Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm - Chương 27

Tác giả: Tuyết Băng Vong Ưu

Bầu trời cuối đông lạnh nhưng không rét, không khí lãng mạn của tháng mười hai như muốn hoà quyện vào từng cá thể, tại biệt thư Trịnh gia thì lại không như vậy…
Tuấn Khải cầm điện thoại gọi cho ba đứa em mình, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ nghe thấy âm thanh thông báo của tổng đài, anh tức giận quăng mạnh điện thoại dưới đất, “Shit, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ.”
Thanh Băng, Minh Khêu và Ái Linh đã mất tích một ngày một đêm rồi, ngay cả điện thoại cũng không gọi được, khiến mọi người lo lắng tột độ.
Hoài Minh cũng vừa lo lắng vừa tức giận nhìn laptop, “૮ɦếƭ tiệt, ngay cả thiết bị định vị trong máy lão đại cũng không có tín hiệu.”
Ngay cả anh em trong Thiên Long chia nhau ra tìm nhưng vẫn không có tin tức, sự việc này khiến mọi người vô cùng hoang mang…
***
Tiếng tít tít của quả bom cứ thế mà vang lên đều đặn, chỉ là một âm thanh không lớn nhưng lại khiến người khác rét run, nó chính là dấu hiệu của tử thần…
Lúc này Minh Khuê và Ái Linh cũng tỉnh lại, họ hoang mang lo sợ mà nhìn bố phía, “Thanh Thanh, có chuyện gì? Đây là đâu?”
Minh Khuê lập tức im lặng, cô ta nghiên cứu về VK nên cũng tinh ý mà nhận ra dấu hiệu bất thường trong không khí, có bom! Phát hiện này khiến cô ta trừng lớn mắt.
Căn phòng giam này ngăn cách sóng âm ở bên ngoài, nên muốn dùng điện thoại liên lạc việc không thể nào, Thiên Nhiễm đương nhiên biết điều đó, hắn tiến gần đến cửa ra vào, cánh cửa đã bị gài mật mã, xem ra Thiên Nghĩa muốn vì đại nghĩa diệt thân rồi… Thiên Nhiễm cười khổ, cuối cùng thì hắn cũng chỉ là con cờ của cha mình mà thôi
Không gian yên tĩnh độ ngột vang lên tiếng nói của Thiên Nghĩa, chặt là ông ta đang ngồi trong phòng giám sát, “Nhiễm, con chỉ có hai lựa chọn, một là từ bỏ cô ta, ngoan ngoãn trở về kế thừa sản nghiệp của ta, hai là…” Tiếng thở dài của ông ta vang lên trong đó chứa đựng một tia sầu não, “Hai là ta sẽ cho con cùng ૮ɦếƭ với con nhãi đó.”
Thiên Nhiễm cười khổ, “Cha, con xin lỗi, cho đến bây giờ con vẫn không biết giá trị sống của con là gì?”
Ông lão như bất ngờ trước câu hỏi của hắn, nhất thời cũng không biết nói gì.
Không gian chìm vào im lặng, Thiên nhiễm cười khổ một tiếng, đôi mắt anh trống rỗng mà xa xăm, “Công cụ ***, người kế thừa sản nghiệp, hay là một quân cờ mặc cho cha điều khiển?”
“Con..” Giọng nói ông lão run run…
Thiên Nhiễm lên tiếng cắt ngang giọng nói của cha mình, “Hai mươi tám năm qua con hầu như không tìm thấy mục tiêu để sinh tồn, nhưng bây giờ con đã tìm được giá trị sống của con trên đời này, chính là bảo vệ người con yêu… Cho nên cha không cần đưa cho con sự lựa chọn. Con sẽ không đi đâu cả.”
Trong phòng giam là một bầu không khí khó nói thành lời, ánh mắt Thanh Băng phức tạp nhìn về phía Thiên Nhiễm…
“Được, ta thành toàn cho con…” Giọng nói Thiên Nghĩa vang lên, sau đó một tiếng ‘cụp’ lập tức mất tín hiệu.
“Tiễu Nhiễm, anh ra ngoài đi… em không muốn nhận ân tình từ người khác.”
“Là anh nợ em, anh sẽ trả lại thay cha…”
“Anh cũng biết nói là ‘thay cha’ vậy thì người nợ em không phải anh, đi đi.”
Thiên Nhiễm mỉm cười nhưng ánh mắt lại chứa đựng nỗi buồn xa xăm, “Anh tình nguyện nợ em.”
“Anh…”
“Chị ba, ở đây có một cái lỗ này.” Giọng Ái Linh vang lên, Thanh Băng và mọi người lập tức hướng về phía Ái Linh.
Phía sau lưng cô nàng là một cái lỗ nhỏ, mang ánh nắng bên ngoài chiếu thẳng một đường vào không gian tối tăm trong phòng…
Cái lỗ nhỏ không qua nỗi Ng'n t này thì làm gì được? Thanh băng định cho qua nhưng hình như trong giây phút ngắn ngủi cô đã nhớ ra một điều rất quan trọng.
Thanh Băng lấy điện thoại trong túi ra, bật chế độ định vị lên, đưa điện thoại vào kế bên cái lỗ, đây là cách để có thể thu sóng , không gian trong phòng vốn kính cổng cao tường nên khi nãy điện thoại không có tín hiệu, nhưng bây giờ…
Hoài Minh đang tuyệt vọng nhìn vào màn hình laptop, anh ta phiền não định đóng máy lại nào ngờ..
Chấm đỏ trên màn hình đột nhiên xuất hiện, theo đó là tọa độ của Thanh Băng, “Có phát hiện rồi..”
Tất cả lập tức vây quanh, nhìn vào màn hình máy tính, tất cả điều không thể tin nổi vào mắt mình…
Vị trí của cô hiện giờ là trên một hòn đảo, xung quanh đều là biển rộng bao la…
Vân Long lập tức nắm được tọa độ của Thanh Băng, anh nhanh chóng lấy điện thoại, search vào Google, sau đó sắc mặt như không còn giọt máu lên tiếng, “Bọn họ đang ở căn cứ của W.”
Nhóm tứ Long rất ăn ý với nhau, bọn họ chỉ cần nhìn nhau sau đó gật đầu như là ngầm phân phó công việc cho nhau, Vân Long điều tra về địa lý qua màn hình máy tính, Đức Long gọi điện thoại thông báo cho tổng bang để chuẩn bị máy bay, Hoàng Long tổng hợp các anh em trong Thiên Long lại, Ngũ Long chuẩn bị VK đối kháng.
Thiên Nhiễm và Minh Khuê cố gắng xác định vị trí quả bom nhưng vẫn không có phát hiện gì…
Ái Linh nhìn xung quanh rồi sau đó nhìn Thanh Băng đang cầm điện thoại hướng về phía cái lỗ nhỏ kia, đột nhiên hai mắt cô nàng loé sáng sau đó lớn tiếng, “Bên ngoài là không gian có nghĩa là nơi đây không ăn thông theo một hệ thống nào có đúng không?”
Thiên Nhiễm gật đầu, tuy chưa hiểu vì sao cô lại hỏi vậy nhưng vẫn lên tiếng giải thích, “Nhà giam nội bộ của W tuy được thiết kế và lắp đặt mạng lưới an toàn cực kì nghiêm ngặt nhưng lại không hề có sự liên kết với nhau giữa các phòng giam.”
Minh Khuê hình như đã hiểu được ý của Ái Linh, có lên tiếng đầy phấn khích, “Ái Linh, không lẽ em định…”
“Không được.” Thanh âm lạnh lùng của Thanh Băng vội cắt ngang lời Minh Khuê, vào thời khắc này nhưng trong cô vẫn còn đủ bình tĩnh đến vậy, đáy mắt không hề có chút lo sợ, đây chính là khí chất của lão đại.
“Tại sao?” Ái Linh hỏi lại, ý cô nàng là muốn dùng khói đá bên kia để đập nát bức tường này, vậy chẳng phải thoát rồi sao?
Thanh Băng nhìn xung quanh một lúc, “Tuyệt đối không thể đập tường, loại bom được trang bị là bom âm tường, vì vậy không có cách nào ngăn cản nó nổ, nếu chúng ta đập tường nếu ***ng phải đường dây của bom sẽ làm cho nó nổ nhanh hơn.”
Minh Khuê đầy lo lắng bước lên, “Thanh Thanh, chúng ta liều một phen, còn nước còn tát.”
“Đúng vậy.” Thiên Nhiễm nhấc khối đá to hơn sau đó dùng sức đập vào bức tường kia.
Ái Linh và Minh Khuê cũng đồng loạt làm theo, cả ba người kiên trì đập tường, Thanh Băng không ngăn cản, chỉ thở dài một cái rồi cũng nhấc đá lên đập cùng bọn họ.
Bức tường chắc chắn kia cuối cùng cũng có biến chuyển, nó đã bị lủng một lỗ, tuy nhỏ nhưng vẫn có thể miễng cưỡng nhìn ra bên ngoài, cả bốn người bán mạng đập tường, mồ hôi cũng rơi lả chả làm ướt đẫm quần áo, Thanh Băng vừa đập tường vừa lên tiếng:
“Hối hận không?” Giọng nói cô nhẹ nhàng và dứt khoát, tuy chỉ có ba chữ nhưng có lý giải ra rất nhiều nghĩa.
Hối hận không khi gặp được cô, khi bị cô liên lụy vào hoàn cảnh nguy hiểm này? Khi vì cô mà mệt nhọc đến trên người đầy thương tích… Thanh Băng muốn biết, vào giây phút sinh tử này cô muốn nghe lời thật lòng của bọn họ…
Ái Linh cũng nói tiếp theo, “Trịnh Ái Linh này tuy luôn nhúc nhát nhõng nhẽo hay đeo bám người thân bên cạnh, lúc nào cũng ỷ vào người khác, luôn bày những trò cổ quái chọc tức người xung quanh nhưng trong từ điển của em chưa từng có hai từ hối hận.”
Minh Khuê mỉm cười, “Chị cũng vậy, chị lúc nào cũng yếu đuối lại không làm được việc nặng nhưng lá gan tuyệt đối không hề nhỏ, chị không hối hận, chưa hề hối hận một chút nào.”
Thanh Băng dừng động tác đập tường, ánh mắt cô bây giờ không còn sự lạnh lùng cũng hờ hững thường ngày mà hiện hữ trong đôi mắt đen kia là một sự cảm động của tình thân mãnh liệt, cô có người thân rồi…
~tít tít tít tít….!~ Những tiếng báo hiệu của quả bom đột nhiên nhanh đến khiến người khác đổ mồ hôi lạnh, không xong rồi, bọn họ đã ***ng phải dây nguồn của quả bom rồi…
Thanh Băng buông tảng đá xuống, nhìn Minh Khuê và Ái Linh sau đó nhìn cái lỗ nhỏ bọn họ vừa đập được, tuy nhỏ nhưng vẫn có thể chui qua,.
“Chui ra mau, chạy thật xa ra…” Thanh Băng nói, Minh Khuê và Ái Linh gật đầu sau đó lần lượt chui ra ngoài, tiếng tít ngày càng nhanh dự chừng như một khoảng thời gian nữa thôi, nơi đây sẽ phát nổ trở thành một lãnh thổ tan hoang…
~Rè…rè~ Lúc Minh Khuê và Ái Linh thoát khỏi phòng giam thì máy bay của của Thiên Long cũng đáp xuống, Văn Vĩ và Hoài Minh vội vàng đỡ lấy hai cô.
Trong phòng giam, không khí bắt đầu nặng mùi của khí thoát ra từ bom, Sau đó không đợi cho Thanh Băng và Thiên Nhiễm thoát ra..
~Bùm!!~ Tiếng nổ vang trời vang lên, mặt đất cũng vì thế mà rung chuyển khiến tất cả phải nằm xuống tránh những mảnh vở bay ra, trong buổi chiều của mùa đông, sắc trời bị nhuộm đỏ một màu lửa màu đỏ như máu người…
Tất cả mọi người cả kinh đến tuyệt vọng…
“Chị hai!”
“Lão Đại!”
Tất cả mọi người cả kinh hô lên.. nhưng từ trong ngọn lửa kia lại yên tĩnh đến lạ thường… cô không đi ra, không khí tràn ngập mùi vị của máu, sự cả kinh đến tột độ của mọi người.
Lão đại của bọn họ, Thanh băng của bọn họ? Người luôn lạnh lùng như tảng băng nhưng đôi khi lại ấm áp đến lạ thường, người luôn vì anh em mà có thể hy sinh cả mạng sống…người luôn vì Thiên Long mà phải chịu nhiều đau khổ…
Tất cả điều bị cháy rụi trong biển lửa…
Trên hòn đảo không khí của máu lan toả….
Bầu trời xám xịt như sắp mưa…
Vị mặn của nước mắt chan hoà vào nỗi đau thương…
Tất cả kết thúc rồi…
Thật sự kết thúc rồi sao?
Chính ngọn lửa đang cháy rực kia đã kết thúc tất cả…
Trịnh Thanh Băng.
Mùi vị của nước mưa ngày càng dày đặc rồi sau đó một trận mưa tựa hồ muốn trút hết đau thương ập xuống, cành cây ngọn cỏ nơi đây cũng bị gió lay đến ngã xuống bất lực mà nằm dưới đất.
Vào cái thời khắc mà con người tuyệt vọng nhất, vào khoảnh khắc tất cả tưởng chừng kết thúc ấy…
Hai thân ảnh từ trong biển lửa dìu nhau đi ra, khiến mọi người kinh hỷ.
“Lão đại.” Tất cả mọi người chạy đến.
Thanh băng tóc tai rũ rượi, cả người cô toàn vết thương và bị nước mưa làm ướt khiến mái tóc dài dính vào cái cổ trắng nõn kia, nhưng cô không quan tâm thương thế của mình, cô dìu Thiên Nhiễm ra ngoài, mọi người chưa kịp đỡ thì Thanh Băng đã ngã khuỵ xuống đất, cô muốn hôn mê một lát, cô rất mệt rồi…
Nhưng không được, lý trí của Thanh Băng nhắc nhở cô tuyệt đối không được ngủ, bởi vì có lẽ….những việc sắp tới cô đối mặt sẽ là một khoảnh khắc cuối cùng mà cả đời cô không được thấy nữa…
Vài cái lúc mà quả bom nổ tung ấy, tưởng chừng như Thanh Băng lại một lần nữa ૮ɦếƭ vì bom thì một thân thể cường tráng đè lên cô, làm sao có thể?
Thiên Nhiễm làm sao có thể dùng thân thể của mình để che chắn thay cô?
Thiên Nhiễm như hôn mê, phần *** vẫn phập phồng lên xuống, phần lưng vì che cho Thanh băng mà bị lở một khoảng rất lớn, tựa hồ có thể thấy cả sống lưng, khắp người anh đầy máu…
Thanh Băng dùng hết sức đỡ hắn dậy, giọng nói cô chứa đầy sự hốt hoảng, “Tiểu Nhiễm, anh không được ngủ, mau tỉnh lạ đi….”
Hắn vẫn không trả lời, Thanh băng lo lắng tựa hồ sợ hắn sẽ …sẽ rời khỏi cô, cô hét lên, “Tiểu Nhiễm, không cho phép anh không trả lời, mau, trả lời em đi, tiểu Nhiễm…”
“Băng, hét lớn như vậy muốn hại anh điếc à?” Giọng nói Thiên Nhiễm tựa hồ như không còn sức, khoé môi hắn thấp thoáng một nụ cười.
“Tiểu Nhiễm, anh sao rồi? sẽ khôngsao đâu, em sẽ gọi bác sĩ, các người đứng đó làm gì? Mau lên gọi Peter tới đây…” Thanh Băng quay sang Tứ Long.
Thiên Nhiễm nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, “Không cần đâu, Băng, anh sẽ không thể ở bên cạnh em bảo vệ em nữa…”
Thanh Băng liên tục lắc đầu, “Sẽ không đâu, đừng nói bậy như vậy….”
“Băng, khi anh đi rồi, em phải sống thật tốt, mỗi khi buồn cứ khóc, không cần phải kiềm nén lại, mỗi khi vui phải cười thật tươi không cần che dấu cảm xúc, anh, sứ mệnh của anh đã kết thúc rồi… em phải sống thật tốt, phải thật hạnh phúc ….để sự hy sinh của anh xứng đáng…”
“Tiễu Nhiễm…anh sẽ không sao đâu…”
“Băng, anh rất thích em gọi anh là Tiểu Nhiễm, nó khiến anh cảm thấy rất ấm áp, em đừng bao giờ tự trách bản thân…tám năm trước anh gặp em…tám năm sau anh ૮ɦếƭ vì em…tất cả điều do anh tự nguyện, Băng…anh không cần em phải yêu anh…anh chỉ muốn đứng phía sau nhìn em …hạnh phúc, tuy rằng, tuy rằng hạnh phúc đó hoàn toàn không có phần anh…”
Từng giọt nước mắt của Thanh băng rơi xuống, cô cho phép bản thân mình hãy yếu đuối thêm một lần nữa đi…
Giọng nói thều thào lại vang lên, “Băng, em hát cho anh nghe được không? Bài hát của tám năm trước, anh rất thích nghe em hát…”
Thanh Băng gật đầu, giọng hát cô nghẹn ngào mà run run của cô vang lên.
Khi tuyết bắt đầu rơi, ở trên bầu trời đầy mây kia, bạn đã đến như những bông tuyết
Ấy và soi sáng những ngày dài trong tôi.
Đừng chờ đợi một phép mầu
Trước mắt chúng ta bây giờ là một con đường đầy khó khăn.
Với rất nhiều những thử thách
Và chúng ta không thể biết trước trong tương lai
Và ta cũng không có sức mạnh để thay đổi hay từ bỏ được.
Giữa trời mưa, một người con gái ngồi hát, giọng hát cô run lên vì đau đớn, cô ôm một chàng trai… hắn từ từ chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên tĩnh trong tiếng hát của cô…
Đôi mắt Thanh Băng trống rỗng nhìn người ôm đang dần lạnh đi, “Tiễu Nhiễm, đừng như vậy…đừng vậy chứ…”
Thanh băng lại tiếp tục mất đi một người thân, Thiên Nhiễm đã đến và cho cô hy vọng cũng cho cô sự quan tâm, ở bên cạnh anh cô cảm thấy rất ấm áp, cô không có anh trai nên vẫn luôn xem anh là người mình có thể ỷ lại…
Nhưng tình cảm của Tiểu Nhiễm đối với cô lại chệch đường ray mà rẽ sang một hướng khác, anh yêu cô, anh muốn bảo vệ cô, tình yêu của anh âm thầm mà lặng lẽ, anh chưa từng oán trách hay có điều kiện gì khác ngoài việc được ở bên cạnh bảo vệ cô…
Người cha yêu thương cô rời khỏi cô, người cô yêu hôn mê bất tỉnh, người yêu cô lại vì cô mà ૮ɦếƭ, tại sao chỉ cần là người thân của cô thì ông trời điều khiến họ phải rời xa cô như vậy? Chẳng lẽ ông trời muốn cô suốt đời này phải sống trong sự cô độc hay sao?
Trịnh Thanh băng bình tĩnh trở lại, dùng hết sức đứng lên, Vân Long tiến tới đỡ cô nhưng bị Thanh Băng gạt ra, cô muốn tự đứng lên bằng đôi chân của mình, ánh mắt đau thương khi nãy đã bị thay thế bằng sự lạnh khốc và vô tình, mùi vị ૮ɦếƭ chóc lan toả trong không khí, “Người đâu?”
“Lão đại” Một hàng dài những thuộc hạ của Thiên Long được điều tới đồng thanh hô to.
“Tiêu diệt toàn bộ tổ chức W, một người cũng không để thoát, tôi muốn lấy đầu của bọn họ tế cho hai người đã bị họ giết, ai dám kháng lệnh, giết không cần hỏi.” Mệnh lệnh lãnh khốc được đưa xuống khiến người người cả kinh không dám tin mắt nhìn về phía Thanh băng, cô vẫn đứng đó, đôi mắt cực kì tàn nhẫn không chứa đựng một tia tình cảm nào…
“Dạ.” Tất cả thuộc hạ đồng thanh đáp.
Phía trước một màn tối tăm, nước mưa đã hoà vào máu, tiếng thét thảm khốc kinh động trời xanh không ngừng vang lên.
Màn đêm bao phủ, tuyết rơi nhuộm trắng cả con đường, tại biệt thự Trịnh gia lại tấp nập bác sĩ riêng…
Thanh Băng trên giường đầy các vết thương nằm hôn mê trên giường, sắc mặt cô xanh xao tựa hồ không có sức sống..
Bác sĩ sau khi chuẩn bệnh thì thao bao tay ra, ngay lập tức Tuấn Khải bước lên, “Peter, cô ấy sao rồi?”
“Vết thương khá nặng nhưng không nguy hiểm, lão đại bị nhiễm phong hàn khá nặng nên tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy để cô ấy tịnh dưỡng. Chân của cô ấy cũng bị va chạm mạnh khiến xương bị chấn thương, tạm thời không nên để cô ấy đi lại nhiều.” Bác sĩ báo cáo bệnh tình.
Sắc mặt ai cũng tái nhợt, Minh Khuê hỏi, “Vậy là…Thanh Thanh không thể đi được nữa?”
Bác sĩ khẽ than nhẹ, “Cũng không hẳn là như vậy, chỉ cần để xuơng chân phục hồi sẽ có thể đi lại bình thường.”
“Thật tốt, thật tốt rồi…” Ái Linh và Minh Khuê vui mừng, trên mặt ai cũng thở phào nhẹ nhõm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc