Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi - Chương 23

Tác giả: Cửu Bả Đao

Hoàn toàn là bản năng sinh vật, tôi ngơ ngẩn nghển cái cổ lên.
“Hạ gót!”
Một cảm giác sặc sụa nồng đậm đến độ làm suy sụp ý thức cứ thế men theo quỹ đạo hạ xuống của gót chân đè vào sống mũi, rơi xuống môi rồi thẳng một mạch xuống tới cằm. Không kịp đau đớn, tôi chỉ thấy vừa sặc vừa xót, trước mắt tối sầm lại.
Kiến Vĩ đá trúng một cước, đang mừng rỡ định bồi thêm một đòn nữa, tôi vội giơ nắm đấm không còn chút sức lực nào lên, hằn học trừng mắt nhìn cậu ta, làm bộ khí thế sắp bùng phát đến nơi. Kiến Vĩ thoáng do dự, sau đó lùi lại một bước.
Hết giờ, Nghĩa Trí tuyên bố kết quả trận đấu, mọi người vỗ tay như điên dại, kết quả đương nhiên là Kiến Vĩ chiếm ưu thế từ đầu chí cuối giành thắng lợi.
Lúc tôi đau đớn rút ra khỏi sàn đấu, mũi miệng đều đầy máu tươi mằn mặn, bên trong môi bị răng đập vào rách toác ra, vết thương khó lành ấy về sau làm tôi phải húp cháo Quảng Đông suốt mấy tuần liền.
Kiến Vĩ được mọi người hoan hô vang dội, còn tôi thì hết sức hài lòng ngậm cục giấy vệ sinh thấm máu, ngồi trong góc nghỉ ngơi.
Đủ rồi, đúng là thỏa mãn quá đi mất.
Lên đại học rồi mà vẫn có thể sung sướng ẩu đả, lại còn không bị ghi lỗi, chẳng những thế còn được tẩn nhau với nhân vật lợi hại chừng ấy, đúng là sướng thật! Có thua cũng chẳng làm giảm chút bản sắc anh hùng nào của tôi cả!
Nhờ có Nghĩa Trí hỗ trợ, trận đấu thứ hai và thứ ba cũng kết thúc một cách thuận lợi.
Hai bạn cùng phòng của tôi đều giành chiến thắng, Kiến hán thậm chí còn dùng Nhu đạo đánh bại tuyệt chiêu “đạn cước” của anh năm thứ ba trong câu lạc bộ Võ thuật Cổ truyền, quả nhiên nghĩa khí mới là vương đạo. Nhưng tất cả đều cảm thấy trận đấu của tôi và Kiến Vĩ mới là hay nhất, xét cho cùng thì đó là trận duy nhất mà đòn nào đòn nấy đều vào da vào thịt, song phương lại đều “đổ máu”.
Tôi thật là, kiêu ngạo vãi cả ra!
Sau khi giải đấu kết thúc, tôi hết sức cao hứng mời Kiến Vĩ và đám bạn cùng phòng đến chợ đêm ở Đại học Thanh Hoa ăn khuya, coi như mừng công.
Miệng tôi đau đến tưởng như sắp ૮ɦếƭ đến nơi, nhưng vẫn gắng gượng ăn tào phớ với cả bọn. Kiến Vĩ thì luôn mồm xin lỗi, còn bảo may mà trong hiệp ba tôi không thử tóm lấy chân cậu ta, vì cậu ta định ngay khi vừa bị tôi tóm chân, sẽ phi thân xoay người trên không trung, dùng chân kia đá tạt vào mặt tôi.
“Mỗi ngày tớ đều luyện tập đá xoay vòng với bao cát trong phòng ngủ, chỉ hy vọng có ngày được dùng đến chiêu ấy.” Nét mặt Kiến Vĩ đầy vẻ chờ mong, như thể tiếc nuối lắm vậy.
“Đệch! Chúng ta là bạn học mà! Thế mà cậu lại muốn dùng đại tuyệt chiêu đá xoay vòng nhằm vào mặt tớ hả!” Tôi phẫn nộ hét lên, sau đó cùng cả bọn phá lên cười ha hả.
Trở về ký túc xá, tôi mua một túi đá lạnh để chườm cái miệng sưng vù, trong lòng chỉ thấy càng thêm cao hứng. Đối với tôi, giải đấu kết thúc chỉ là một sự khởi đầu, thời gian vui vẻ thực sự còn ở phía sau.
May thay, trên bbs[2] nhìn thấy tài khoản của Thẩm Giai Nghi online.
[2] Bulletin Board System: hệ thống thảo luận trực tuyến, một dạng tiền thân của Internet forum (diễn đàn mạng) vào những ngày đầu của mạng Internet. Người dùng có thể vào đây đọc tin, trao đổi công khai, hoặc gửi tin nhắn cá nhân, chat chit… Hiện nay thuật ngữ “BBS” được dùng tương đương với forum, nhưng vào thời điểm của câu chuyện này, thì Internet forum vẫn chưa xuất hiện.
“Hi hi, rảnh không?” Tôi gõ bàn phím.
“Ừm, sắp làm xong bản báo cáo rồi. Sao cậu vẫn chưa ngủ?” Cô chậm rãi gõ lại.
“Làm sao mà ngủ được? Tớ gọi điện cho cậu nhé, kể cho cậu chuyện này lợi hại lắm.”
“Được đấy.”
Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Giai Nghi trong tâm trạng náo nức muốn khoe khoang khí phách hào hùng của bậc nam tử hán.
Mặc dù miệng rất đau, nhưng tôi vẫn cực kỳ hưng phấn kể cho Thẩm Giai Nghi tất cả mọi chuyện, không phân biệt chuyện lớn chuyện nhỏ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, mỗi chiêu thức ẩu đả đều cố gắng hình dung một cách rõ nét nhất có thể.
Thẩm Giai Nghi lắng nghe với thái độ trầm mặc, tôi nghĩ cô không đến hiện trường tận mắt chứng kiến tất cả, có lẽ khó lòng cảm thụ được biểu hiện của tôi dũng cảm đến chừng nào, vì vậy, tôi cứ liên tục liên tục nhấn mạnh.
“Thật đấy! Khủng khi*p cực luôn! Hiệp hai tớ bị đạp một cú chính diện, trúng ngay bụng, đau vãi! Tớ đau đến nỗi sắp ọe ra, cũng may tớ giả vờ tung ra một cú đấm Kiến Vĩ mới lùi lại, bằng không đảm bảo tớ sẽ bị đá cho quỵ xuống ngay.” Tôi khoa chân múa tay diễn tả.
Thẩm Giai Nghi vẫn im lặng.
“Thực ra mỗi hiệp chỉ có một phút thôi, nhưng còn mệt gắp trăm lần so với tưởng tượng của tớ, nghĩ lại lúc đầu tớ còn định đánh chín hiệp cơ, ha ha, nếu ước định như vậy, bây giờ chắc tớ chẳng còn hơi mà cầm ống nghe nữa rồi…”
Thẩm Giai Nghi vẫn im lặng.
“Cậu biết tỉ thí đứng là gì không? Tức là chiến đấu đối kháng trong tư thế đứng ấy, có người nói hiện giờ mạnh nhát trong lĩnh vực này chính là quyền Thái, hôm nay tớ ít nhiều cũng được lĩnh giáo rồi, đệch, quả nhiên là khủng khi*p thật, tớ vừa áp sát Kiến Vĩ đánh cậu ta, chân cậu ta không đủ khoảng cách để đá tớ, liền dùng cùi chỏ mà thúc tới! Tớ chỉ sợ xương sườn bị đánh gãy…”
Thẩm Giai Nghi vẫn im lặng.
Tuy rằng chân Kiến Vĩ rất khủng, gióng như cái roi vậy, nhưng nói về chịu đòn, thì ai mạnh hơn ai cũng khó nói lắm nhỉ? Nắm đấm của tớ đây cũng cứng lắm nhé, chỉ cần mặt cậu ta trúng thêm một đấm nữa của tớ, trăm phần trăm là ngã vật xuống đất ngay!”
Thẩm Giai Nghi vẫn im lặng, thật là ૮ɦếƭ người.
“Cậu có biết đòn hạ gót không? Tuyệt kỹ mộng ảo đấy nhé! Tớ đánh nhau nhiều như vậy, đây mới là lần đầu tiên trông thấy động tác cao cấp như thế, đệch, lúc chân Kiến Vĩ giơ lên cao tớ đã biết ngay thể nào cũng là chiêu hạ gót rồi, nhưng tớ vẫn ngu ngốc ngẩng đầu lên, cứ thế… vù! Bốp bốp bốp bốp, mũi, nhân trung, miệng, cằm của tớ, toàn bộ đều trúng chiêu!” Tôi càng kể càng hưng phấn.
Thẩm Giai Nghi không im lặng nữa.
“Kha Cảnh Đằng, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế?” Cô lên tiếng, giọng nói toát lên một nỗi ưu tư mà tôi chưa từng cảm nhận bao giờ.
“…ý cậu là sao?”
“Cậu tổ chức giải đấu kỳ quặc gì vậy? Thi đấu kiểu ấy có ý nghĩa gì chứ?” Thẩm Giai Nghi rất tức giận.
“Có ý nghĩa lắm ấy chứ, giải đấu võ tự do mà! Cậu không cảm thấy cực oách à? Hai người đàn ông…” Tôi líu lưỡi lại, tình hình có vẻ không được ổn cho lắm.
“Không phải là đánh lộn à? Kha Cảnh Đằng, cậu cố tình tổ chức một giải đấu để làm mình bị thương, thi đấu kiểu ấy tớ chẳng thấy hay ho gì cả, sao cậu lại có thể trẻ con vậy chứ?” Thẩm Giai Nghi càng nói càng giận, giọng nói nghe như cô giáo.
“Trẻ con?” Tôi khó lòng chấp nhận.
“Đúng là trẻ con! Rất trẻ con! Cậu nói cho tớ biết đi, cái giải đấu kỳ quặc này của cậu ngoài việc làm bản thân và người khác đều bị thương ra, rốt cuộc cậu có thể học được gì chứ?” Thẩm Giai Nghi chất vấn.
“Cần gì phải học chứ? Có nhất thiết làm chuyện gì cũng phải học được điều gì đó không?” Trái tim tôi bị giày vò, xéo nát.
“Ít nhất cậu cũng học được tổ chức cái kiểu thi đấu ấy sẽ bị thương, mà bị thương kiểu ấy thật là vô ích! Trẻ con, cậu đúng là đồ trẻ con! Tớ chỉ có thể nói là cậu ăn đòn cũng đáng đời thôi!” Thẩm Giải Nghi không sao chấp nhận nổi.
Trong khi đó, cảm xúc của tôi cũng bị đẩy lên mỗi lúc một cao, mỗi lúc một chất chồng, trong lòng cuộn trào sôi sục một nỗi bi thương khó diễn tả thành lời.
Tôi không muốn uất nghẹn, không muốn nhẫn nhịn.
“Trẻ con? Cậu không biết giải đấu võ tự do lần này đối với tớ là một kinh nghiệm rất hay sao? Cậu có thể chỉ đơn thuần mừng thay cho tớ thôi được không?” Cơn giận của tôi bùng phát.
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Giai Nghi dường như ngẩn ra.
“Mặc xác là đấu võ tự do hay đánh lộn, tại sao thi đấu Taekwondo thì rất chính đáng, thi đấu Nhu đạo cũng rất chính đáng, mà tớ tổ chức thi đấu kỹ xảo đánh nhau không theo quy định lại rất trẻ con chứ! Rõ ràng là còn lợi hại hơn nhiều! Trong giải đấu kiểu này có thể cố ý chọn đối thủ lợi hại nhất để đánh, chẳng phải cần dũng khí rất lớn hay sao?” Cả người tôi như đang bùng nổ.
“… về sau cậu vẫn muốn tổ chức giải đấu kiểu này nữa à?” Thẩm Giai Nghi lạnh lùng nói.
“Tại sao lại không? Nhất định phải tổ chức lần hai!” Tôi tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Trẻ con!” Thẩm Giai Nghi vẫn chưa nguôi tức giận.
“Tại sao cậu lại phủ định một thứ rất quan trọng với tớ? Đây là một phần quan trọng trong cá tính của tớ, cậu là người hiểu tớ nhất trên thế gian này, chẳng lẽ cậu không biết?” Tôi hít thở sâu.
“Thứ rất quan trọng với cậu, lại chính là tự làm tổn thương mình à?” Cô lạnh lùng nói.
Đâm tôi đau nhói, đâm thật sâu.
Khoan xoáy vào trong tim, đau đớn run rẩy không thể nào rút ra được.
“Tớ buồn lắm.” Tôi rơi nước mắt, không còn giận dữ nữa.
Thay vào đó, là nỗi thương tâm vì không ai hiểu được mình.
“Có lẽ, tớ không thể nào tiếp tục được nữa.” Tôi òa khóc, “Thẩm Giai Nghi, hình như tớ, không thể nào tiếp tục theo đuổi cậu được nữa, trái tim tớ đang rất khó chịu, vô cùng vô cùng khó chịu.”
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, tôi đưa ra quyết định lớn nhất trong đời mình.
Thẩm Giai Nghi ở đầu dây bên kia cũng không im lặng, cô nhanh chóng trả lời tôi.
“Vậy thì cậu đừng theo đuổi nữa!” Cô cũng rất cường, làm tôi gần như đánh rơi ống nghe điện thoại.
Chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện chẳng vui vẻ gì ấy.
Tôi trở lại trước máy tính, vừa gào khóc vừa gõ bàn phím, viết một bức thư thật dài cho Thẩm Giai Nghi nói lời tạm biệt.
Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt.
Cậu vĩnh viễn không bao giờ thấy được cái bóng lủi thủi bỏ cuộc của tớ thương tâm nhường nào, sự trẻ con của tớ là do bản tính hăng hái sôi sục, cùng nhờ vào bầu nhiệt huyết ấy, tớ mới có thể yêu cậu lâu đến thế.
Mà bầu nhiệt huyết ấy, nay lại bị cậu phủ định như một thứ chẳng hề quan trọng.
Tám năm rồi, đã yêu Thẩm Giai Nghi tám năm rồi.
Ba năm cấp II, ba năm cấp III, hai năm đại học, mỗi ngày yêu người con gái ấy đều khiến tôi phấn chấn tinh thần, mỗi lần tỉnh giấc mộng đều biết được ý nghĩa tồn tại của ngày hôm ấy. Khiến tôi hạnh phúc. Khiến tôi có thứ để hết lòng quan tâm trên thế giới này. Khiến tôi hôm nay đau đớn khóc òa.
Tại một điểm mốc quan trọng của cuộc đời, tôi hiểu ra mâu thuẫn về cá tính giữa mình và Thẩm Giai Nghi. Mâu thuẫn này tôi sớm đã biết từ lâu, bạn bè bên cạnh cũng không ngừng nhắc nhở, nhưng tôi luôn cho rằng giữa Thẩm Giai Nghi đứng đắn nghiêm túc và kẻ sôi nổi quậy phá như tôi đây, mâu thuẫn ấy không có gì đào thải nhau, mà ngược lại còn là một sự tương phản lãng mạn.
Đời người không có chuyện tình cờ, chỉ có thể nói là do số mệnh xui khiến.
Để lỡ thời cơ nghe thấy câu thần chú nhiệm mầu, lại vì một trận thi đấu hoang đường mà đầy nhiệt huyết, tôi và người con gái mình yêu sâu sắc từ đây chia lìa đôi ngả trên con đường tình, mỗi người đi theo lối riêng, bôn ba trên những tuyến đường đời khác nhau.
Bôn ba, nhưng lại xoắn xuýt lấy nhau.
Không lâu sau, tôi có bạn gái. Thẩm Giai Nghi cũng có bạn trai.
Nhưng cậu chuyện của chúng tôi, không vì thế mà kết thúc.
Tám năm thầm yêu, khiến hai chúng tôi có mối liên hệ rất sâu sắc.
Còn thắm thiết hơn tình nhân, còn chắc chắn hơn bạn bè.
Đó là một thứ ràng buộc.
Chương 23
Chúng ta bao giờ cũng tìm kiếm một người “liên kết” với mình trên thế gian này.
Có rất nhiều phương thức liên kết, có thể là một kiểu bầu bạn, có thể là một kiểu đem lại hơi ấm cho nhau, hoặc cũng có thể là một sự ăn ý mờ nhạt.
Mà việc thông qua tình yêu để liên kết đôi tác, chính là thứ quan hệ mà chúng ta khao khát nhất.
Trong bộ manga kinh điển H2 của Adachi Mitsuru, Hiro thấp hơn Hiraki một cái đầu, cuối cùng khi chiều cao vượt qua Hiraki, vẫn không thể ở bên cạnh cô được.
Truyện tranh là như thế, còn truyện các bạn đang đọc lại không phải một tiểu thuyết hư cấu, mà chính là cuộc đời chân thực khấp khểnh gập ghềnh của tôi đây.
Tôi chỉ có thể dốc hết khả năng, chứ không thể thực sự điều khiển được kết cục vĩnh viễn mập mờ.
Với tôi, công cuộc theo đuổi Thẩm Giai Nghi vẫn dừng lại ở ba xen ti mét không thể nào vượt qua ấy, ba xen ti mét nhọc nhằn.
Bỏ cuộc rất đau khổ, thật sự rất đau khổ. Đau khổ đến mức tôi hoàn toàn không tưởng tượng ra được bất cứ hình ảnh so sánh nào để chuyển tải nỗi đau ấy.
Trong những ngày tháng tôi học, hoặc có thể nói là làm quen với việc “không thể ở bên Thẩm Giai Nghi”, tôi cũng đã phải liên kết lại tình cảm của mình và Thẩm Giai Nghi. Đa phần là cố ý né tránh, có một khoảng thời gian rất dài tôi không gặp Thẩm Giai Nghi, chỉ gọi điện chúc phúc cô và bạn trai, nghe cô chậm rãi kể chuyện giữa hai người họ, giống như là… bạn bè thực sự.
Còn tôi. Người con gái ở bên tôi, tên thân mật gọi là Chó Xù.
Đối với tôi, quen Chó Xù là một kinh nghiệm yêu đương rất khó hình dung. Trong tám năm theo đuổi Thẩm Giai Nghi, tôi đã tiêu hao rất nhiều sức lực, rất nhiều tố chất điên cuồng trong cá tính đã bị thiêu đốt đến cạn kiệt, bởi thế, tôi bắt đầu tìm hiểu một người con gái khác với tiết tấu khá điềm đạm.
Yêu một lần nữa, lại là tám năm dài đằng đẵng.
Đời người mãi mãi luôn ly kỳ hơn trong tiểu thuyết hư cấu. Tôi và Chó Xù cặp với nhau được vài tháng, Thẩm Giai Nghi và bạn trai lại đã vội vã chia tay.
Ở đầu dây bên này nghe được tin tức ấy, tinh thần tôi bỗng phấn chấn hẳn lên.
“Thế này hơi nhanh quá thì phải, sao lại chia tay?” Tôi kinh ngạc, nhưng tâm trạng lại rất vui.
“Này, cậu việc gì phải làm bộ kinh ngạc thế chứ? Cậu nghe xong rồi sẽ cảm thấy chẳng có gì khó hiểu cả đâu.” Giọng Thẩm Giai Nghi cũng không có vẻ gì đau lòng.
“Cậu không chọn tớ, lại đi chọn anh ta, anh ta phải là một người tốt hơn cả tớ. Nói thực lòng nhé, tớ cảm thấy mình đã ổn lắm rồi, nhưng anh ta hiển nhiên là còn tốt hơn, phải không? Sao lại đề nghị chia tay với người tốt như thế chứ?” Tôi khó tưởng tượng nổi.
“Ở bên một ai đó, việc anh ta có tốt hay không quan trọng lắm sao? Chủ yếu vẫn là cảm giác.” Thẩm Giai Nghi thoáng ngập ngừng, rồi chậm rãi tiếp lời: “Thực ra, từ rất lâu trước đây, tớ đã bắt đầu đoán xem cậu có yêu tớ hay không rồi.”
“Nhưng tớ giả vờ giống quá phải không?” Tôi cười.
“Cậu có giả vờ giống bạn bè bình thường thế nào chăng nữa, tớ vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của cậu dành cho tớ… không, phải nói là sự coi trọng mới đúng.” Thẩm Giai Nghi chầm chậm nhấn vào từng chữ một: “Cậu, rất coi trọng, tớ.”
“…”
“Khiến cho tớ cảm thấy, mình rất hạnh phúc.”
Một thứ tình cảm nặng nề đè nặng lên Ⱡồ₦g иgự¢ tôi. Hơi thở tôi đột nhiên ngưng đọng.
“Chưa bao giờ, thấy chán ghét à?” Tôi thở hắt ra một hơi dài.
“Sao lại thế chứ… cậu thích tớ, tớ rất thích.” Cô dè dặt nói, giống như mỗi chữ mỗi từ đều có trọng lượng đặc biệt.
Trọng lượng ấy đè nặng lên tôi. Tôi im lặng rất lâu, Thẩm Giai Nghi cũng không nói gì.
Thật lâu.
“Mà, cậu vẫn chưa nói tại sao lại chia tay đấy? Có phải anh ta đối xử không tốt với cậu không? Hay là cậu lại yêu anh khác rồi?” Tôi cố làm ra vẻ thoải mái.
“Đều không phải. Tớ chỉ cảm thấy, anh ấy chưa đủ yêu tớ.” Ở đầu dây bên kia, Thẩm Giai Nghi trầm ngâm thở dài: “Thực ra tớ cũng biết mình như vậy là không tốt, nhưng lại không thể nào không đề nghị chia tay. Đã từng được cậu yêu như thế, tớ sẽ cảm thấy tình yêu của những người khác dành cho tớ, dù thế nào cũng không thể so với cậu được…”
Linh hồn tôi run rẩy.
“Thì ra cảm giác được cậu yêu, thật sự rất hạnh phúc. Hồi trước tớ lại cứ coi điều đó như một lẽ đương nhiên.” Thẩm Giai Nghi nhỏ nhẹ nói: “Đây là báo ứng của tớ.”
“Nếu mấy tháng trước cậu nói với tớ điều này, thực chẳng biết tớ sẽ vui thế nào nữa.” Giọng tôi nghe vô cùng yếu ớt.
“Bây giờ nói với cậu, chẳng lẽ cậu không vui sao?” Thẩm Giai Nghi cười khúc khích.
“…” Tôi cười khổ, “Cực kỳ cực kỳ vui ấy chứ.”
Vui đến mức, tớ chỉ còn biết phản ứng bằng nụ cười gượng gạo.
Tôi có thể làm được gì bây giờ? Tôi đã rút lui khỏi tình yêu với Thẩm Giai Nghi, trấn thủ ở vùng biên cương có tên là “tình bạn dài lâu”. Vùng biên cương này là nơi dồi dào ánh nắng vui tươi nhất, nếu cần, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể không ngại ngần gì mà vỗ vỗ lên lưng nhau.
Đây là một mảnh đất, thật sự không cần đến sự báo đáp. Cũng là nơi mà bao lâu nay tôi vẫn chưa hề rời xa.
“Tớ cũng rất yêu, rất yêu cái thằng tớ đã yêu cậu năm ấy.”
Tôi chỉ biết nắm chặt ống nghe, chậm rãi nói: “Tớ lúc ấy, gần như không lúc nào không tỏa sáng lấp lánh đấy.”
“Cảm ơn cậu.” Cô nói.
Lên năm thứ ba đại học, bọn tôi lần lượt rút lui khỏi cuộc theo đuổi Thẩm Giai Nghi.
Sang năm thứ ba, ngoài tôi và A Hòa thực lực mạnh nhất ra, thằng Tạ Mạnh Học tham gia câu lạc bộ thanh niên Từ Tế của Đại học Y Đài Bắc (thiết nghĩ cũng biết là vì sao rồi!) cưa được một cô nàng ăn chay, từ đó bắt đầu cuộc đời ăn chay hoàn toàn mới mẻ của nó. Đỗ Tín Hiền tham gia câu lạc bộ thanh niên Từ Tế của Đại học Phùng Giáp (thật là thiện lương quá đi mất!) cũng có bạn gái, chỉ dành lại nụ cười thoáng qua cho quá khứ thầm yêu Thẩm Giai Nghi năm nào.
Buổi tụ tập nhân dịp tết m lịch năm ấy, bọn chúng tôi ngồi quây dưới đất chơi bài ăn tiền, chủ đề câu chuyện vẫn quanh quẩn xung quanh Thẩm Giai Nghi.
“Chậc, xem chừng ‘người có thể yêu Thẩm Giai Nghi’ chỉ còn lại mình Liêu Anh Hoằng thôi nhỉ?” Hứa Bác Thuần nói, cầm bài đảo mắt nhìn quanh.
“Ha ha, đúng đấy, nếu không ngại thì đến lượt tao cưa Thẩm Giai Nghi nhé?” Liêu Anh Hoằng cười khùng khục, nói: “Đối thủ càng lúc càng ít, mà dạo này tao hay gọi điện cho Thẩm Giai Nghi lắm.”
“Cưa đi, giao cho mày đấy!” Tôi cười thẫn thờ, ụp bài xuống: “Không theo nữa.”
“Có giỏi thì mày cưa đi.” A Hòa chẳng tỏ thái độ gì, đẩy đống phỉnh ra phía trước: “Tao tất tay.”
Vậy là Liêu Anh Hoằng nhanh chóng hành động, tối nào cũng gọi điện thoại đến ký túc xá trường Thẩm Giai Nghi, dùng cách của riêng nó, từ từ quấy rối, quấy rối…
Một đêm nọ, Thẩm Giai Nghi gọi điện thoại cho tôi, báo tin cô quyết định nhận lời yêu Liêu Anh Hoằng.
“Tớ báo cho cậu đầu tiên đấy!” Cô nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc