Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 54

Tác giả: Tào Đình

Lại còn việc cậu ấy hát bài đó bằng mộtchất giọng dịu dàng mượt mà nữa, cậu ấy đã hát rằng,"Đã bao nhiêu người từngái mộ sắc đẹp của em hồi trẻ, nhưng đâu biết ai tình nguyện chịu đựng sự thay đổivô tình của thời gian."
Khóe mắt cay cay, có giọt nước mắt tràora.
An Lương vội vàng đến trước mặt hỏi:"Đau ở đâu à?".
Tôi nói anh là đồ ngốc, không kìm chế đượcbèn bật cười, nước mắt vẫn rơi xuống.
Tôi hỏi cậu ấy: "Anh có biết, ngày hômđó, em và Alawn chạy ra ngoài làm những gì không?".
Cậu ấy lắc đầu.
Tôi lại hỏi: "Có muốn biết không?".
Cậu ấy sững người lại, dường như đangsuy nghĩ, sau đó tiếp tục lắc đầu, nói: "Đó là bí mật của em, anh không nhấtthiết phải biết."
Tôi ghét cái điệu bộ trưởng thành đến độkhông thèm ghen tức hay chấp nhặt một đứa trẻ con như tôi, liền cố ý nói, "Nếu...em nói rằng, em không muốn ở bên anh..." Nói những lời ấy, tôi đưa mắt liếctrộm về phía An Lương, cặp đồng tử điềm tĩnh của cậu ấy có một chút luống cuốngkhông dễ gì nhận biết được, nhưng tôi thực sự không muốn làm cậu ấy lỡ dở, vẫntiếp tục nhẫn tâm nói, "Anh có hận em không?".
An Lương dường như đã cười ngay lập tức.Nụ cười đó giống như một kẻ tử tù bị giam trong ngục đã rất lâu rồi, thi thoảnghồi tưởng lại thời gian tự do yêu đương với người tình của mình năm xưa, vừa ngọtngào ấm áp, lại chua xót bất lực. Cậu ấy nói: "Anh mãi mãi không thể hận em được".
Tôi bật người dậy, hét lên đầy kích động:"Anh có biết không? Em ghét cái điệu bộ vĩ đại đó của anh! Vì nó nên em khôngtin anh thật lòng yêu em! Tình yêu là ích kỷ, là độc tài! Chứ không phải điệu bộvờ vịt như A Di Đà Phật đại từ đại bi như vậy! Anh thật sự không yêu cầu, khôngđòi hỏi gì như vậy sao? Chỉ cần em vui vẻ? Em ở bên cạnh người đàn ông khác màanh cũng không ghen tức hay sao?".
Lúc này, An Lương mới nói một cách rấtthật lòng: "Rất ghen tức. Anh cũng không phải là thánh nhân. Chỉ là anh khôngmuốn thể hiện ra mà thôi".
Tính hư vinh của tôi đã được ve vuốt,tôi mới tin rằng cậu ấy thích tôi. Trong lòng có chút đắc ý như vậy, tâm trạngmới thoải mái hẳn lên, lắc đầu lắc cổ nói: "Vậy nếu em từ chối anh, anh sẽkhông đòi hỏi gì cả, quay người đi ngay ư? Anh không hề có chút yêu cầu gì sao?Ví dụ như, anh có một mong ước nhưng không liên quan gì tới ý nguyện của em".
An Lương thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.Ngoài đó, trời xanh mây trắng, cành liễu xanh tốt um tùm. Hồi lâu, cậu ấy mớiquay người lại, nhìn tôi: "Nếu em thực sự hy vọng anh ra đi, anh chỉ muốn lấy lạihai thứ đã thuộc về anh".
"Thứ gì? Em đã lấy đồ gì của anh?" Tôingạc nhiên nói.
"Chính là tấm ảnh thẻ đó, em đã tặng anh,nó là của anh rồi." Điệu bộ nghiêm túc của An Lương khiến tôi cảm thấy cậu ấycũng có lúc rất đáng yêu như vậy.
"Thôi được, em sẽ về nhà tìm thử xem.Nhưng nếu không tìm được thì em cũng chẳng còn cách nào khác cả. Còn một thứ nữa,là cái gì?"
An Lương lại nói, chúng mình đi xem phimđi.
Tôi mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng bịgiam hãm trong bệnh viện suốt hai ngày rồi, thực sự cảm thấy bức bối, cũng quyếtđịnh ra ngoài một chút cho thư giãn. Vậy là tôi nhận lời luôn.
Cậu ấy chủ ý đưa tôi đến một rạp chiếuphim kinh doanh đã lâu, có phần cũ kỹ, hỏi tôi có nhớ nơi này không.
Tôi nở một nụ cười rất tươi, nói, nhớ,chẳng phải là chúng mình đã từng hẹn hò ở đây sao.
An Lương mỉm cười không nói gì. Mua haitấm vé, mua nước chanh, mua bỏng ngô. Tôi bấy giờ mới ý thức được sự chu đáo củaAn Lương, cậu ấy thậm chí còn nhớ rõ cả số ghế mà chúng tôi đã từng ngồi ngàyđó, lại chọn đúng vị trí ấy. Chuyện cũ lại hiện về trong tâm trí một cách rõràng, tôi lại cảm nhận được tôi của tuổi mười bảy, cảm nhận được niềm hạnh phúcnhỏ nhoi xen lẫn sự căng thẳng và lo sợ khi lần đầu tiên được đi xem phim với bạntrai. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc