Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm - Chương 11

Tác giả: Tuyết Băng Vong Ưu

Văn Vĩ luống cuống đứng lên chạy lên phòng Thanh Băng.
~Cộc Cộc~
“Vào đi.”
Văn Vĩ bước vào, nhìn người con gái đang ngồi cạnh laptop.
Người này thật sự là chị hai của anh ta…cầu xin ông trời cho đây đúng là sự thật.
“Chị….”- Gọi là gì đây? Văn Vĩ không biết anh ta nên gọi cô là gì.
Thanh Băng quay lưng lại, nhướng mày nhìn Văn Vĩ đang ấp a ấp úng trước mặt. Cô nhíu mày: “Là đàn ông con trai, muốn nói gì thì nói thẳng ra. Ấp a ấp úng còn ra thể thống gì?”
Giọng điệu này rất giống người đó…
“Chị Hai.”- Văn Vĩ lấy hết sự can đảm để cược một ván. Anh muốn xem phản ứng của người trước mắt.
Trịnh Thanh Băng nhíu chặt mày, đáy mắt loé lên sự kinh ngạc: “Chị hai cậu là Minh Khuê.”
“Ngày 10 tháng 7. Có phải chị đã….”
“Đã làm sao?”
“Chị hai, đúng là chị rồi. Chị chính là chị hai.”- Văn Vĩ nhào tới ôm chằm Thanh Băng.
“Không phải.”- Thanh Băng lạnh lùng đẩy Văn Vĩ ra.
Văn Vĩ xúc động nhìn cô: “Chị hai, sao chị không nhận em? Ngày 10 tháng 7 đã xảy ra chuyện gì? Là Trần Lâm giở trò đúng không? Chị hai, em là Văn Vĩ, chị không nhớ em sao?”
Thanh Băng thản nhiên nhìn Văn Vĩ, cô không nói lời nào hay nói đúng hơn là không biết nói gì.
“Chị hai, lúc ở bên cạnh chị em nhận thấy 1 cảm giác rất quen thuộc, hôm đó là lần đầu tiên em cùng người khác tâm sự. Cảm giác quen thuộc này, chỉ có chị mới cho em được.”- Văn Vĩ nhìn Thanh Băng bằng ánh mắt ‘tội nghiệp’
Thanh Băng lại nhíu mày, nhớ tới những lời em trai cô nói hôm đó cô lại thấy rất vui, nhưng mà…
“Tôi đang chờ cậu đưa ra suy luận logic để lý giải vì sao tôi là chị hai cậu nhưng cậu vẫn như thế, lúc nào cũng chỉ biết dựa vào cái gọi là cảm giác.”-Thanh Băng lạnh lùng nói. Nhưng cô lại vô tình để lộ ra một chi tiết mà Văn Vĩ đã nắm bắt được.
“ ‘Vẫn như thế’, là, là…”- Văn Vĩ vui mừng nhìn Thanh Băng.
Thanh Băng ngồi xuống ghế, đứa em trai này của cô, xem ra lần đầu phát huy được trí thông minh của nó. Nhận lại nó cũng không có vấn đề, dù sao cô cũng không cần dấu giếm gì, nếu không phải vì lo sẽ không ai tin chuyện mình trọng sinh nên cô không nói.
“Đến đây.”- Thanh Băng nói.
Văn Vĩ bay nhào đến: “Chị hai.”
Văn Vĩ lại càng vui mừng hơn khi nhìn thấy Thanh Băng đăng nhập vào hệ thống bảo mật dữ liệu tại vùng lưu trữu trên mây của Thiên Long. Hệ thống này chỉ có Văn Vĩ, Thanh Băng và bọn người Tứ Long mới biết password. Văn Vĩ càng thêm tin tưởng và vui mừng khôn xiết.
“Gần đây thế nào?”- Thanh âm trong trẻo và lạnh lùng của Thanh Băng chặn ngang dòng suy nghĩ vui mừng của Văn Vĩ.
Văn Vĩ vui quá nên không kịp vận dụng chất xám trong não, lớ ngớ trả lời: “Em khoẻ.”
Thanh Băng nhíu mày nhìn Văn Vĩ: “Tôi hỏi tình hình Thiên Long.”
Uầy…. Văn Vĩ thầm thở dài, bà chị của anh ta chẳng quan tâm tới anh ta…
Nhưng mà… câu hỏi này rất khó trả lời…anh ta theo Ái Linh từ Italy về thẳng nhà họ Trịnh nên chưa có dịp xem tình hình của Thiên Long.
Không xong rồi, nếu bà chị huyền thoại này của anh ta mà biết anh ta chỉ lo cho người yêu mà không quan tâm đến tình hình Thiên Long chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Đành nói dối vậy, nhưng mà…. Nói dối chắc chắn không qua mắt được chị hai.
“Em, em vừa về tới là đến đây…chưa có thời gian…”
Trịnh Thanh Băng nhíu mày, thằng em trai này muốn ૮ɦếƭ rồi phải không
“Phải không? Là không có thời gian hay là không muốn về Thiên Long.”
“Không, không có thời gian.”- Văn Vĩ luống cuống.
“Là vì con bé đó?”- Thanh Băng hỏi.
Văn Vĩ lắp bắp: “Em…”
“Chị nói cho em biết, nếu con bé đó trở thành nỗi vướng bận của em, chị sẽ 1 tay kết thúc.”
Văn Vĩ hốt hoảng cầu xin, nếu biết nhận lại chị hai lại phải hoảng sợ như vậy thì…anh ta thầm biết là được, cần gì phải nhận lại.
“Đừng mà chị hai. Chẳng phải chị và anh Đài Phong cũng…”
Thanh Băng dứt khoát cắt ngang lời Văn Vĩ: “Không phải chỉ chỉ biết yêu, vai chị còn có cả trách nhiệm. Em hiểu không?”
Văn Vĩ gật đầu: “Nhưng mà chị đừng làm gì Linh nhi…”
Thanh Băng nhíu mày, thằng ranh này bây giờ biết lo cho bạn gái rồi cơ đấy.
Thanh Băng gật đầu: “Ngày mai em về Thiên Long một chuyến, xem tình hình ở đó thế nào.”
Tại một căn biệt thự…
“૮ɦếƭ tiệt.”- Cô gái ném đồ loạn xạ.
1 chàng trai đi vào, suýt nữa ăn nguyên cái gạt tàn vào mặt, cũng may là né kịp.
“Em gái, sao lại tức giận như thế? Có chuyện gì.”
Chàng trai đỡ cô gái ngồi xuống ghế, cô gái mặt đằng đằng lửa giận, cô ta không xa lạ gì chính là Yến Chi con gái của tập đoàn Yến Giang.
Yến Chi hậm hực ngồi xuống sofa: “Con nhỏ Thanh Băng đó muốn đối đầu với em, ૮ɦếƭ tiệt.”
Chàng trai lớ ngớ như đang lục lại kí ức, Thanh Băng? Anh ta hình như cũng có nhớ mang máng: “À, con nhỏ xấu xí đó hả? sao nào? Không phải nó đã…”
“Con nhỏ đó mạng lớn, vẫn chưa ૮ɦếƭ. Anh hai, anh giúp em diệt con nhỏ đó đi.”-Yến Chi cay độc nghiến răng.
Chàng trai khó tin nhìn Yến Chi: “Em, em lại muốn anh…”
“Không phải, lần này không giống lần trước. ૮ɦếƭ thì quá dễ, anh kêu vài người bạn của anh khiến cho nó sống không bằng ૮ɦếƭ là được.”
Chàng trai nhíu mày sau đó mỉm cười gật đầu.
*****************
Giờ tan học vừa tới thì trời đổ mưa to. Minh Khuê và Yến Chi phải trú tại một mái hiên đợi tài xế đến.
“Mưa to như thế em có chịu nổi không?”- Minh Khuê hỏi, sức khoẻ của em gái đã yếu từ trước đến giờ, đứng ngoài mưa như thế làm sao chịu nổi.
Thanh Băng không nhìn Minh Khuê: “Không sao.”
Minh Khuê vẫn không an tâm, sợ em gái bị mưa tạt ướt người sẽ cảm lạnh, cô ta đẩy Thanh Băng xuống đứng phía sau mình: “Em mà cảm lạnh thì không hay đâu. Đứng phía sau chị đi, chị che cho.”
‘Đứng phía sau chị đi, chị che cho’ Thanh Băng nhíu mày nhìn Minh Khuê, một cảm giác cảm động thoáng qua trong lòng Thanh Băng, Cô cảm thấy ấm áp, đây là cảm giác khi được che chở sao? Thanh Băng chưa từng biết, trước kia, cô là người lãnh đạo, có mưa bom hay nguy hiểm gì thì cũng phải tự mình đứng lên trước bảo vệ các anh em, cô chưa từng được người khác che chở.
“Không sợ lạnh à?”- Thanh Băng hỏi, nhưng cô không nhận ra rằng trong câu nói của mình có chứa vài phần thân thiết.
Minh Khuê quay lại cười: “Từ nhỏ chị đã rất khoẻ rồi, không sao.”
Thanh Băng im lặng, không nói gì.
Từ xa, 1 đám người đi tới chỗ Thanh Băng, bốn người, một người dẫn đầu 3 người đi phía sau.
Thanh Băng cười lạnh. Đến rồi sao? Thật không đúng lúc có Minh Khuê ở đây, làm sao đánh đấm thoải mái được. Thanh Băng quay qua Minh Khuê nói nhỏ.
“Lui ra phía sau. Thấy gì cũng không được la.”
Minh Khuê không biết cũng không hiểu Thanh Băng nói gì, nhưng nhìn lại thấy cô đang tràn đầy sát khí đứng phía sau mình thì nhất thời hoảng sợ.
Thanh Băng đứng trước đám côn đồ: “Có chuyện gì?”
Chí Dĩnh, anh trai của Yến Chi đánh giá thật kĩ Thanh Băng. Thật không ngờ, mới vài tháng không gặp, cô đã trở nên xinh đẹp thế này.
“Mày nghĩ xem?”- Chí Dĩnh nghiến răng.
“Đừng nói nhiều, trước khi không thấy ánh mặt trời thì hãy khai ra, ai sai bọn mày đến?”-Thanh Băng cười lạnh.
“Mày nghĩ mày là ai? Sắp tới thì mày hãy ngoan ngoãn hầu hạ bọn anh cho tốt.”-Chí Dĩnh cay độc.
“chậc chậc”- Thanh Băng tiết núi lắc đầu: “Trên đời này, người biết điều ngày càng ít rồi.”
Đám côn đồ xông lên, dùng gậy đánh về phía Trịnh Thanh Băng. Thanh Băng né tránh rất điêu luyện nhưng cũng đánh trả không hề nhẹ. Nhưng quả thật cô đã đánh giá thấp khả năng của đám người này, tất cả bọn họ đều sử dụng võ Judo rất điêu luyện để đối phó cô.
Dù sao cũng là con gái, sức lực làm sao mạnh bằng bốn tên đàn ông có học võ công? Thanh Băng không thể dùng sức đánh thì chỉ có thể dùng mưu, lần trước đánh ngã ba mươi lăm tên là do bọn chúng chủ quan lại không dám làm bị thương cô, lần này bốn tên côn đồ này đã từng học qua võ công lại có mục đích đến đây nhất định phải hạ cô.
Thanh Băng lần lượt đánh vào nguyệt đạo của bọn chúng, cô không đánh vào tử nguyệt nên chỉ có thể làm chúng đau đớn ít phút mà thôi.
Dưới trời mưa, một người con gái đánh với bốn gã đàn ông cao to lực lưỡng. Tất cả điều ướt mem.
Thấy đồng bọn ngày càng yếu thế, Chí Dĩnh không thể tin nổi nhìn Thanh Băng. Được lắm, không thể chính nhân quân tử đánh thì chỉ có nước làm tiểu nhân. Từ trong áo, Chí Dĩnh lấy ra một con dao bóng loáng, từ phía sau hắn đâm thẳng về hướng Thanh Băng.
Minh Khuê nhìn thấy Chí Dĩnh đánh lén Thanh Băng thì hoảng hồn mà hô to: “Thanh Băng, cẩn thận.”
Nhưng Thanh Băng không nghe thấy… cô vẫn không hay biết chuyện gì ở phía sau, cho đến khi…
~Đoàng~
Con dao gần đấm xuống Thanh Băng, thì một tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra trung ngay cánh tay cầm dao của Chí Dĩnh, khiến hắn đau đớn mà buông dao ôm tay mình kêu la.
“Á….”- Minh Khuê thấy nổ súng thì hoảng sợ. Giữa thời đại pháp trị, sao,sao lại có người có súng?.
Thanh Băng nhíu mày quay lại, thì không dấu nổi sự ngạc nhiên trên mặt.
Người vừa cứu cô không phải là một người…
Hoàng Long, Ngũ Long, Đức Long, Vân Long. Tứ Long điều đến đây…
Tứ Long nhanh chóng đánh 3 tên côn đồ còn lại ngã xuống, sau đó đến trước mặt Thanh Băng. Bọn họ vừa kích động, vừa nghi ngờ, vừa vui mừng đến sắp khóc.
“Lão, lão đại…”- Vân Long lắp bắp nhìn Thanh Băng. Tính tình Vân Long trước giờ giống hệt Văn Vĩ nên mắt anh ta đã rơm rớm nước mắt.
Thanh Băng lại nhíu mày, đàn ông đều thích khóc như vậy sao? Tính tình Vân Long và Văn Vĩ giống hệt nhau. Nếu không phải Vân Long là chuyên gia Hacker hàng đầu thế giới thì suốt đời cũng đừng mơ gia nhập Tứ Long.
“Con trai sao lại khóc? Thật đúng là mất mặt Thiên Long.” Thanh Băng nghiêm giọng, như quở trách, cũng như đang nuông chiều một đứa trẻ.
“Lão Đại. Đúng là Lão Đại rồi, Văn Vĩ không lừa chúng ta…”- Tứ Long vui mừng nhào đến ôm Thanh Băng. Chỉ có Trịnh lão đại mới khó chịu khi nhìn thấy người khác khóc, chỉ có Trịnh lão đại mới có được sự bình tĩnh khi nghe tiếng súng, chỉ có Trịnh Lão Đại mới có được khí thế này cũng chỉ có Trịnh lão đại mới có sự nghiêm khắc này đối với người của mình. Không sai, chỉ có Trịnh lão đại của bọn họ.
Thanh Băng dù sao cũng là con gái làm sao có thể để bốn người đàn ông ôm mình, cô nhanh chóng né ra chỗ khác để bọn họ ôm phải một khoảng không.
“Lão đại, xử lí đám người này thế nào?”- Hoàng Long nhìn đám người kia, Hoàng Long có ngũ quan khá anh tuấn, hàng lông mày anh ta đậm và đen, đôi mắt màu xám và mái tóc màu đen, rất giống huyết thống người châu âu. Tính tình thì rất chững chạc cũng nghiêm túc, khá ít nói. Sở trường của Hoàng Long là bắn súng. Phát súng lúc nãy cũng từ súng anh ta mà ra.
Mặt Thanh Băng vẫn không có biểu cảm: “Chuẩn bị xe, đưa bọn họ đi rồi tính.”
Thanh Băng nhìn qua nhìn lại kiếm hình bóng bé nhỏ kia, sau đó nhìn thấy Minh Khuê đang run lên không rõ vì lạnh hay vì sợ, Thanh Băng đi đến đỡ Minh Khuê dậy
“Lạnh à?”
Minh Khuê lắc đầu. Nhưng đồ của cô ta đã ướt hết rồi, không rõ là mồ hôi hay nước mưa. Nắm lấy tay Thanh Băng “Thanh Thanh, em không sao chứ? Ướt hết rồi, có lạnh không, có bị thương ở đâu không?”
Thanh Băng lắc đầu, thật không hiểu nổi, đã thành ra thế này rồi còn quan tâm đến cô?
Vừa lúc tài xế đến nơi, Thanh Băng giao Minh Khuê cho tài xế đưa về còn cô thì đi với đám Tứ Long.
Tứ Long làm việc nhanh gọn lẹ, mới ít phúc đã chuẩn bị 2 chiếc xe. Thanh Băng và Từ Long ngồi một chiếc, chiếc còn lại là để cho đám người Chí Dĩnh ngồi.
“Tại sao các cậu đến đây?”- Thanh Băng ngồi ở ghế sau.
“Thiếu gia đã kể cho chúng tôi chuyện của Lão Đại, nên chúng tôi vui mừng quá mà chạy đến đây, chạy đến nhà họ Trịnh thì họ nói Lão Đại đi học chưa về nên chúng tôi đi tìm, trên đường đi thì gặp người.”- Vân Long nói.
Thanh Băng im lặng một lúc: “Các cậu tin?”
4 người im lặng, làm sao bọn họ tin được? lúc Văn Vĩ kể lại bọn họ chỉ xem như chuyện hoang đường, nhưng thật sự Văn Vĩ kể quá có…. ‘tâm’. Khi bọn họ tới đây thì họ đã tin, hoàn toàn tin. Tứ Long là cánh tay trái phải của Thanh Băng, tuy rằng ngoại hình cô không giống nhưng khí thế cô vẫn thế, cộng thêm câu chuyện Văn Vĩ kể, họ tin. Trịnh Lão Đại vẫn còn sống.
Thanh Băng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc:
“Băng nhi, có chuyện gì à?”- Đầu dây bên kia Đài Phong lo lắng hỏi.
“Phải có chuyện?”- Thanh Băng lạnh giọng.
“À, không.”- Đài Phong nhanh chóng sửa ‘sai’
“Nhưng lần này thật sự có chuyện.”- Thanh Băng mỉm cười, nụ cười của cô khiến Tứ Long như muốn lọt tròng mắt ra ngoài, lão đại của bọn họ đang…cười chứ không phải cười lạnh hay nhếch miệng…
Đài Phong bên kia biết mình bị cô đùa nên thở dài: “Thật là, bảo bối, có chuyện gì?”
“Anh chuẩn bị cho em một phòng VIP ở Rose được không?”
“Không thành vấn đề. Nhưng sao em không về nhà?”
“Có chút chuyện cần xử lý.”- nói tới đây, ánh mắt Thanh Băng loé lên tia lạnh lùng Gi*t chóc
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc