đằng xa hai đứa trẻ con chạy tới, đứng chắn trước mặt Đài Phong, làm ra vẻ trượng nghĩa mà nhìn Thanh Băng: “Mẹ đừng bắt nạt cha nữa, con sẽ bảo vệ cha”
Thanh Duy lè lưỡi nhìn em gái mình: “Là con gái thì làm được gì mà đòi bảo vệ cha?”
Thanh Duy đặt tay lên vai Đài Phong khiến Thanh Băng bật cười lại nghe giọng cậu bé nói: “Cha yên tâm, cho dù trời có sập cũng có Đài Thanh Duy con chống lưng.”
Thuỳ dương đương nhiên không chịu lép vế trước anh hai: “Anh đừng có mà khinh thường con gái, mẹ cũng là con gái mà vẫn là lão đại rất oai còn gì? Xí, tương lai em sẽ giống mẹ, đứng trên muôn người.”
Thanh Băng bật cười vui vẻ, cô ngồi xuống dang tay về phía Thuỳ Dương: “Lại đây nào.”
Cô bé sà vào lòng Thanh Băng, cô mỉm cười vuốt đầu con bé: “Vậy là mẹ con mình về một phe rồi nhé, từ nay phải bảo vệ mẹ.”
Thuỳ Dương gật đầu mạnh: “Mẹ yên tâm, cho dù đất của rung chuyển thì hai chân con cũng sẽ đứng vững mà bảo vệ mẹ.”
Thanh Băng hôn lên má con bé một cái, hai đứa này một đứa thì trời sập còn một đứa thì động đất, làm như hai tụi nó là hiện thân của thiên tai không bằng vậy.
Hai đứa tiểu quỷ này thật đáng yêu mà...
Thanh Băng liếc về phía đài Phong: “Để xem từ nay anh còn dám trêu em nữa hay không?”
Đài Phong gật đầu lia lịa giơ hai tay lên làm dáng đầu hàng, anh đi tới bên Thanh Băng, ôm cô vào lòng: “Được được, tiểu tổ tông của anh, từ nay anh không dám trêu em nữa, không khéo lại bị hai con cọp ăn thịt mất.”
Thanh Băng khoái chí mỉm cười: “Đương nhiên là…khoan đã”
Thanh Băng dừng ngay nụ cười trên môi nhìn Đài Phong: “Đài Phong, anh dám nói hai mẹ con em là cop hả? Cho anh ૮ɦếƭ.”
Thanh băng và Thuỳ Dương cầm đá chọi hai cha con Đài Phong và Thanh Duy, một khung cảnh khá hỗn loạn nhưng cũng rất hạnh phúc.
Ngoại Truyện 3- Regina Lý Mỹ Hi - Buổi Họp Mặt

Bóng tối bao trùm cả thành phố, các câu lạc bộ đêm xa hoa và náo nhiệt bắt đầu cháy đèn lại tôn thêm sự xa hoa và rực rở về đêm.
Trước cửa Sparkling club, ba chiếc xe lamborghini đậu trong tư thế hiên ngang, tự như những con báo đen khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Từ trên ba chiếc xe, một nhóm người bước xuống, Tuấn Khải hai tay ôm hai cô bước vào, Hoài Minh đi sau Minh Khuê, Ái Linh và Văn Vĩ nắm tay nhau vào trong, Roy thì phụ trách làm ‘✓ú em’ trông Hoài An, Thanh Duy, và Thuỳ Dương, hình như ba đứa trẻ cũng rất thích anh chàng này, chúng cứ bám riết không buông.
Thanh Băng khoát tay Đài Phong vào trong, cả nhóm người đi theo phục vụ vào một căn phòng VIP sang trọng.
Sparkling là club do Dương thị phụ trách quản lý, cũng là một trong những lĩnh vực mà tập đoàn Dương thị hoạt động, nơi đây có cách trang trí khá hiện đại, lại cực kì rưc rỡ…
Hôm nay là ngày họp mặt của các người bạn, tính ra cũng đã nửa năm không gặp nhau rồi còn gì, chỉ có điều….
Cách trang trí trong club này khiến người ta khóc không được cười không xong mà… xung quanh treo toàn là bong bóng đủ sắc màu, giữa đại sảnh còn trang trí một cái bảng to đùng trên đó khắc những dòng chữ xấu đến không đọc ra, còn thua cả con nít mẫu giáo: Họp Mặt Những Người Bạn.
Thật không còn gì để nói, đây đúng là phong cách của Dương Tử Hạo…
Cửa phòng mở ra, một anh chàng ăn mặc khá đơn giản ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ trông có vẻ khá là suy tư…
Hoài Minh nhìn anh bạn mình, cái bộ dạng suy tư này hình như không phải phong cách của Dương tử Hạo.
“Tử Hạo, làm gì mà nhìn ra ngoài đó mãi thế.” Hoài Minh ngồi xuống sofa, ánh mắt nhìn Dương Tử Hạo.
Tuấn Khải cũng ngó ra cửa sổ: “Có cô nàng nào đẹp lắm à?”
Thanh Băng ngồi kế Đài Phong, liếc Dương Tử Hạo một cái: “Cái tên này bây giờ thần kinh không còn bình thường nữa, ba người sáng hắn gọi cho tôi nói là muốn gặp Thanh Duy và Thuỳ Dương, lúc đó tôi chỉ muốn xuyên qua cái điện thoại mà chém ૮ɦếƭ cậu ta.”
Đài Phong ngồi kế bên nhíu mày, ý chế nhạo bên khoé môi nồng đậm, anh làm ra bộ dáng không đồng tình nhìn Thanh Băng: “Băng nhi, phải nói là từ trước giờ Tử Hạo có bao giờ bình thường đâu.”
Tất cả cười rộ lên, Dương Tử Hạo bị lấy làm tâm điểm trêu đùa nhưng anh ta vẫn không phản ứng, đôi mắt trìu mến pha lẫn yêu thương vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trịnh Thanh Băng thấy thế, nhíu mày đi tới bên anh ta, thì ra trong vườn hoa có một cô gái đang ngồi xích đu, cô gái mặt bộ váy màu trắng, đang ôm con mèo màu trắng chơi đùa rất vui vẻ, nhìn như là một đứa con nít vô lo vậy.
Vốn chỉ là điều bình thường nhưng khi cô gái đó ngước mặt lên thì Thanh Băng lại kinh ngạc, đôi mắt kia, cái mũi kia, mái tóc dài, ngũ quan cân đối lại hoà hợp, chỉ là ánh mắt kia không còn hờ hững lãnh đạm như trước kia mà…lại chứa vô vàn niềm vui.
Thanh băng kinh hỉ khẽ gọi tên người con gái kia: “Regina?”
Dương Tử Hạo bây giờ mới có phản ứng, anh nhìn Thanh băng đầy nghi hoặc: “Cô biết cô ấy?”
Thanh băng gật đầu, vừa định nói thì cô có cảm giác phía sau có người, quay đầu lại đã thấy cả đám vây quanh cô từ lúc nào.
Chậc chậc! Cô lắc đầu đầy ngán ngẩm, cái bọn nhóc này từ bao giờ học thói nhiều chuyện thế này.
Thanh Băng nhìn cô gái rồi cất giọng: “Regina là họ của hoàng gia Anh, kể từ thời nữ hoàng Elizabeth lên ngôi thì những gia tộc xung quanh cũng hình thành, trong đó có Regina, đây là một gia tộc cốt lõi của hoàng gia Anh, điều kì lạ là những con cháu của gia tộc này đều là con gái, nghe nói là có hai người con gái, một là Regina Mỹ Hi hai là Regina Nhã Như, cô gái kia chính là Regina Mỹ Hi.”
“Wao, vậy nghĩa là cô ấy là người của hoàng thất?” Roy kinh ngạc nhìn cô gái kia.
“Thanh Băng, sao cô lại biết họ?” Dương tử Hạo hỏi
Thanh Băng cười nhạt sau đó ngồi xuống sofa, “Nữ Hoàng Regina Ý Kì là mẹ nuôi của tôi, bà nhận nuôi tôi từ lúc tôi 4 tuổi,chỉ tiếc là sau đó xảy ra quá nhiều biến cố, bà lại là nữ hoàng cao quý nên phải về vương quốc để giải quyết vấn đề, sau đó không liên lạc nữa.”
Nói đến đây Thanh Băng giơ mắt nhìn về phía Dương Tử Hạo, “Tử Hạo, theo những gì tôi hiểu về Mỹ Hi thì cô ấy là người lãnh đạm lại hờ hững, lúc nào sắc mặt cũng chỉ một sắc thái, vì sao lại trở thành một người như con nít thế kia? Khai thật đi, cậu đã làm gì cô ấy rồi?”
“không có, không có… chỉ là… Thanh Băng, hình như cô rất thân với tiểu Hi.”
“Có gặp qua vài lần, cô ấy chính là nữ hoàng tương lai của hoàng thất Regina, nên luôn tập cho mình một thói quen nghiêm túc với mọi việc, tôi hình như chưa từng thấy cô ấy chơi đùa như thế bao giờ, khoan đã…” Đột nhiên Thanh Băng như nhớ ra gì đó, cô quay qua dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tử Hạo.
“Tiểu Hi? Nghe có vẻ thân mật nhỉ?”
Hoài Minh mỉm cười, “Tiểu Hi chính là cô bác sĩ thú y Lý Mỹ Hi nói anh ta không bằng thú đó.”
Ái Linh gật đầu tỏ ra vẻ hiểu rồi: “Thì ra là vậy…xem ra lần này hoa hoa đại công tử của chúng ta thật sự trúng lưới tình rồi.”
Dương Tử Hạo mỉm cười, không phủ nhận cũng không tán dương…
Thanh Băng đương nhiên nhìn ra được ánh mắt của anh chàng này chứa bao nhiêu phần tình cảm để nhìn Mỹ Hi nhưng có điều… Lý Mỹ Hi sao đột nhiên lại trở thành như vậy?
Ngoại Truyện 4- Thông Báo Của Minh Khuê

Không khí buổi họp mặt khá ‘bình an.’ Không có đánh nhau hay đấu miệng của mấy cô cậu, chỉ có dành ăn rồi giành karaoke mà thôi.
Thanh Duy ngồi trên đùi Dương Tử Hạo còn Thuỳ Dương thì ngồi trong lòng Roy, Thanh Băng liếc hai tên đang ôm con mình, cất giọng mỉa mai: “Hai cái tên này, muốn sinh con thì kiếm vợ nhanh đi, con của tôi mà các cậu ôm mãi như thế không thấy xấu hổ à?”
Dương Tử Hạo mặc kệ lời nói của Thanh Băng, anh ta cuối xuống nói với Thanh Duy: “Tiểu Duy con xem, mẹ con ghen rồi kìa, vậy là từ hôm nay ba nuôi không ôm con được nữa.”
“Ba nuôi không ôm con thì con sẽ ôm ba nuôi.”
“Vậy không bằng con dọn qua ở với ba nuôi luôn đi.”
“Dạ được.”
“Dương Tử Hạo!” Thanh Băng gằn từng tiếng một, cái tên này lại dám quyến rũ con cô? Thật đáng đánh.
Nhìn không khí vui vẻ kia, mọi người không phân biệt thân phận mà cười đùa với nhau, hoàn cảnh có thể thay đổi con người tình cảm có thể cảm hoá trái tim, không ai ngờ lão đại lạnh lùng vô tình giờ này đang cười đùa với mọi người cũng chẳng ai nghĩ tới một hoa hoa công tử như Dương Tử Hạo lại thích con nít như vậy…
Minh Khuê mỉm cười: “Thật vui vẻ, không biết sau này…còn cơ hội không.”
“Minh Khuê, cô nói vậy là sao?” – Roy nhanh chóng nắm bắt được ý của Minh Khuê.
“Sao lại không còn cơ hội chứ?” – Hoài Minh cũng lo lắng hỏi.
Minh Khuê mỉm cười nhìn mọi người: “Thật ra…ngày mai em phải bay sang Hoa Kì để tham gia khoá thực tập của đại học Havard.”
“Thế khi nào về?” – Thanh Băng hỏi.
Minh Khuê mỉm cười lắc đầu: “Cũng không biết, có thể là… không về nữa.”
“Cái gì?”
Tất cả ngạc nhiên, không khí đang vui vẻ đột nhiên lắng đọng lại…
“Minh Khuê, em không đi cũng được mà, chẳng phải vừa mới tốt nghiệp hai trường đó sao?” – Hoài Minh không muốn một chút cũng không muốn.
Minh Khuê thở dài: “Ước mơ của em là được học ở đại học Havard, đợt này được nhận giấy mời của họ đây là cơ hội hiếm có…”
Mặc dù không nói ra nhưng lời nói mập mờ của cô cũng đã lộ ra quyết định của cô rồi..
Ái Linh nắm tay Minh Khuê: “Chị, em sẽ qua thăm chị…”
“Phải đó, nếu có công tác ở hoa kì tôi sẽ đến thăm cô, nếu có cô bạn nào đẹp thì giới thiệu cho tôi càng tốt.” – Dương Tử Hạo lúc nào cũng không chính chắn.
Tất cả lại gượng gạo tiếp tục buổi họp mặt trong không khí không-mấy- vui –vẻ
Hoài Minh đứng lên đi ra bên ngoài, Thanh Băng thấy thế cũng đi theo sau, cả hai một trước một sau đi đến ban công.
“Cậu để cô ấy đi?” – Thanh Băng hỏi
Hoài Minh không quay lưng lại: “Tôi có tư cách gì mà để với không để, lại không phải người quan trọng của cô ấy.”
“không phải quan trong thì làm cho quan trọng, không đủ tư cách thì làm cho đủ tư cách.” – Thanh Băng nhíu mày.
Hoài Minh cười khổ một tiếng rồi thở dài: “Lão đại, có những chuyện không thể ૮ưỡɳɠ éρ được, nếu tôi vì bản thân mà níu kéo ước mơ của cô ấy thì tôi thật ít kỉ, tôi sẽ để cô ấy bay đi thật xa, khi nào mệt mỏi thì cô ấy bay về.”
“Cái gì mà ít kỉ? Cậu phải tự nắm lấy tình yêu của bản thân, Bay về? Cậu biết cô ta sẽ bay về đâu sao?”
“lão đại, tôi thật sự..”
“Gọi tôi là lão đại thì phải nghe tôi nói, trên đời này không nên đợi người khác dâng lên cho mình cả, cậu phải dũng cảm tìm lấy, yêu mà không dám nói đó là hèn nhát.”
“Bộp, bộp.” Tiếng vỗ tay từ xa vang lên sau đó Dương Tử Hạo và Đài Phong cũng xuất hiện.
Đài Phong khoát vai Hoài minh: “Tôi nói cậu quả thật hèn nhát, ngay cả tỏ theo đuổi cũng không có gan thì làm sao có được tình yêu?”
Dương Tử hạo chỉ tay vào tim Hoài Minh: “Cậu có định vị được cảm xúc hay không? Định vị xem trái tim của cậu đập mấy nhịp khi gặp Minh Khuê và cảm xúc của cậu thay đổi bao nhiêu km/h mỗi khi đối mặt với cô ấy.”
“Tôi..”
“Chỉ nói nhiêu đó thôi, Minh Khuê trên danh nghĩa cũng là chị gái của tôi, tôi cũng không muốn cả đời này cô ấy phải sống cùng một kẻ hèn nhát không dám đối mặt với trái tim mình.” – Thanh Băng nói xong một câu phũ phàng thì rời đi, hai người kia cũng đi theo, để lại một mình Hoài Minh đứng nhìn ra thành phố rộng lớn.
“Băng nhi, lời nói của em có phải quá nặng không?”- Đài Phong nhìn Thanh Băng.
“Đúng vậy, câu cuối của cô phủ quá, có khiến cậu ấy đau lòng không?”- Dương Tử Hạo vừa uống bia vừa nói.
Thanh Băng thở dài: “Nếu nhiêu đây đã đau lòng thì những cơn đau mà anh ta phải đón nhận còn đau đến trăm lần.”
Dương Tử Hạo gật đầu: “Hay là chúng ta nói với Minh Khuê.”
Thanh Băng lắc đầu: “Chúng ta không giúp được, người giúp được anh ta chỉ có anh ta mà thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay