Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm - Chương 29

Tác giả: Tuyết Băng Vong Ưu

Mùa xuân là mùa của tình yêu nảy nở, bầu không khí hài hoà dễ chịu khiến tinh thần con người mơ hồ nhìn thấy được mộ thảo nguyên lớn, mà bản thân chính là một con ngựa đang xé gió mà chạy trên đó, cảm giác thật sảng khoái…
Tại Paris, thành phố của sự lãng mạn, nơi cổ kính và không kém phần xa hoa của nước pháp.
Nhà thờ Sainte Chapelle tọa lạc tại trung tâm của thủ đô nước pháp, với lối kiến trúcgothic chủ đạo đặc sắc và độ hoành tráng ngang ngửa với cung điện hoàng gia vốn có, nơi đây chính là nơi mà nhiều cặp tình nhân mong muốn có một hôn lễ hoành tráng.
Phía bên ngoài nhà thờ là một con đường dài được trang trí hoa hồng rất thơ mộng, khách mời tập hợp những nhân vật của cả hắc đạo và bạch đạo, khuôn viên nhà thờ rộng lớn đến xa hoa, buổi tiệc ngoài trời long trọng, không khí trong đại điện lại cực kì hoành tráng.
Không sai, hoàn toàn có thể gọi đây là đại điện, bởi lối kiến trúc xa hoa với màu chủ đạo là màu vàng tựa như một cung điện vàng trong truyền thuyết nghìn lẻ một đêm.
Thanh Băng và Đài Phong đứng trước mặt cha sứ, Thanh Băng quả thật khiến mọi người trầm trồ thán phục vì cô quả thật là một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, cô càng trở nên xinh đẹp hơn khi diện cho mình bộ váy cưới lộng lẫy của nhà thiết kế nổi tiếng, bộ váy màu trắng xẻ sâu ở phần lung, trên đó còn có cả những viên trân châu quý giá được đính.
Cha sứ mỉm cười nhìn cặp đôi tân hôn, ông từ tốn cất giọng uy nghiêm, “Các con thân mến, các con đến nhà thờ để tình yêu các con được Thiên Chúa đóng ấn trước mặt đại diện Hội Thánh và cộng đồng dân Chúa. Chúa Jesus rộng rãi chúc phúc tình yêu này, và Chúa dùng bí tích đặc biệt làm cho các con luôn luôn trung tín với nhau, và đảm nhận những trách nhiệm của hôn nhân, cũng như chính Người đã dùng phép Thánh Tẩy để thánh hiến các con. Bởi đó, trước mặt Hội Thánh, cha hỏi ý kiến các con”
“Đài Phong và Trịnh Thanh Băng, các con có tự do và thực lòng đến đây, chứ không bị ép buộc, để kết hôn với nhau không?”
Cả hai mỉm cười, cùng lên tiếng, “Thưa có.”
Cha sứ mỉm cười sau đó nói tiếp, “Khi chọn đời sống hôn nhân, các con có sẵn sàng yêu thương và tôn trọng nhau suốt đời không? Có sẵn sàng yêu thương đón nhận con cái mà Chúa sẽ ban, và giáo dục chúng theo luật Chúa Jesus và Hội Thánh không?”
“Thưa có.” Cả hai lần nữa cùng lên tiếng.
“Vậy bởi vì các con đã quyết định kết hôn với nhau, các con hãy cầm tay nhau và nói lên sựưng thuận của các con trước mặt Thiên Chúa và Hội Thánh Người.”
Đài Phong cầm tay Thanh Băng, đôi mắt anh tràn ngập hạnh phúc, giọng nói khẳng định vang lên khắp đại điện, “Tôi Đài Phong và Trịnh Thanh Băng sẽ làm vợ tôi, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với cô ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời tôi.”
Thanh băng mỉm cười thật tươi sau đó giọng điệu không to không nhỏ vang lên, mang theo lòng tin và sự khẳng định tuyệt đối, “. Tôi Trịnh Thanh Băng và Đài Phong sẽ làm chồng tôi, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh ấy suốt đời tôi.”
Một trang sử mới cho cả hai người được mở ra khi lời tuyên bố chính thức làm vợ chồng của Cha vang lên uy nghiêm khắp đại điện.
Nghi thức cuối cùng cũng đã làm xong, khi nhập tiệc ngoài trời Tuấn Khải và mọi người vây quanh Thanh Băng và Đài Phong nói đủ lời chọc ghẹo.
“Thanh Thanh của chúng ta là tiên nữ giáng trần, hôm nay em đẹp đến động lòng người luôn đấy.” Minh Khuê khoát vài Thanh Băng mỉm cười.
Thanh Băng liếc qua Hoài Minh rồi cố tình ‘trả lễ’, “Em thấy chị cũng có ngày đẹp động lòng người mà cùng Hoài Minh bước vào đại điện thôi…”
Lời nói vừa dứt khiến cả hai người bối rối nhìn nhau, Thanh Băng có thể cảm thấy người của Minh Khuê đã cứng đơ lên vì ngượng, cô cũng không muốn chọc ghẹo người chị gái của mình nên quay qua Tuấn Khải, “Nghe nói hôm qua mẹ sắp xếp anh đi coi mắt phải không? Thế nào? Gặp được tình nhân như ý chứ?”
Tuấn Khải đang mỉm cười sau lời nói của Thanh Băng thì gương mặt anh tràn đầy sự bức xúc, “Con nhỏ mà mẹ chọn không biết là loại gì, gương mặt thì nốt ruồi mọc đầy cả lên, lại còn trắng trợn mà moi tiền của anh nữa.”
Đài Phong bật cười nhìn qua Tử Hạo, “Nghe nói là cậu chính thức tiếp quản công ty của cha mình rồi, xin chúc mừng.”
Dương Tử Hạo không như mọi ngày mà hi hi ha ha, hôm nay nét mặt anh ấy dường như không có sức sống, thấy thế Thanh Băng hỏi, “Sao thế?”
Dương Tử Hạo tủi thân nhìn Thanh băng, “Cô xem, tôi có chỗ nào thua con thú chứ?”
Hoài Minh bước lên mỉm cười, “Hôm qua anh ta tiến hành chiến dịch tán tỉnh một vị bác sĩ thú y nào ngờ bị nói là thua cả con thú, lúc đó tôi chỉ muốn cười rớt quai hàm thôi.”
Văn Vĩ đứng kế bên cũng tò mò nhập chuyện, “Cô gái nào mà nghe lại có khí phách thế? Cô ta tên gì?”
Dương Tử Hạo khẽ thở dài, nói ra ba chữ khiến mình đang sầu muộn, “Lỹ Mỹ Hi.”
Ái Linh cũng cũng nói theo, “Xem ra kì này làm khó cho đại công tử đào hoa rồi.”
Tất cả mọi người cứ như thế cười nói vui vẻ, khép lại một chương sử hoành tráng của hai nhân vật chính.
****
Ba năm sau…
Nhà họ Trịnh không khí cực kì náo nhiệt, tiếng khóc trẻ con cứ vang lên khiến lòng người cực kì ấm áp.
Ái Linh ngồi dưới thảm trải nhà, tươi cười nhìn đứa trẻ đang chơi đùa, cô gọi to, “Hoài An, lại đây uống nước này.”
Một bé trai nhìn vẻ bề ngoài rất cáu kỉnh nhưng lại cực kì dễ thương, là con trai nhưng nước da lại trắng tựa hồ có thể 乃úng ra sữa, hoài An sà vào lòng Ái Linh làm nũng, “Mẹ, con đói…”
Ái Linh gõ nhẹ đầu con trai, “Chơi cho lắm vào.”
Từ phía cửa nhà, Thanh Băng và Đài Phong đi vào, tay cô nắm tay một bé trai còn Đài Phong thì bế một bé gái, nhìn hai đứa bé thì ai cũng sẽ hiểu, là long phượng sinh đôi…
Đó là hai cục cưng của cặp đôi Gió (Phong => Gió) và Băng chúng ta, con trai tên là Đài Thanh Duy còn đứa con gái tên là Đài Thuỳ Dương.
Thanh Duy nhìn thấy Hoài An đang làm nũng thì khinh thường liếc mắt, “Tiểu An lại giở trò làm nũng, xem anh đây này.. nam tử hán đại trượng phu tự đi bằng hai chân của mình.”
Thanh Băng cười như không cười nhìn Đài Thanh Duy, vừa rôi lúc ở nhà là ai đòi sống đòi ૮ɦếƭ để được bế nhưng…cười cùng con gái vẫn cần nuông chiều hơn…
Hoài An ngay lập tức tránh ra, “Anh không có.”
Cậu bé lại gần chỗ Đài Thuỳ Dương mỉm cười, “Dương Dương, anh mới xây được lâu đài cát rất đẹp, anh dẫn em đi xem.”
Đài Phong thấy vậy mỉm cười, thả Đài Thuỳ Dương xuống, mấy đứa nhỏ lập tức bu lại mà chơi cùng nhau, còn người lớn thì ở riêng một chỗ.
Minh Khuê và Hoài Minh đang trổ tài trong bếp, Tử Hạo và Tuấn Khải đang ngồi chống cầm nhìn rất không có sức sống…
Thanh Băng và Đài phong đến bên sofa ngồi bên cạnh hai người họ, cũng chẳng ai đùa giỡn gì, Tuấn Khải và Tử Hạo thẫn thờ nhìn về phía xa xa…
Thanh Băng huýt khuỷ tay Tử Hạo, “Sao thế?”
Anh khẽ thở dài, nhìn Thanh Băng rồi như tự hỏi bản thân mình, “Tôi nghĩ hoài không ra, sao có người lại quan tâm thú hơn cả người chứ? Gương mặt tôi như thế này, gia thế cũng giàu có thế mà không bằng một con cún trong đầu cô ta, thật không hiểu là cô ta có bình thường hay không…”
Thanh Băng nhịn cười, cô không ngờ một hoa công tử lại có thể lận đận vào chuyện tình cảm, nhưng xem ra cô gái Lý Mỹ Hi kia thực sự không đơn giản, có thể làm cho anh chàng này thẫn thờ như vậy.
Đài Phong quay qua hỏi Tuấn Khải, “Cô gái nốt ruồi của cậu thế nào?”
Tuấn Khải thở dài, “Trên đời nhiều chuyện giả dối, có gái đó không biết từ hành inh nào xuống mà cứ nhân mọi thời cơ moi tiền của tôi, thật là…”
Tử Hạo và Tuấn Khải nhìn nhau sau đó đồng loạt thở dài…
Thanh Băng đứng lên đi vào nhà bếp, wao món ăn thật ngon không ngờ cặp đôi Minh Khuê và Hoài Minh lại kết hợp tạo ra một hiệu quả không tồi, Roy còn đang học lặt rau, anh ta cầm cọng rau như là cầm một cái gì rất nặng vậy.
Thanh Băng vừa bước chân vào bếp thì cả hai quay phắt lại, sau đó như nhìn thấy ôn thần mà ôm cái những cái nồi canh lên.
“Thanh Thanh, ở đây có ba người chúng tôi là được, không cần phụ giúp, em ra ngoài đi” Minh Khuê chặn Thanh Băng lại.
“Phải đó lão đại, chúng tôi được lĩnh giáo sức công phá của cô một lần rồi, thật không cần đâu….” Hoài Minh cũng chặn đường, dường như Thanh Băng là cơn lốc mà một khi vào bếp sẽ cuốn văng mọi thứ đi.
Từ phía sau, Đài Phong đi vào, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của những người trong bếp thì thắc mắc, “Chuyện gì vậy?”
“Phong, anh đến thật đúng lúc, mau dẫn Thanh Băng ra ngoài Thuỳ Dương và Thanh Duy đi, đừng để cô ấy đứng ở đây nếu không chúng ta sẽ không có gì ăn đâu.” Roy cũng quơ quơ tay.
“Cậu còn nói bậy tôi sẽ cho cậu về rừng.” Thanh Băng dùng ánh mắt không mấy… Thân thiện nhìn Roy khiến anh ta im miệng.
Đài Phong cố nhìn cười, kéo Thanh Băng ra ngoài, tuy rằng chưa hiểu nội dung thế nào nhưng nghe sơ qua ba người kia nói cũng biết để cô vào bếp sẽ khiến thiệt hại lớn đến tài sản (Tội chị =)) )
Câu chuyện về họ sẽ mãi tiếp diễn, một vị lão đại vốn lạnh lùng vô tình lại có thể trở thành một cô gái thường xuyên nở nụ cười, thật ra con người ta không ai vừa sinh ra đã lạnh lùng vô tình cả, trừ khi người đó đã từng trải qua những sóng gió mà người thường không thể chấp nhận được, và những từ ngữ lạnh lùng vô tình kia sẽ là thứ tốt nhất để họ kiên cường mà đứng lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc