Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 47

Tác giả: Tào Đình

Một giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên,chính là bạn gái của Alawn, cô ấy ngân nga: "Thái cúc đông li hạ, du nhiên kiếnNam sơn" (hái cúc dưới dậu đông, nhàn nhã ngắm núi Nam) (Tríchbài Ẩm tửu của danh nhân Đào Uyên Minh (365- 427) cuối thời Tấn đầu thời Nam Tống, Trung Quốc). Tôi quay lại nhìn cô ấy, thấy Alawn đang chăm chú nhìn cô ấy mỉmcười. Không cần phải nói, một người khí thế hiên ngang, một người thanh túthoát tục, rõ ràng là một cặp trời sinh rồi.
Lúc đó, cảnh tượng đẹp đẽ mà mọi ngườitrầm trồ ngưỡng mộ cũng không thể lọt vào mắt tôi nữa, trong đầu chỉ còn lạitâm trạng mù mịt mà Alawn và bạn gái của cậu ấy mang lại cho tôi, có cố gắng đếnmấy cũng không thể xua tan được.
Sau buổi tối, biệt thự có phòng riêng đểhát. Mọi người đều tập trung tại đó để hò hét và uống cho thỏa thích. Bạn gái củaAlawn rất tốt, cô ấy rất hay cười. Liên tục rót đồ uống, rót R*ợ*u cho mọi người,rót cả cho tôi nữa. Tuổi còn trẻ nhưng cô ấy ăn nói lại rất đĩnh đạc. Khả nănggiao tiếp của cô ấy khiến tôi phải tự thấy hổ thẹn. Mỗi câu nói, mỗi nụ cười đềurất đúng lúc đúng chỗ, điệu bộ khoe chân múa tay cũng rất hợp lý.
Đặc biệt là giọng nói của cô ấy, giọngnói nũng nịu trong trẻo như trẻ con, mềm mại ẻo lả, vừa ngọt vừa mềm, ngay cảcâu nói khi tức giận "sao anh lại như thế" cũng giống như đang làm nũng. Còn cảkhi cô ấy vặn vẹo chiếc eo nhỏ một cách khổ sở, khe khẽ gọi "anh Alawn", trămbiến vạn kiểu, vừa yêu kiều lại vừa mỏng manh, giống như cây kem bông tôi đã ănphát chán từ hồi còn nhỏ.
Cô ấy lại có nét trong sáng của Pu'p hoasen mới nhú, không hề nhuốm chút bụi trần. Tôi nhìn lúm đồng tiền sinh độngtrên khuôn mặt cô ấy, vừa đố kị với vẻ kiều diễm của chủ nhân, vừa căm hận sựthâmm trầm dung tục của mình.
Khi nghe cô ấy nói mới chỉ mười chin tuổi,mọi người đều ồ lên trêu đùa Alawn là bò già ăn cỏ non. Tôi lại cảm thấy tự ti,tự cảm thấy mình đã là bò già rồi. Mặc dù tôi cũng đã từng có những năm tháng củatuổi mười tám, mười chín, cũng có những năm tháng của tuổi dậy thì thơm thotrong sáng, nhưng giờ đây, tất cả đã rời xa tôi rồi. Cũng giống như tình cảm giữatôi và Alawn, tưởng rằng đã có thể nắm giữ trong tay, giờ đây cũng chỉ còn lạinhững hồi ức đau thương, vĩnh viễn không thể quay lại dù chỉ một lần. Vậy là,càng nhớ đến, lại càng bắt đầu cảm thấy tuổi già cô đơn.
Alawn vẫy cô bạn gái nhỏ bé của mình lại,nói không phải bận rộn mệt mỏi nữa. Sau đó, dịu dàng vòng tay ôm eo cô ấy, yêuchiều bảo vệ như đã từng đối xử với tôi trước đây.
Cậu ấy còn cùng bạn gái hát những bàihát mà trước đây tôi và cậu ấy đều yêu thích. Không khí vô cùng náo nhiệt,không hề vì sự trầm lắng của tôi mà ảnh hưởng đến bầu không khí chung.
"Càng lớn lên càng cô đơn,càng lớn lên càng bất an, cũng không thể không nhìn thấy đôi cánh trong giấc mơđã đứt rời… cũng bỗng nhiên nhận ra rằng con đường phía trước không hề bằng phẳng,lẽ nào sự thay đổi này là tất yếu…" Họđang hát, Alawn hát một câu, lại đưa micro cho bạn gái hát câu tiếp theo, vẫndùng chất giọng nũng nịu trẻ con của cô ấy. Tình cảm ngọt ngào sâu lắng tràodâng trong mắt của hai người.
Vẫn là những ca từ đó, những giai điệuđó, xa cách nhiều năm, chúng tôi chỉ đành cảm thán cảnh xưa vật cũ còn ngườinay đã khác; nhân sinh, thế sự thật vô thường. Những lời chúng tôi nói năm đó,những lời thề thốt hứa hẹn năm đó, đều đã cuốn đi theo gió, không để lại chút dấuvết gì sao? Thời gian trôi đi, tên tôi khắc trên người cậu ấy năm đó, đã thay đổirồi ư?
Tôi bỗng phát hiện ra có rất nhiều ngườiđang liếc trộm về phía tôi, xem tôi có phản ứng gì. Tôi cũng giả vờ như khôngbiết, cứ mặc họ bàn luận đi.
Tôi đổi nước hoa quả thành bia, tôi nóilúc vui vẻ như thế này, không uống R*ợ*u thì thật là mất hứng! Câu nói ấy vừa thốtra, Alawn liền quay mặt sang nhìn tôi. Có xót xa, có hồi tưởng, còn có một chútbất đắc dĩ khó nói nên lời.
Alwan thường hay bị lạc giọng khi hát,nhưng lại rất thích hát. Trước đây, tôi thường trêu cười cậu ấy ngũ âm (Tứcnăm cung điệu Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ trong cổ nhạc của Trung Quốc)không hoàn chỉnh, cậu ấy cũng không thèm để ý.
Bài hát Em yêu, đó không phải là tình yêu,là do một mình Alawn hát. Tôi lặng ngưởi, thẫn thờ nhìn từng con chữ hiện trên màn hình:
"Lời hứa quá đẹp bởi vì cònquá trẻ,
Nhưng em yêu, đó không phảilà tình yêu,
Cũng như ngôi sao băng rớt xuống khi chưa kịp nguyện cầu,
Dù đẹp thế nào cũng chỉ làquá khứ…"
Hát đến câu cuối cùng, giọng của Alawn cứnhỏ dần nhỏ dần, càng ngân nga càng xa vời… cuối cùng, không thể nào hát tiếpđược nữa. Cậu ấy đứng trước màn hình, quay lưng về phía chúng tôi, không ainhìn rõ những biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy. Cậu ấy không động đậy, cũng khônghát, chỉ có tiếng nhạc đau thương duy mỹ thì giống như một đứa trẻ ngây thơ, cứthản nhiên vô tư vang lên.
Bất giác, khuôn mặt tôi giàn giụa nước mắt.Khi kịp định thần lại, tội vội vàng nâng cốc R*ợ*u lên uống để lấp ***, thầm cảmthấy may mắn vì giây phút mất thăng bằng đó của mình không bị ai phát hiện. Nhữnggiọt nước mắt không khống chế được rơi vào trong cốc R*ợ*u, sau khi trôi xuống bụngrồi, bèn góp thêm vào đó một chút vị đắng chát, ưu sầu. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc