Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma - Chương 15

Tác giả: Vô Danh

Hơn mười ngày trôi qua.
Quả nhiên, mọi người trong thôn rất lương thiện, thỉnh thoảng mọi người đều lên thăm và mang thức ăn đến cho cô.
Nguyên lai là cô được phát hiện dưới chân núi, vào thời điểm cô được cứu về là đang hôm mê, liên tục bốn ngày bốn đêm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Có người cho rằng cô vẫn chưa tỉnh lại, lại có người nói cô là tiên nữ hạ phàm đang ngủ.
Thôn này rất nhỏ, chỉ một việc nhỏ cũng sẽ truyền đi khắp thôn, dĩ nhiên là chuyện của Mạc Tiểu Mễ cũng trở thành chủ đề chính trong thôn. Cô chính là người xinh đẹp nhất từ trước đến giờ xuất hiện trong thôn, cho nên đặc biệt được hoan nghênh.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là cặp mắt tròn tròn xinh đẹp như nước lại bị mù, nhưng mà tất cả mọi người lại đối với cô tốt như vậy nên cô cũng không còn sợ hãi, tập làm quen dần với cuộc sống không có ánh sáng.
Dựa người vào cửa, Tiểu Mễ có chút đăm chiêu, thế giới của cô chỉ có một màu đen khiến cho cảnh đẹp trước mắt nhưng cũng không thể nhìn thấy. Trước đó đã phát sinh chuyện gì cô cùng không nghĩ ra được, cô chỉ biết là ngày đó cô cùng Lẫm Lạc giả kết hôn cho ông nội xem, kết quả là cô được phát hiện ở chân núi hoang vu hẻo lánh này, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra.
Đem tháng sáu yên tĩnh, sương mù bao phủ khắp nơi, bầu trời lất phất những hạt mưa nhỏ.
Vốn là thời tiết oi bức, nhưng trong phòng lại lạnh như băng, gần 4, 5 độ, rõ ràng là có người chỉnh cho điều hòa giảm xuống.
Truyền hình đưa tin, hình của Lẫm Lạc và Tiểu Mễ, trên bàn đều là hình của Tiểu Mễ, ghi hình, ảnh chụp đều là của Tương Tiểu Mạn trong lúc nhàm chán đã chụp lại.
Thân thể thon dài ngồi trên ghế sôfa, tầm mắt của Lẫm Lạc đều dừng lại trên tivi. Trong đó, Tiểu Mễ trông rất sống động, hoàn toàn biểu lệ hết tính cách của cô, mày liễu tinh xảo, hai tròng mắt linh hoạt, khẽ tươi cười, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.
” Mễ Nhi…” Lẫm Lạc hai mắt ướt đẫm, nhẹ giọng gọi, tâm truyền đến một trận đau đớn, một cỗ lãnh khí dồn dập hạ xuống, dần dần đóng băng tâm hồn hắn.
Dường như mỗi ngày hắn đều phát tin trên truyền hình, lặp đi lặp lại nhắc nhở Tra t** chính mình.
Nhớ lại sau khi sự việc xảy ra mấy ngày, phía Tây công viên, một đám rừng vô cứ bị cháy, ngọn lửa hung mãnh dường như đã đem khu rừng này đốt cháy sạch. Khi đám người của Lẫm lạc đến nơi thì ngọn lửa hung tàn đã muốn đốt một nửa khu rừng thành mặt đất bằng phẳng, một cây cỏ cũng không để sót.
Nghe nói, có tiếng thét chói tai của một cô gái nhưng do lúc ấy lửa qua lớn, không ai có thể xông vào cứu cô ấy, cứ như vậy mà bị hóa thành tro bụi. Tất cả mọi người đều kết luận là Mạc Tiểu Mễ, bởi vì sự tình phát sinh rất trùng khớp, vừa vặn là cùng một khoảng thời gian.
Lúc ấy Lẫm lạc sợ hãi đứng tại đó, trái tim vỡ vụn, chứng kiến tất cả mọi việc khiến hắn quên cả hô hấp. Sắc mặt nháy mắt chuyển sang xanh, hắn ngón tay nắm chặt, lực đạo đột nhiên tăng thêm, cho đến khi có máu chảy từ lòng bàn tay của hắn…… Chảy dọc theo ngón tay thon dài rơi xuống mặt đất……
” Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn như vậy.” Lẫm Lạc giận dữ ngẩng mặt lên trời gào lớn, cảm xúc không khống chế được, điên cuồng gào thét. Hắn thề nhất định sẽ đem hung thủ băm thây vạn mảnh.
Giật mình tỉnh lại trong cơn ác mộng, trong mộng Tiểu Mễ toàn thân cháy rực, gào thét gọi tên của hắn, thế nhưng hắn cũng không ở bên người cô, không thể hảo hảo bảo vệ cô.
Hai năm trôi qua, ai cũng không biết, Tiểu Mễ vẫn còn sống trên nhân thế.
Đáng tiếc là hai mắt của cô không có khôi phục lại thị lực, năm đó bác sĩ nói cô phải đến bệnh viện lớn trong thành thị mới có thể khám và chữa bệnh được. Cái chính là Tiểu Mễ đang ở đất khách, người trong thôn cũng không có rời khỏi đây, nếu có cũng chỉ là thị trấn bên cạnh. Đi qua, lại tốn công vô ích quay trở lại.
Hai năm đã khiến cô làm quen với thế giới màu đen, quen với đường nhỏ trong thôn, quen với đường đồng ruộng, đi lại trong thôn, bởi vì cô đã thiên biến vạn biến sờ soạng bước qua. Chính là không cần gậy dẫn đường cô cũng có thể đi hết lộ trình, cô cũng thường xuyên đi một mình đến phía sau ngọn núi của thôn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, xung quanh cô đều là hương thơm của hoa dại, trên cây chim cất cao tiếng hót, gió nhè nhẹ thổi. Cây cối hoa cỏ ở đây khiến cô có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của chúng, mạnh mẽ vì bản thân mà nở rộ.
Cô vẫn như trước ngồi ở gò đất bên trên tảng đá, lại là hái được một đóa hoa dại, đếm đếm cánh hoa,” Hắn sẽ tìm đến ta, hắn sẽ không tới tìm ta, hắn sẽ… Hắn sẽ không…” Hai năm qua, chính là như vậy cho hết thời gian, đại đa số đến cuối cùng của một cái đóa hoa đều là Thích Lẫm Lạc sẽ đến tìm cô.
Cô đang chờ đợi, luôn luôn chờ đợi, cô tin tưởng rằng nhất định Thích Lẫm Lạc tiên sinh sẽ tìm được mình. Mặc kệ bao lâu, cô nhất định phải đợi hắn.
Nhớ thương cũng biến thành một loại bệnh, lúc nào cũng quấn quanh tâm trí của cô. Mỗi ngày đều nhớ tới những nơi cô cùng Thích Lẫm Lạc đã đi qua, mặc kệ là hạnh phúc hay sầu bi.
Cô cũng không chán ghét, ngược lại thỉnh thoảng ngây ngô cười, cô rất rõ ràng, cô là vì yêu mà si mê.
Thời gian dài trôi qua, cũng sẽ là mắc bệnh tương tư, có nhứ thương người nào đó thì sẽ không còn thấy cô đơn.
” Lại suy nghĩ đến người tình ca ca?” Một thanh âm xuất quỷ nhập thần ở sau lưng Tiểu Mễ vang lên.
“Hồng, cậu lại dọa tớ.” Tiểu Mễ tim đập nhanh, vỗ vỗ ***.
” Là cậu suy nghĩ rất nhập tâm, ngay cả tớ đi phát ra tiếng động lớn như vậy cậu cũng không có nghe thấy.” Hồng cố ý giễu cợt cô.
” Tớ nào có a.” Tiểu Mễ mặt đỏ bừng.
” Còn nói không có, ha ha… Mặt đều đỏ bừng rồi.”
“……”
Hai người ở bên kia đùa giỡn, tiếng cười vang vọng khắp sườn đồi.
Đức Bành cho cô một cái túi thơm, cô mở ra, bên trong có hai tấm bùa hộ thân và vài tờ giấy linh tinh, mặt trên chỉ toàn văn tự loằng ngoằng, là Hồng đọc cho cô nghe.
Mễ Nhi, cháu gái yêu quý:
Khi cháu đọc được tờ giấy này co lẽ ông cũng đã mất. Nhưng có một sự thật mà cháu phải biết, thiên sứ ca ca mà cháu rất mực yêu quý, không phải là người mà cháu luôn tạ ơn, mà là người luôn luôn ở bên cạnh cháu – A Lạc.
Kỳ thật ông sớm đã biết, nhưng là A Lạc lại không cho ông nói cho cháu. A Lạc là đứa tốt bụng, khi ông nội còn nằm ở viện, nó là một người bận rộn những lại vì lão già này mà thường bớt thời giờ lại thăm ông, điểm này làm cho ông phi thường cảm động.
Nó vẫn là rất thích cháu, cho nên ông hy vọng cháu có thể gả cho nó, nó là người đáng tin cậy để cho cháu giao phó cả đời mình, cũng chỉ có nó mới có thể làm cho ông yên tâm.
Cháu phải đối tốt với nó, đừng phụ tình của nó đối với cháu.
Sau khi đã biết chân tướng mọi việc, khuôn mặt nở nụ cười, nước mắt trong nháy mắt cứ liên tục rơi xuống, Tiểu Mễ mới biết được chính mình có bao nhiêu ngốc, vừa cười vừa khóc. Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã nên nhận ra mới đúng, cái cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy.
Khó trách khi cô ở trước mặt hắn nhắc tới‘ thiên sứ ca ca’, hắn luôn thờ ơ, trong lòng hắn nhất định là đang cười nhạo cô, cười vì cô không hề biết sự thật.
Hắn vì cái gì không nói cho cô chứ, vẫn giấu diếm sự thật, còn làm cho cô tự cho là đúng đi đến kết luận Khải Thụy mới chính là người cứu cô, Thích Lẫm Lạc thật sự rất xấu.
Văn phòng tổng giám đốc
” Chẳng lẽ anh còn quên không được cô ta sao?” Mối hận Văn Cơ đối với Tiểu Mễ không hề giảm, ngược lại lại gia tăng, vì cái gì ngay cả ૮ɦếƭ rồi còn mang theo trái tim của Lẫm Lạc đi theo nữa.
Hai năm qua, cô vào công ty đi làm cũng chỉ vì muốn tranh thủ tình cảm của Lẫm Lạc; cô dùng hết toàn tâm toàn ý, tìm mọi cách lấy lòng hắn nhưng nhận lại được chỉ là sự thờ ơ vô cảm của hắn.
Hắn tựa hồ so với trước kia càng thêm lạnh lùng vô tình, hoàn toàn khép kín bản thân. Không kể ngày đêm đều là vùi đầu làm việc, đối với những người phụ nữ bên cạnh thì nhắm mắt làm ngơ.
Nghe tiếng, Lẫm Lạc vùi đầu xem văn kiện, tầm mắt khựng lại vài giây, rất nhanh khôi phục sự lạnh lùng, lại tiếp tục duyệt văn kiện.
Quên? Nói dễ hơn làm, Tiểu Mễ là người duy nhất hắn yêu kiếp này, hắn tin tưởng, cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên.
” Cô ấy sẽ vĩnh viễn không trở lại, anh…” Văn cơ còn chưa nói hết.
” Câm miệng, nếu không thể im lặng thì cút cho tôi.” Câu nói lạnh nhạt mà chói tai thét ra, khuôn mặt tuấn tú không vui âm u nhìn kỹ Văn Cơ.
” Anh……” Cô rất không cam tâm, vì cái gì mà cô phải trả giá nhiều như vậy, nhưng lại không chiếm được thứ mà mình muốn, ông trời đối với cô thật không công bằng.
Cốc… Cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên.
” Vào đi.”
Lý Khắc nghiêm trang đi đến.
” Tổng giám đốc, có tin tức…” Lý Khắc nói một nửa mới phát hiện trong phòng còn có người khác.
” Cô đi ra ngoài đi.” Lẫm Lạc liếc mắt nhìn văn Cơ một cái, bình thản nói.
Văn cơ trợn mắt nhìn Lý Khắc, khó chịu ra khỏi văn phòng.
” Có chuyện gì, nói đi.” Lẫm Lạc vẫn như cũ cúi đầu xem văn kiện.
” Đã bắt được hung thủ hại tiểu thư.” Lý Khắc vẻ mặt bình tĩnh.
Nghe tiếng, Lẫm Lạc nâng mi mắt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia hận ý, hỏi:” Hắn ở đâu?”
” Nhốt tại tầng hầm, còn có vợ và con của hắn.”
” Tốt lắm, đưa tôi đến đó.”
Hai năm lùng bắt rốt cục cũng có tin tức, Lẫm Lạc không có khả năng dễ dàng buông tha cho hắn, nhất định phải làm cho hắn còn sống không bằng ૮ɦếƭ, vợ chồng ly tán, để hắn biết được nỗi thống khổ khi mất đi người mình yêu quý.
” Dạ” Lý Khắc cung kính nhường đường.
Lẫm Lạc đứng dậy, bước nhanh ra ngoài cửa, Lý Khắc theo ở phía sau.
Tại tầng hầm, Hoắc Cương ngồi dưới đất, hai tay bị khống chế. Sắc mặt xám xịt vô thần, trên người có vài vết thương, xem ra khi bị truy bắt đã từng có một trận đánh nhau kịch liệt.
Lẫm Lạc đi vào tầng hầm, ngồi xổm trước mặt hắn, P0'p cằm hắn, giọng nói sắc lạnh:” Là ai sai ngươi làm việc đó?”
Hắn không nói chuyện, trưng ra bộ dạng muốn chém muốn giết tùy ngươi.
Lẫm lạc khinh miệt cười cười:” Xem ra vẫn là không chịu nhận tội?” Tay P0'p chặt cằm của hắn rồi đẩy ra.
Đứng dậy, hạ lệnh cho người phía sau.
” Thả ra, thả con của tôi ra.” Người phụ nữ giãy dụa bị người dẫn vào đây.
” Cương–” Người phụ nữ nhìn Hoắc Cương.
” Ba ba, ba ba…” Đứa trẻ gọi
” Thế nào? Ngươi muốn tận mắt chứng kiến cái ૮ɦếƭ của vợ con mình sao?” Lẫm Lạc trêu chọc hỏi, hắn hận không thể tự tay đập nát người này.
” Muốn chém muốn giết thì các người cứ tìm ta, không cần làm bị thương bọn họ.” Hoắc Cương trong lòng sợ hãi, mà lực không đủ.
Lẫm Lạc hung tợn nắm dầu của hắn nói,” Nói được thì phải làm được, vào thời điểm người *** Tiểu Mễ, tại sao ngươi không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?” Lửa giận nháy mắt dấy lên, chiếm lĩnh toàn bộ trái tim hắn.
” Giết bọn họ.” hết kiên nhẫn, Lẫm Lạc ra lệnh.
” Ba ba cứu mạng… Cứu mạng…” Đứa bé sợ hãi đứng lên.
Hoắc Cương lập tức quỳ xuống cầu xin:” Không cần a… Cô ấy còn sống, cô ấy còn sống…” Sợ hãi lan rộng trong lòng hắn, hắn rất sợ khi mất phải mất đi vợ và con.
Nghe tiếng, tâm của Lẫm Lạc đột nhiên rung lên, dồn dập hỏi ” Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?”.
” Cô ấy không ૮ɦếƭ, cô ấy hiện đang sống ở một thôn nhỏ phía nam.” Hoắc Cương không dám giấu diếm nữa,” Năm đó……” rồi chậm rãi đem toàn bộ sự việc kể ra không có nửa lời dối trá.
Vốn định hỏi kẻ chủ mưu đã sát hại Tiểu Mễ, lại ngoài ý muốn biết được Tiểu Mễ vẫn còn sống. Lẫm Lạc một khắc cũng không chậm trễ, trực tiếp lên máy bay đi tới địa điểm mà Hoắc Cương vừa nói; không thể không chế được tâm trạng trong lòng, rất muốn ngay bây giờ gặp được Tiểu Mễ, dọc theo đường đi cũng khó nén được thần sắc vui sướng, chỉ vì sắp cùng Tiểu Mễ gương vỡ lại lành.
Dọc theo đường nhỏ đầy hoa, con đường dần nhỏ lại khiến xe không đi vào,”shit” Lẫm Lạc chửi thề một tiếng, mở cửa xuống xe.
Bất đắc dĩ nhìn con đường nhỏ, cũng chỉ có thể đi bộ đi vào. Theo đường nhỏ nhìn lại, bãi cỏ xanh mượt ngay ngắn giống như nghênh đón lai khách.
Tuy là mùa hè nóng bức nhưng nơi này cũng là có gió mát mẻ, khiến con người ta thoải mái vạn phần.
ĐI theo lùm cây nhỏ, xuyên qua mà qua, xa xa rõ ràng có thể nhìn thấy một cái thôn nhỏ, Lẫm Lạc bình tĩnh nở một nụ cười có thể khiến người ta say mê, không phụ lòng người, rốt cục hắn cũng tìm được rồi.
Đi ngang qua một ông lão đang làm mộc, hắn trước hỏi thăm:” Xin hỏi, người này đã từng đến đây chưa?” bàn tay đưa ra bức ảnh có chụp một cô gái.
Ông lão nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Lẫm Lạc, hiển nhiên không phải là người địa phương, xem cách ăn mặc chắc chắn là con nhà giàu, bộ dạng cũng không giống người xấu, do dự mở miệng nói:” Phần đất bên ngoài thôn.”
” Vâng.” Đơn giản trả lời ông lão.
” Cậu tìm người là ở thôn của chúng tôi, để tôi dẫn cậu đi.” Ông lão thản nhiên nói.
” Thật sao? Cám ơn.” Lẫm Lạc kinh hỉ, bạc môi nở một nụ cười yếu ớt, hướng ông lão nói lời cảm tạ, rồi đi theo phía sau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc