Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm - Chương 16

Tác giả: Tuyết Băng Vong Ưu

Phần lớn con người tiến hoá trong một môi trường diễm tình giữa gia đình và công việc của mình… Họ sống ở một lãnh thổ hiền hoà nằm ngoài cái xấu và cái tốt. Họ bị chấn động thực lòng trước cảnh một người khác ***. Nhưng cùng lúc đó chỉ cần bước ra ngoài lãnh thổ êm đềm đó là họ trở thành những tên sát nhân mà không biết tại sao
_Khách sạn Eleo_
Thanh Băng đứng trước cửa sổ tay cầm một ly R*ợ*u vang đỏ, cô đang ở tẩng 14 của khách sạn Eleo- Một khách sạn lớn nhất ở Brasil.
Thanh Băng, Minh Khuê và Ái Linh chung một phòng, Ái Linh ngồi chăm chú nhìn vào Ipad còn Minh Khuê đang tắm ở bên trong.
~Cộc, Cộc.~ tiếng gõ cửa bên ngoài phòng, Ái Linh bỏ Ipad xuống nhìn thoáng qua Thanh Băng cô vẫn đứng không quay lưng lại, Ái Linh ra mở cửa . Văn Vĩ đứng ở bên ngoài, cửa vừa mở anh ta cầm hai túi đồ ăn đi vào.
“Ăn chút gì đi, tí nữa mới có sức vào rừng.”- Văn Vĩ tươi cười nhìn Thanh Băng: “Chị… chị Thanh Băng, chị cũng ăn đi.”
“Ra ngoài.”- Giọng nói trong trẻo không mang chút hỗn tạp nào của Thanh Băng vang lên. Cô từ từ quay lại nhìn Văn Vĩ.
Văn Vĩ đứng đơ người ra một lúc sau đó mới hiểu, trước giờ bà chị huyền thoại của anh ta không thích trong phòng mình có mùi thức ăn. Anh ta quên mất điều này vội mỉm cười sau đó kéo tay Ái Linh đi ra ngoài nhưng trước khi đi còn quay đầu lại cười cười: “Tí nữa chị với Minh Khuê cũng xuống ăn đi.”
Sau khi Văn Vĩ đi, Thanh Băng đi tới ghế sofa ngồi xuống nhìn vào Ipad của mình.
Trên màn hình có 48 điểm sáng, trong đó 35 điểm màu xanh lần lượt hiện tên của 35 thuộc hạ, 13 điểm màu đỏ lần lượt để tên nhóm người Thanh Băng, Đài Phong, Tuấn Khải, Minh Khuê, Ái Linh, Văn Vĩ, Hoài Minh, Tử Hạo, Thiên Ân và Tứ Long.
Đây là thiết bị định vị mà cô đã bảo Tứ Long âm thầm gắn trên phía sau lỗ tai của bọn họ. Thiết bị này định vị rất tốt cho dù gặp nước, đây là do tổ chức mafia sản xuất để theo dõi thành viên trong tổ chức, lúc trước Henry cũng ‘có lòng’ giao cho cô một lô hàng nhưng tới giờ mới sử dụng. Thanh Băng gắn thiết bị này trên người bọn họ không phải là để xem ai gặp nguy hiểm trong lúc vào rừng Amazon thì cứu, mà là để theo dõi xem bọn họ có đi đúng lộ trình hay không, Trịnh Thanh Băng trước giờ không cứu những kẻ vô dụng, nếu mạnh thì sau chuyến đi này sẽ sống còn không được tích sự thì ૮ɦếƭ là lẽ thường.
Trên màn hình, những chấm sáng rải rác khắp mọi nơi nhưng nhóm 13 chấm đỏ thì có 11 chấm đang tụ họp dưới vườn hoa của khách sạn chắc là đang ăn tối còn 2 chấm còn lại là cô và Minh Khuê đang ở trên phòng.
Minh Khuê đi từ bên trong ra thấy Thanh Băng ngồi trên sofa, rồi nhìn xung quanh không thấy Ái Linh.
“Linh nhi đâu?”
“Đi ăn. Chuẩn bị đi.”
Minh Khuê gật đầu, sau đó trang điểm nhẹ rồi cùng Thanh Băng đi xuống.
Nhóm Tuấn Khải đang nướng thịt nướng rất vui vẻ, thấy Thanh Băng và Minh Khuê tới thì dọn hai chỗ ngồi.
Thanh Băng vùa ngồi xuống thì Hoài Minh đã cầm một miếng thịt nướng đi tới đưa cho Thanh Băng: “Lão đại, ăn đi là tớ nướng đấy.”
Thanh Băng vừa định nhận lấy thì một miếng thịt khác hiện ra trước mặt, cô quay qua nhìn Đài Phong đang dùng ánh mắt rực lửa với Hoài Minh thì bật cười.
Hoài Minh cũng rất thông minh, anh ta nhanh chóng đưa miếng thịt trong tay cho Minh Khuê và ngồi kế bên, Thanh Băng nhận lấy thịt trong tay Đài Phong rồi ăn.
“Ngày mai vào rừng rồi, nghe nói rừng Amazon nhiều thú dữ lắm.”- Ái Linh ngồi kế Văn Vĩ vừa ăn vừa nói.
“Luật sư như tôi cũng phải vào rừng cùng mọi người cơ đấy.”- Thiên Ân càu nhào.
Đài Phong vừa cười vừa nói: “Cậu vào chung để khi đám thú dữ giở thói du côn thì có cậu đứng ra nói lý lẽ.”
Thiên Ân cầm cục đá dưới chân ném Đài Phong: “Cậu đừng có nói bậy, tớ như vậy mà đi nói lý với thú dữ à?”
Tuấn Khải cười nói: “Ai cũng biết luật sư Thiên Ân nổi tiếng năm châu, đến cảnh sát Brasil còn phải nể vài phần thì nói chi đám thú dữ kia, không chừng khi nghe cái tên Trần Thiên Ân của cậu bọn chúng sẽ sợ đến nổi quên cả ăn thịt người.”
Thiên Ân ngẩn cao đầu có vẻ rất đắc ý: “Chứ còn gì nữa, đại danh của bổn luật sư phải nói là đến thú cũng phải sợ”
Cả đám người Tuấn Khải bật cười đến ra nước mắt, ngay cả Thanh Băng, Đài Phong và Tứ Long thường ngày trầm tính là thế nhưng cũng bật cười thành tiếng trước sự ‘ngây thơ’ của Thiên Ân.
Thiên Ân dường như nhận ra được mình vừa bị nói xỏ thì tức đến xanh mặt, chỉ vào Đài Phong và Tuấn Khải: “Cậu, các cậu chơi tôi? Hai tên ૮ɦếƭ bằm này.”
Thiên Ân rượt đánh Tuấn Khải và Đài Phong nhưng chẳng bắt được tên nào.
“Lại đây, đại luật sư.”- Tuấn Khải vừa chạy vừa khiêu khích
“Luật sư Thiên Ân đã bắt đầu ngang hàng với thú rồi.”- Đài Phong cũng mỉm cười khiêu khích.
Rượt thì không lại Thiên Ân bắt đầu lấy đá chọi 2 người kia.
Mọi người điều cười đến nổi suýt rụng cả răng, ba chàng trai này tài hoa là thế, lạnh lùng là thế nhưng trước mặt những người thân thì họ lại không khác gì những đứa trẻ tinh nghịch.
Nhóm người Tứ Long nhìn nhau sau đó quay qua nhìn Thanh Băng đang cười, họ theo lão đại nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô cười thoải mái đến như vậy, không phải nhếch miệng hay cười lạnh mà là nụ cười của sự vui vẻ. Có lẽ…. Thiên Long Bang thật sự đã ςướק đi những ngày thơ ấu mà một đứa trẻ nên có của Thanh Băng, và cũng cảm ơn ông trời khi đã cho cô sống lại một lần nữa để hoàn thành những đoạn kí ức còn đang dang dở kia.
Bắt đầu đi vào rừng Amazon, trước khi chuẩn bị vào rừng Trịnh Thanh Băng đã tập hợp mọi người lại.
Một người con gái hay đúng hơn là một con nhóc con, có thân hình nhỏ bé tưởng chừng như yếu đuối, mái tóc dài của cô đã được buộc đuôi gà lên trông khá lạ và nhí nhảnh, cô mặc bộ quần áo tay dài màu đen giống với đồ đám người Đài Phong mặc còn 35 người kia mặc bộ đồ màu trắng.
Thanh Băng nhìn qua đám người trước mặt mình, cô cất giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng, tựa hồ khiến người ta không thể chạm đến, “Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành vào rừng Amazon, đây là khu rừng nguyên sinh rộng lớn và nguy hiểm nhất. Trong đây có hơn mười ngàn loài vật có độc tố ૮ɦếƭ người ngay cả cây cỏ cũng mang một mối nguy hiểm không thể xem thường, tôi muốn hỏi lại. Các anh giờ nếu thay đổi ý định còn kịp, một khi bước vào, thứ nhất sẽ trở thành thuộc hạ của tôi, tôi đương nhiên sẽ không bạc đãi thuộc hạ của mình thứ hai, ૮ɦếƭ không thấy xác.”
૮ɦếƭ không thấy xác? Bốn chữ tựa hồ nặng hơn núi nhưng Thanh Băng thật bình tĩnh nói ra như đó là lẽ thường. Đám người nhìn nhau, do dự một lúc, nếu đi vào có khả năng sẽ không ra được nhưng bọn họ sinh ra đã là kiếp thuộc hạ mà đã chấp nhận làm thuộc hạ thì điều may mắn chẳng phải tìm được một vị chủ tử xứng đáng để mình nghe lời sao? Còn ở đâu xa, Trịnh Thanh Băng đứng ngay trước mặt đây này.
Cả đám người đồng thành đáp: “Chỉ cần là lão đại, chúng tôi ૮ɦếƭ không từ.”
Tuấn Khải, Đài Phong, Hoài Minh điều trừng lớn mắt, ai cũng thầm cười khổ, người của bọn họ trước giờ đi theo bọn họ chỉ trong một thời gian ngắn đã liều sống liều ૮ɦếƭ vì một người khác, hơn nữa còn là một nữ nhân. Đây phải chăng là tài năng lãnh đạo của cô khiến người ta không thể không phục.
Thanh Băng mỉm cười, đối với sự thần phục này hầu như cô cũng không còn xa lạ gì, “Tốt, bắt đầu đi vào.”
Thanh Băng cùng đoàn người Tiến vào ***, cô và đám Đài Phong đi một hướng khác với 35 người kia.
Ánh sáng trong rừng Amazon rất yếu, hầu như các tầng lá đã che đi 90% ánh sáng của mặt trời chiếu vào nên không gian âm u này là môi trường lý tưởng để những động vật nguy hiểm phát triển.
Tuấn Khải và Hoài Minh đi trước vén lá cây sang một bên để mở đường, anh ta không hiểu, Thanh Băng sao cứ nhất quyết muốn cùng vào đây với 35 người kia.
Trên thực tế, Thanh Băng xem đây là cơ hội để cho bản thân rèn luyện, cô không chỉ muốn mạnh, mà muốn mình phải thật mạnh. Để cho tất cả mọi người thần phục chỉ có sức mạnh mới có thể quyết định.
“A” Tiếng hét của Minh Khuê vang lên ở phía sau khiến mọi người quay lại.
Thanh Băng nhíu mày quan sát sau đó lớn tiếng nói, “Leo lên chổ cao, mau.”
Hoài Minh dìu Minh khuê lên đến chỗ cao nhìn xuống, mọi người ai cũng điều ngạc nhiên. Dưới chổ đứng lúc nãy của bọn họ, 1 đàn kiến có hình dạng khá lớn so với kiến bình thường đang bò qua, chúng bò theo đàn khoảng một ngàn con, tất cả còn ngạc nhiên hơn khi thấy đám kiến đang bu lại xé xác một con châu chấu.
Thanh Băng nhìn đám kiến đó, cô khẽ nhíu mày, “Kiến quân đội, chủ yếu sống theo bầy đàn, khi bị nó cắn sẽ rất đau nhưng không có độc.”
Minh Khuê đau đớn đến suýt nữa khóc thành tiếng, “Thật sự đau lắm…”
Hoài Minh dìu Minh Khuê đi tiếp, quả nhiên rừng Amazon đúng là không chỉ có cái tên, ngay cả kiến cũng có thể phát triển thành hình dáng kì lạ và lợi hại như thế, cuối cùng có bao nhiêu khó khăn đang chờ họ phía trước.
Bóng tối nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu rừng, Thanh Băng và mọi người dừng chân tại một gốc cây lớn, đốt lửa lên, thay phiên canh gác, đầu tiên là Hoài Minh và Đài Phong.
Hoài Minh và Đài Phong dựa vào một gốc cây, nhìn đám người đang ngủ cách mình không xa.
“Phong, anh nói xem, Thanh Băng sao lại lợi hại như vậy, cái gì cũng biết, cứ như là đã từng vào khu rừng này rồi vậy.” Hoài Minh nhìn về phía Thanh Băng đang ngủ.
Đài Phong mỉm cười khinh bỉ với Hoài Minh, “Cậu không biết cái gì gọi là sách vở à?”
“Tôi đương nhiên biết, nhưng thực tiễn khác với sách vở.” Hoài Minh bào chữa.
Đài Phong mỉm cười, thật ra chính anh ta cũng có cảm nghĩ giống Hoài Minh, Thanh Băng ơi Thanh Băng, đến khi nào anh mới nhìn thấu em đây? Em thâm sâu đến mức nào? Lợi hại đến mức nào? Thân phận của em lớn đến mức nào? Rốt cuộc cực điểm của em là đâu? Đến khi nào anh mới có thể hiểu rõ.
~Xoạt xoạt~
Đài Phong và Hoài Minh lập tức cảnh giác, tiếng động này là của những bước chân. Cả hai nhìn nhau cầm những thanh sắc đã mang theo lên.
~Hú……. Hú……~ Những âm thanh ghê rợn của cho sói kéo dài khiến những người đang ngủ điều phải tỉnh giấc.
“Là chó sói đó.” Ái Linh hoảng sợ nép vào lòng Văn Vĩ.
“Suỵt!.”- Văn Vĩ ra hiệu im lặng.
“Yên tâm, chó sói sợ lửa nhất.” Tử Hạo trấn an mọi người, nhưng chính anh ta cũng không hiểu sao mà hoảng sợ.
Thanh Băng đứng lên, chó sói sợ lửa? lúc trước khi cô đi vào khu rừng này cũng từng gặp cho sói và cũng nghĩ chó sói sợ lửa nhưng… hoàn toàn không, kết quả là cô suýt chút nữa là bị xơi tái. Động vật trong khu rừng này vốn có môi trường tốt để phát triển hơn những nơi khác nên ‘chỉ số IQ’ và bản năng sinh tồn luôn cao hơn những động vật khác, những kiến thức lý thuyết trong những cuốn sách khô khan kia căn bản không thể áp dụng lên chúng.
Thanh Băng đi tới bên Đài Phong đứng kế bên anh, dù anh cũng từng nhận được sự huấn luyện của tổ chức Mafia nhưng chưa bao giờ sinh tồn trong rừng, đối với cô anh rất quan trọng nên bất giác cô nãy sinh tâm lý bảo vệ.
Nào ngờ…
Đài Phong đứng che cô lại, “Đừng sợ, có anh ở đây.” Anh tưởng rằng do cô hoảng sợ nên muốn bảo vệ cô.
Lần đầu tiên trong đời Thanh Băng muốn cười không được muốn khóc cũng không xong mà…
“Đài Phong, không phải cậu là Bạch Lang sao, mau lên, nói tụi sói đừng tới đây.” Hoài Minh sợ đến nói lắp bắp, giọng nói run run. Anh ta cũng thuộc dạng là qua nhiều bão táp nhưng không sống nổi với bão tố trong rừng.
Đài Phong liếc Hoài Minh, “Cậu mà còn nói nhảm tôi sẽ đập ૮ɦếƭ cậu.”
~Hú…..Hú… xoạt, xoạt~ Những âm thanh kinh dị kia lại lần nữa vang lên, rất dễ dàng nhận ra âm thanh ngày càng gần.
“Làm sao bây giờ.”- Thiên Ân hỏi.
“Chuẩn bị đi, gặp là giết.” Sắc mặt Thanh Băng không có cảm xúc, lời nói lãnh khốc cùng băng lãnh kia khiến tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh. Gặp là giết? Ba chữ này không phải nhẹ nhàng gì mà cô nói ra như đó là lẽ dĩ nhiên.
Bọn họ không biết, loài sói vốn có thể đánh hơi rất rõ huống hồ đây lại là loài phát triển cao. Cho dù chạy đi đâu cũng không thể thoát, cách duy nhất là…Gặp là giết.
~Gruuu~ từ trong đám cỏ một con sói màu đen to lớn lao ra hướng về phía Tuấn Khải, sau đó 4 con sói màu đen khác như phát hiện ra con mồi hoàn hảo lao nhanh về phía đám người.
Thanh Băng tung cước đá vào bụng của con sói khiến nó văng ra xa nhưng lại vì đau đớn mà càng tức giận hơn, nhắm về phía Thanh Băng trả thù.
Đài Phong cùng Hoài Minh đánh một con trông có vẻ là lớn nhất trong đám.
Không xong rồi, đám người Văn Vĩ vừa đánh lại phải vừa bảo vệ hai cô nhóc kia nên chắc chắn không gượng được lâu.
Thanh Băng hạ được một con sói nhưng chẳng bao lâu nó lại ngồi dậy dùng sức mạnh lớn hơn lao về phía cô, không được, đánh mãi không phải là cách, Thanh Băng rút S***g mà mình đã chuẩn bị.
~Pằng Pằng~ Hai phát S***g vang lên, con sói kia cũng bị hạ gục, Thanh Băng tiếp tục nổ S***g hạ những con còn lại, Tứ Long thấy cô dùng S***g cũng rút S***g ra bắn.
Những tiếng S***g như xuyên thủng thời gian vang lên, từng con sói hung ác bị hạ gục.
Mọi người sau khi chấn tỉnh lại cả kinh, Thanh Băng có S***g? Hơn nữa còn nhắm rất chuẩn xác… một người bình thường sao lại có S***g?
~Toe…..Toe…..~ Từng hồi kèn vang lên, không biết là thứ gì nhưng khi những con sói nghe thấy lập tức cong đuôi bỏ chạy.
Thanh Băng nhíu chặt mày…
Đột nhiên mặt đất run lên như có động đất, cách bọn họ không xa nhưng tiếng bước chân liên tục …
Thanh Băng nhếch miệng. Người quen tới rồi…
Từ xa, một đám người đi tới, khỏng 20 người ngồi trên đà điểu và một người ngồi trên lưng voi, xem ra là chỉ huy lớn nhất.
Người đàn ông ngồi trên lưng voi cởi trần, toàn thân chỉ có duy nhất mất bộ đồ làm bằng lá cây, nước da ngâm đen, mái tóc dài và rối, ánh mắt quét qua từng người một.
Thiên Ân thấy đây là ‘Ân nhân’ nên mỉm cười bước lên, “Xin chào.”
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên người Thiên Ân, nhưng không hiểu anh ta nói cái gì, “Katasarumote?”
Thiên Ân nhíu mày, không hiểu người đàn ông nói gì, thì ra đây là bộ tộc sống cách biệt với văn minh mà mình thường nghe nói.
Sau đó một đám người bước lên nhanh chóng bắt giữ toàn bộ đám người Thanh Băng, cô cũng không chống cự hay đánh trả mà ‘ngoan ngoãn’ đi theo họ.
Bọn họ đưa đám người Thanh Băng qua một con đường mòn trong rừng, đi một quãng khá xa thì ai cũng sửng sốt khi thấy một ngôi làng toàn những người ăn mặc ‘thiếu vải’, bọn người kia nhìn đám người Thanh Băng như là nhìn ‘sinh vật lạ’.
Ái Linh nhìn ngó xung quanh rồi run giọng, quay qua Thanh Băng, “Nguy rồi, đây không phải bộ tộc ăn thịt người chứ?”
Thanh Băng im lặng không trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay